Bạn trai không có chí tiến thủ dù gia đình rất nghèo
Tôi tin tưởng lắm nhưng sau khi quen tôi mới biết anh thích cầu toàn nên đến bây giờ vẫn không có việc làm.
Ảnh minh họa
Tôi và anh học chung cấp 2, đến năm 20 tuổi chính thức quen nhau. Nhà anh nghèo, nhà tôi khá giả, ba mẹ anh mỗi lúc nộp tiền học phí cho con đều phải xin sự giúp đỡ của người khác. Ba tôi vì thương hoàn cảnh của anh nên bán lại chiếc xe máy rất rẻ cho anh tiện đi lại vì xe anh quá cũ, bên cạnh đó còn tặng vài thứ khác. Nhà anh lâu lâu biếu nhà tôi đồ ăn, tôi cũng mua biếu lại họ vì hiểu hoàn cảnh.
Tôi đi làm lương chẳng bao nhiêu, về phần anh sau khi học xong đại học đi dạy thêm nhưng lương cũng thấp, sau đó anh đi làm cho công ty của anh họ nhưng chẳng khá hơn vì anh đang trả nợ mua cái laptop. Tôi lúc nào cũng phải tằn tiện, vì chỉ cần mua một món đồ như đôi giày thì tháng đó sẽ hụt tiền ngay. Tôi nhớ có lần anh hết tiền, không thể đổ xăng nên không qua gặp tôi được, tôi bảo anh mượn đỡ đi rồi về tôi trả lại cho, có lẽ nó thành thói quen cho sau này, khi cần mượn tiền anh lại nhớ đến tôi, trả xong rồi mượn tiếp.
Tôi rất sẵn sàng đầu tư mọi thứ có thể cho anh trong khả năng của mình nhưng nhiều lúc cũng buồn lắm. Tôi còn quá trẻ, nhìn những cô gái đi với bồ bước vào các khu mua sắm quần áo, giày dép, tôi cũng chạnh lòng chứ. Sau đó tôi nghĩ có thể anh không lo cho mình được bây giờ nhưng tương lai thì sao? Chẳng lẽ anh muốn tới đời con tôi lại giống cảnh xin tiền ba mẹ tôi để nuôi con à? Vì anh không có điều kiện như người ta nên tôi cũng cố gắng an ủi mình đến mấy năm sau chắc anh sẽ làm được như họ, nhưng sự thật không thấy gì cả, 5 năm rồi anh vẫn như vậy.
Khi đi chơi hầu như tôi là người móc hầu bao hết, chỉ có gần đây anh mới chi trả nhưng sau đó lại than hết tiền, tôi lại phải ứng cứu, giống như tôi xài tiền tôi vậy. Tôi thấy mệt mỏi kinh khủng, lúc nào cũng kêu anh nộp đơn xin vô công ty làm đại đi nhưng anh lại chê trả như vậy không bằng công sức anh bỏ ra. Thời gian đầu tôi động viên anh rất nhiều nhưng dần dần lại thành chán nản, quát nạt. Rồi đâu lại vào đấy, anh vẫn như vậy, ngày xưa anh học rất được, tôi tin tưởng lắm nhưng sau khi quen tôi mới biết anh thích cầu toàn nên đến bây giờ vẫn không có việc làm.
Video đang HOT
Tôi chẳng dám mua quần áo, giày dép, đồ tôi mặc toàn hàng cũ, hàng second hand nhưng anh luôn nói tôi xài hoang phí. Anh bảo cần tiền mua thuốc uống đốt mỡ để tập thể hình rồi lên làm huấn luyện viên thể hình, tôi cũng cho anh mượn nhưng chưa thấy gì cả. Gần đây nhất có người gợi ý xin vào làm tiếp viên hàng không của một hãng máy bay, chỉ còn một tuần nữa là phỏng vấn mà giờ này anh vẫn chưa chịu nộp hồ sơ thì làm sao người ta gọi được? Tôi hối anh nộp lẹ thì anh kéo dài thời gian (chỉ là nộp qua mail chứ không phải chạy lên tuốt sân bay để nộp) nhưng lúc nộp hồ sơ anh lại nộp hình tôi và anh chụp cùng nhau. Thật sự tôi không hiểu nổi anh nữa. Nếu bạn là người nhận hồ sơ chắc chắn bạn chẳng thể đồng ý được. Anh lại bảo cần tiền để thi Toeic, sau đó nếu điểm đậu cao sẽ được trường mời lại làm giáo viên, các bạn nghĩ tôi có nên đầu tư và chờ anh nữa không?
Theo VNE
Sau một tình yêu ra đi...
Sau một tình yêu ra đi, người ta đau đớn nhưng rồi cần đứng dậy với trái tim mở rộng để đón nhận tình yêu mới...
Khi em biết mình yêu là lúc anh lặng lẽ quay đi...
Khi em biết mình sai lầm là lúc tình yêu anh dành cho em tuột khỏi tầm tay.
Anh thân yêu!
Khi em gọi anh bằng những từ trìu mến là lúc anh đã không còn thuộc về em. Anh đi tìm cho mình một người con gái khác, một người con gái biết trân trọng anh và tình yêu mà anh dành cho cô ấy. Anh không muốn phạm phải sai lầm giống em, không muốn mải miết chạy theo một cái bóng hư vô để rồi tự mình vất bỏ đi hạnh phúc hiện tại. Anh ra đi cũng là để dạy cho em một bài học về cách yêu thương trong đời.
Sự ra đi này của anh là lần thứ hai em bị bỏ rơi. Nhưng khác với lần trước, lần này em không bi lụy, không nhìn đời chua chát, không trách cứ cuộc sống này nghiệt ngã mà thầm cảm ơn anh vì điều đó. Anh đã dạy cho em cách phải sống cho đúng, phải yêu cho phải. Em nhận ra mình đã quá sai lầm. Em đã lãng phí tình cảm của mình một cách vô ích với một người không xứng đáng.
Em nhận ra mình đã quá sai lầm. Em đã lãng phí tình cảm của mình một cách vô ích với một người không xứng đáng. (Ảnh minh họa)
Anh ta làm em tổn thương, phụ bạc lại tình yêu của em, lẽ ra em cần hiểu rằng sự đau đớn chỉ nên có khi người đàn ông ấy xứng đáng với mình, còn khi hắn ta đã phụ tình, đừng phí hoài thời gian và tình yêu cho hắn. Nhưng em đã làm điều ngược lại. Em sợ bị bỏ rơi tới nỗi đánh mất cả lòng tự trọng, danh dự của bản thân để chạy theo thứ tình yêu ảo mộng đó. Anh ta khinh thường em. Điều đó cũng đúng thôi bởi vì chính bản thân em còn không biết trân trọng chính mình thì trách sao được người đó không yêu thương mình.
Mỗi khi anh ta làm em khóc, em lại chạy về bên anh để nhận lấy sự an ủi từ anh. Anh giống như một người làm lành mọi vết thương cho em, mong em thoát ra khỏi cuộc tình sai trái ấy nhưng em đã làm anh thất vọng. Anh khuyên em nên chấm dứt, nên dừng lại và quên anh ta đi nhưng em không làm thế. Em như con thiêu thân lao vào lửa dù biết là nguy hiểm chỉ để giữ được anh ta bên mình. Một con người bé nhỏ như em làm sao đủ sức níu giữ một tình yêu vốn dĩ không tồn tại. Em bị... "đá".
Những ngày sau khi bị phụ tình em biến thành kẻ độc đoán, hận tình, hận đời. Em phủ nhận tình cảm tốt đẹp mà anh dành cho em và đánh đồng nó với thứ tình yêu rẻ rúm mà anh ta đã từng trao em. Em nghi ngờ đàn ông, nghi ngờ anh và khinh thường tất cả dù không biết bao lần trái tim mách bảo rằng tình yêu anh dành cho em là chân thành.
Em đã phạm sai lầm hai lần. Lần đầu em yêu bằng một con tim mù quáng, lần thứ hai em phụ bạc tình yêu bằng một cái đầu quá nóng và con tim lạnh lùng. Em đã tự mình vất bỏ đi hạnh phúc mà em đang có để rồi đón nhận về những đau thương. Em rung động trước anh nhưng em lại sợ đó là chút yếu lòng, sợ tình cảm của anh chỉ là sự thương hại...Những điều đó làm em mất anh.
Em rung động trước anh nhưng em lại sợ đó là chút yếu lòng, sợ tình cảm của anh chỉ là sự thương hại...Những điều đó làm em mất anh. (Ảnh minh họa)
Anh đã ở bên em thật lâu, thật nhiều, trao cho em biết bao cơ hội nhưng em không biết nắm bắt. Em làm tổn thương anh - một người yêu em rất nhiều. Cho tới khi em dần nhận thấy rằng anh đang rời xa em, khi em giật mình nhận ra em có thể sẽ mất anh mãi mãi cũng là lúc một người con gái khác mang anh đi.
Em chạy theo anh để níu kéo, để cầu xin chút tình vương vãi nhưng anh chỉ ôm em vào lòng, cái ôm của một người từng trải dành cho cô gái còn non nớt tình trường: "Sau một tình yêu ra đi, người ta đau đớn nhưng rồi cần đứng dậy với trái tim mở rộng để đón nhận tình yêu mới. Em đã để cho lòng hận thù ở quá sâu trong tim mình và để nó làm tổn thương em, tổn thương người yêu em thật lòng. Tình yêu cũng tới như cơ hội, nếu như em không nắm bắt, nó sẽ ra đi...Anh không muốn là em thứ hai, anh sẽ đến bên người con gái yêu anh thật lòng. Thời gian cho cuộc tình với em đã hết, giờ là lúc anh học cách đón nhận một tình yêu mới...".
Em cảm thấy tim mình đau hơn lần trước cả vạn lần vì lần này để mất tình yêu nơi anh là lỗi tại em. Nhưng em sẽ làm như lời anh nói: sau một tình yêu ra đi, người ta đau đớn nhưng rồi cần đứng dậy với trái tim mở rộng để đón nhận tình yêu mới
...
Theo VNE
Mất trinh nên đành níu kéo? Vì đã trót trao đời con gái cho anh nên giờ em có nên níu kéo anh khi tình cảm không còn? Chị Thanh Bình thân mến! Em đang cảm thấy vô cùng hoang mang, em không biết nên làm gì cho đúng nữa. Mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em và anh ấy đều bằng tuổi nhau, 18 tuổi. Việc...