Đàn ông tốt chưa vợ đâu hết rồi?
Đàn ông tốt vì sao luôn là những người đã có vợ?
“Mình có những người bạn gái, đã gần bốn mươi tuổi nhưng chưa từng yêu lần nào trong đời. Đúng hơn là chưa từng được ai tỏ tình bao giờ”.
Học cấp ba, để ý tới bạn trai cùng lớp cũng không dám nói. Lên đại học, đôi khi gặp gỡ bạn bè ở trường bên, thường bạn sẽ ngồi lẫn trong đám bạn gái thân. Đi làm để ý sếp, thì sếp đã vợ con đàng hoàng, ngoài sếp ra thấy mọi đồng nghiệp khác đều ấu trĩ và nhạt nhẽo.
Mọi người lần lượt cưới, trước và sau ba mươi tuổi. Vào lứa tuổi ấy, bạn lại xách vali lên đường du học, làm quen được với một nhóm cũng – vì – chưa – bị – cưới – nên – đi – du – học, bạn càng thấy cuộc sống tự do độc thân là một lựa chọn khôn ngoan.
Bạn không định cưới Tây Tàu, nên du học là một cuộc sưu tập các quán cà phê và tiệm sách ở nước ngoài, không yêu ai lần nào. Sau dăm bảy năm buồn chân nên về nước. Có thêm được nhiều thứ xinh xẻo thời thượng và sành điệu nhưng không biết để làm gì. Về Việt Nam, bạn trở thành mẹ nuôi của một đám con nít, con của những bạn học thời đại học.
Mỗi lần Tết đến, bạn đều tíu tít chuẩn bị phong bao mừng tuổi cho lũ – trẻ – con – không- phải – của – mình. Bỗng nhiên, bạn có mơ ước đi chinh phục Tây Tạng, bạn vội lên đường đi theo một nhóm người quen trên mạng. Sau chuyến đi, bạn bỗng giác ngộ cả thể chất lẫn tinh thần, đi học Yoga chăm chỉ kèm theo một loạt sách dạy về tử vi, càng đọc càng thấy tâm đắc, bỗng nhiên tự hỏi sao trước đây mình không bận tâm tới du lịch và khoa học thần bí?
Và mỗi sáng lên cơ quan, việc đầu tiên của bạn là mở báo điện tử ra. Sau đó lướt qua vài trang blog hoặc Facebook của người quen bạn bè. Đôi khi có một bài viết khiến bạn dừng lại hồi lâu: Một công ty xây lắp trúng thầu dự án. Ngày xưa, chàng giám đốc này ngủ cạnh đôi dép của mình, bên đống lửa trại của thời sinh viên, bao lâu rồi nhỉ? (Đủ lâu để một cậu trai non nớt và ấu trĩ trở thành người đàn ông thành đạt và nghiêm túc. Có điều, không phải trở thành một phần nào của bạn mà thôi).
Trưởng phòng kinh doanh của một công ty trả lời phỏng vấn về một vụ khiếu nại từ khách hàng. Con bé này ngày trước đụt thế, hóa ra bố nó là cựu phó tổng của công ty mẹ. Đúng là con ông cháu cha! (Bạn tìm ra thêm nhiều lý do khác nữa đã kéo chân bạn ra ngồi ở cái bàn này, trước cái máy tính này, sáng sáng mở báo điện tử ra đọc!).
Trường Anh ngữ chiêu sinh và ưu đãi học phí. Cậu này xưa toàn lăn lộn trên forum, chửi nhau mấy lần. (Cậu ấy giờ đã bắt tay vào sự nghiệp riêng, bạn vẫn còn ngồi hồi tưởng thời quá khứ ấy).
Video đang HOT
Người con trai chu đáo và chân thành có thể là một người rất vụng về (Ảnh minh họa)
Rời màn hình, đi ra ngoài gọi vài cú điện thoại, quay về chỗ ngồi. Lại mở một trang web quen tay nào đó.
Ở đâu có một tình yêu như bạn mơ ước? Ở đâu có một người đàn ông không tì vết? Một người đàn ông sẵn sàng để bạn yêu và yêu bạn, đáp ứng đủ mọi nhu cầu mà bạn muốn có ở một người đàn ông?
Mười lăm tuổi, cậu bạn trai nào ngỏ lời, mình cũng rung động. Bất kể cậu ấy là ai, cá tính thế nào, gia cảnh ra sao. Cậu ấy chỉ cần học giỏi là đủ.
Hai mươi tuổi, thích những gì lãng mạn tuyệt đối. Sẵn sàng bỏ một kẻ theo đuổi chỉ vì kẻ ấy không biết tặng thứ hoa mà bạn thích. Và kẻ nào nói lời ngon ngọt sẽ có được trái tim yêu.
Đến ba mươi, lại cần một người đàn ông vừa lãng mạn vừa có kinh tế độc lập, lại còn phải biết đối nội, đối ngoại, lấy lòng bạn bè người thân của ta.
Bốn mươi dường như phức tạp hơn, không chỉ vừa lãng mạn, vừa có kinh tế độc lập, vừa biết ăn ở cư xử khéo léo chu đáo, lại còn phải có kiến văn, hiểu biết thời sự xã hội, có gu thẩm mỹ, không được gia trưởng, được biết mặt biết tên trên mạng internet. Và quan trọng nhất là chưa từng cưới vợ lần nào.
Không biết người yêu lý tưởng của tuổi năm mươi thì sẽ ra sao?
Bạn không nhận ra rằng, người đàn ông lý tưởng của tuổi bốn mươi chín chính là cậu trai ấu trĩ của tuôi đôi mươi, là người thanh niên ba mươi tuổi chật vật kiếm sống và lập thân lập nghiệp mà bạn đã bỏ lại sau lưng. Bạn chưa có ai yêu chỉ bởi bạn đã không bao giờ cho cậu trai ấu trĩ ấy một cơ hội để ngỏ lời.
Bởi tất cả những gì hoàn hảo, tốt đẹp của đời sống này không phải bao giờ cũng được bao gói một cách lộng lẫy. Nên bạn đã đi lướt qua người đàn ông tốt chỉ vì anh ấy không hấp dẫn, không bảnh bao ăn nói ngọt ngào, không biết lấy lòng bạn, không tỏa ra ánh hào quang thành đạt giàu có vào thời điểm bạn gặp anh ấy.
Người con trai chu đáo và chân thành có thể là một người rất vụng về, không đoán được bạn thích hoa gì, bạn ưa câu hứa hẹn nào, bạn thích được khen ra sao. Vì thế nên bạn để anh ta rớt lại ở tuổi hai mươi.
Người con trai thành đạt có thể bắt đầu hành trình trưởng thành bằng hình ảnh một cậu trai kiêu căng, ảo tưởng về bản thân nên ngày đêm chỉ theo đuổi mục đích khẳng định cái tôi to đùng ấy. Bạn thấy một kẻ kỳ quặc, khó nói chuyện, kiêu ngạo thì làm sao xứng đáng được bạn yêu?
Một người chồng tốt, yêu vợ con, chu đáo việc nhà, biết đỡ đần gánh vác cùng bạn, có khi lại là một người con trai đãng trí, nghèo và luộm thuộm, xấu trai, đi xe cũ, nghiện thuốc lá nặng, chẳng biết gì về phim ảnh và ca sĩ đang lên. Vì thế bạn cũng đánh trượt người chồng tốt ngay từ vòng gặp gỡ đầu tiên.
Và trong lúc bạn thất vọng vì hiện tại, bạn vẫn sụt sùi với những bộ phim diễn tuyệt có những anh chàng vừa đẹp trai, vừa đa tình, vừa chung tình, vừa yêu tha thiết cô bạn gái, vừa tài giỏi thành đạt, vừa sẵn sàng xả thân để làm vừa lòng cô bạn gái. Bạn buồn bã nghĩ rằng, tại sao trong đời sống, đàn ông tốt đẹp đã đi đâu? Ở đâu ba tiếng “Anh yêu em!” của riêng mình bạn mà thôi? Đàn ông tốt vì sao luôn là những người đã có vợ? Thế nhưng đàn ông tốt chưa vợ đi đâu hết rồi?
Họ không đi đâu cả, họ luôn ở bên cạnh bạn, từ lúc bạn mười lăm cho tới khi bạn bốn mươi, năm mươi. Chỉ có điều bạn không hề nhận ra họ là ai, mà thôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
'Mất giá' bởi làm chồng em?
Tay xách làn ra chợ thi thoảng anh lại được mấy bà xì xào: "Chú mẫu mực gớm, đúng là cô Lan tốt phúc quá đi".
Vài cái cười nham nhở, thương hại đằng sau khiến anh lạnh người. Anh, một gã trai ga lăng, đàng hoàng, từng được các nàng ngưỡng mộ về tài chơi ghita. Vậy mà vào tay vợ thì anh trở nên "mất giá" trầm trọng.
Ban đầu là cái mã đẹp trai của anh cũng chẳng còn được vợ tán dương, ngợi khen như trước. Tài chơi đàn cũng không được trọng dụng. Đổi lại, anh lầm lũi trong những công việc "rất đàn bà" như đi chợ, nấu cơm, lau nhà giúp vợ. Không phải anh than thở gì đâu, chỉ là vợ ép anh sống mẫu mực quá khiến anh thấy bất mãn chút thôi. Đôi lúc anh tự hỏi: "Đàn ông mà làm những việc này ư?".
Nhiều bữa nhớ cái sở trường "chết người" của mình, anh lại lôi đàn ra gảy, mới được vài đường đã bị vợ túm ngay: "Không có đàn hát gì hết, kiếm tiền, miễn ý kiến".
Cuộc hôn nhân của mình đã được hơn 3 năm rồi đấy vợ nhỉ? Anh không còn nhận được những lời xuýt xoa, đôi mắt lim dim của vợ khi nghe anh đàn ghi ta nữa. Thay vào đó, vợ cứ rít lên: "Lương anh tháng này có tăng không vậy? Hay anh thử nhận thêm việc về làm thêm đi. Ngày còn sinh viên, anh năng nổ, hoạt bát là vậy cơ mà?".
Từ một anh chàng ga lăng, được các nàng ngưỡng mộ, anh bỗng chốc "mất giá" trong tay vợ (ảnh minh họa)
Vợ cũng khá thành công trong việc biến anh từ một người chủ động, thích gì làm nấy thành người cứ phải thương lượng, khép nép. Cái bữa nhận được điện thoại của bạn, anh xin phép vợ: "Cho anh đi gặp bạn tí nhé, nay có cuộc gặp quan trọng".
Vợ nói gọn lõn: "10 phút thôi, xong rồi về". Nghe vợ nói mà anh lạc cả giọng, cố nài nỉ: "10 phút thì gặp gỡ nỗi gì? 1 tiếng đi, chẳng nhẽ để chúng nó bảo anh bị vợ xích chân lại à?". Mắt vợ bỗng nhiên long lanh lạ thường: "Vợ chứ có phải vợ hàng xóm xích chân lại đâu mà anh phải lo? Thôi, cho nửa tiếng, duyệt".
Trước khi đi, vợ lại còn gọi giật lại: " Ví anh đâu rồi?". Thế rồi, miệng nói, tay vợ giật lấy ví để xem có còn đồng xanh, đồng đỏ nào nữa không? Anh nặng mặt đến gặp mấy đứa bạn, cả buổi chẳng dám ho he vì ví rỗng. Chao ôi! Những khi ấy thấy nhớ, thấy thương cái thằng ga lăng nhất lớp, xài tiền thoáng nhất lớp và từng được cánh đàn bà con gái ngưỡng mộ nhất lớp luôn. Nghe mấy thằng khoe vợ, anh cứ giật mình, thảng thốt.
Cũng bữa ấy, anh về muộn 20 phút, vợ đứng ngay ở cửa, mắt chớp chớp: "Hình như chậu quần áo từ sáng đến giờ chưa có ai giặt?". Anh hiểu ý vợ nên ngoan ngoãn đi "nhận nhiệm vụ".
Trong mỗi bữa cơm, nếu anh góp ý canh hơi mặn, cơm hơi cứng, vợ sẽ làm mình làm mẩy: "Lương em và anh, ai cao hơn ai?". Chưa kịp trả lời, vợ đã nhấn nhá: "Nhà này ai hầu hạ cơm nước anh? Nếu chê thì từ nay mời anh vào bếp".
Chồng bỗng co rúm như con mèo hen, xin lỗi vợ vì trót nhỡ lời. Vợ vẫn nói giọng chắc nịch: "Ngon cùng ăn, không ngon cùng hưởng, cứ vậy đi nha".
Vợ ơi! anh thấy nhớ, thấy thương cái thời trai trẻ quá (ảnh minh họa)
Anh lại ngoan thêm một chút nữa, nghe lời thêm chút nữa để vợ khỏi cằn nhằn.
Kể ra thì vợ cũng tài thật. Anh khâm phục cái khả năng bóp méo hình ảnh anh chỉ trong có mấy năm của vợ. Tan sở, anh lại lao vội về nhà cứ như có "con mọn" đang chờ bố cho bú ở nhà. Mấy anh đồng nghiệp cười hỉ hả, thương hại anh: "Mất giá quá trời ui, thế là tụi mình mất đứt thằng uống rượu như nước lã vào tay vợ nó rồi". Anh lòng khòng hếch mặt lên: "Là em bận, để bữa khác em tiếp".
Thời gian bù khú với đám bạn nhậu giảm dần, anh ngày càng gương mẫu, trở thành một anh chồng chỉn chu, mẫu mực, được mấy bà hàng xóm ca tụng nức nở. Để được như vậy, anh đã phải làm tròn bổn phận của ông chồng biết nghe lời, chẳng được đi làm về muộn, chẳng tiêu tiền thả cửa... Biết là cũng "mất giá" nặng từ khi làm chồng em, nhưng mà anh vẫn chẳng ân hận vì sắp sửa được chào đón "cậu ấm con" đang nằm trong bụng vợ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sợ khi sống cùng chồng 'biến thái' Chồng liên tục bắt thực hiện các tư thế "quái đản" khi quan hệ đã khiến chị Trâm sợ hãi đến mức phải viết đơn ly hôn. Chồng là chủ một doanh nghiệp nhỏ, đàng hoàng, chững chạc, lại hiền lành và chiều vợ. Ai cũng bảo số chị Trâm sướng như tiên. Nhưng không ai biết, những tháng ngày bình yên của...