Anh phải làm sao giữa em với mẹ?
Anh thật không biết làm sao để em san bớt một phần tình yêu của em dành cho anh để có thể bao dung với mẹ anh một chút.
Em là cô gái xứ Thanh xinh đẹp đã hớp hồn anh ngay buổi đầu gặp mặt. Anh là trai phố công tử hào hoa. Anh phải mất gần 6 tháng mới cưa đổ em, phải mất 4 năm năn nỉ em mới chịu về làm vợ. Nên anh trân trọng em xiết bao. Dù nói thật, bố mẹ anh không mấy thích em làm dâu.
Cảm ơn em vì đã làm vợ anh, một người vợ hết lòng yêu anh. Anh hạnh phúc khi được làm chồng em, lấy được em làm vợ. Chỉ là anh thật rối trí khi không sao giải quyết được mâu thuẫn giữa em với mẹ mình. Bao lần em nói muốn ra ở riêng. Nhưng bố anh liệt nửa người như thế, anh là con một anh bỏ đi sao đành? Để mẹ một thân một mình lo cho bố sao anh có thể trọn vẹn tâm trí yêu em?
Mẹ năm nay cũng xấp xỉ 70. Mẹ vất vả lo cho bố suốt 19 năm qua nên tính tình đôi khi khó chịu. Nhưng 19 năm qua mẹ vẫn bên bố cần mẫn yêu thương. Chỉ là mẹ quá vất vả và anh thì ham chơi. Đôi lúc, mẹ có cáu em vì em đểnh đoảng. Mẹ thì ưa sạch sẽ nên vẫn cặm cụi dọn phòng mỗi ngày. Anh biết tính mẹ nên nhiều lúc anh bảo đi thuê giúp việc. Nhưng cả mẹ và em đều phản đối vì không ai muốn có người lạ trong nhà. Tính em thì không gọn gàng ngăn nắp. Anh cũng vậy nên anh luôn là người dọn phòng trước khi mẹ vào. Anh bảo mẹ không cần thì mẹ dỗi. Mẹ vẫn muốn chăm sóc anh như hồi anh chưa lấy em.
Anh biết phải làm sao đây giữa 2 người phụ nữ yêu anh và anh cũng rất yêu??? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh biết. Em không phải là không thương bố anh. Nhưng chuyện dọn dẹp hay chăm sóc bố, em là con dâu nên thấy không tiện. Em hay mua đồ ngon về cho bố. Anh biết ơn em. Nhưng nhiều lúc anh cũng tủi thân lắm khi mẹ nói em chưa bao giờ hỏi được bố một câu suốt 2 năm qua. Em chỉ vội vội vàng vàng bịt mũi chạy nhanh qua phòng bố. Anh nhẹ nhàng nói với em thì em bảo tính em lạnh, em không làm được kiểu vồn vã đó. Em chọn cách mua đồ cho bố là tốt rồi.
Sinh nhật mẹ, anh muốn cả nhà ngồi với nhau một cách vui vẻ. Nhưng em kêu đó là hình thức. Em lấy tiền ra mua cho mẹ một món đồ gọi là có quà. Sau lần anh lỡ miệng nói bố mẹ ghét người quê em, từ đó em hận bố mẹ ra mặt. Anh sai rồi. Nhưng yêu ghét là chuyện mỗi người. Làm sao mình bắt ai yêu mình được.
Anh yêu em và anh không bao giờ muốn mất em cả. Nhưng hơi tí em lại dọa ly dị anh. Em muốn anh phải lựa chọn giữa em với mẹ trong mọi chuyện. Mẹ cũng luôn thể hiện đau khổ khi anh chọn nghe theo em. Nhiều khi anh thèm bố khỏe mạnh để bố có thể cho anh lời khuyên hoặc ít ra bố giúp mẹ cân bằng hơn. Mẹ đã gần như mất chồng nên nhiều lúc chỉ biết dựa vào con trai.
Anh luôn nỗ lực đối tốt với bố mẹ em, với cả đồng hương của em. Là vì anh muốn em nhìn vào để đối xử lại như vậy với gia đình anh. Nhưng sao bao nhiêu vậy cũng không đủ?
Anh yêu em và cũng muốn em sinh con. Nhưng trong hoàn cảnh này anh thật chưa muốn sinh con. Em thì cứ muốn sinh con vì lời hứa của anh với em về việc em sinh con mình sẽ ra riêng. Em muốn sinh con vì lời hứa đó khiến anh khổ sở. Nên ngày em báo có bầu, anh chỉ thấy buồn. Anh cũng mong có con lắm chứ. Nhưng nếu có con chỉ để em được ra ở riêng thì anh buồn lắm.
Bố mẹ em thì cũng đã sắp sẵn một căn hộ chung cư xịn cho em, lúc nào cũng giục giã em ra riêng. Căn hộ mà không dưới chục lần bố em nói với anh về trị giá của nó và khẳng định nó đứng tên ông chứ không phải tên vợ anh. Là đàn ông, anh tự ái chứ. Nhưng đó là bố vợ.
Anh thật không biết làm sao để em san bớt một phần tình yêu của em dành cho anh để có thể bao dung với mẹ anh một chút. Anh cũng ngày đêm tỉ tê với mẹ để mẹ san sẻ bớt một phần tình yêu của mẹ dành cho anh để mở lòng ra với em. Nhưng sao cả hai người phụ nữ vẫn chẳng ai chịu vì anh mà thể tất cho đối phương vậy?
Anh không đổ lỗi cho những rối trí này khiến anh hay nửa đêm uống rượu say khướt. Nhưng anh phải yêu em thêm bao nhiêu nữa để em ngưng than vãn về mẹ anh với bạn bè em? Anh sợ câu “ khác máu tanh lòng” mà em hay nói với bạn bè về mẹ chồng. Anh cũng sợ lắm câu bạn em dạy em: “Không khiến mẹ chồng yêu mình thì phải làm cho bà ấy sợ mình”. Sao có những người phụ nữ đáng sợ đến thế?
Anh không thể chia sẻ những rối trí này với ai. Vì anh biết, bạn bè anh thế nào cũng sẽ lên án em. Mà anh thì vẫn cứ muốn giữ hình ảnh em trong mắt bạn bè. Anh cũng từng tâm sự với mẹ. Nhưng cũng chỉ dăm bữa nửa tháng, mẹ lại cằn nhằn em như chưa từng nghe anh tâm sự. Anh biết phải làm sao đây giữa 2 người phụ nữ yêu anh và anh cũng rất yêu???
=
Tôi phải đuổi cổ thêm bao nhiêu phụ nữ nữa ra khỏi vợ mình?
Hôm nay tôi gửi tới Tiệm Sửa Chữa Hôn Nhân không phải là chuyện vợ chồng. Mà là chuyện những người bạn của vợ, những phụ nữ đáng sợ.
Tôi thật lòng không bao giờ muốn vợ tôi tham gia những hội nhóm bạn ấy. Nhiều phụ nữ có thể do bất hạnh bị chồng bỏ rơi nên lúc nào cũng có cái nhìn tiêu cực về đàn ông. Họ đố kỵ và luôn "dòm ngó" những gia đình hạnh phúc. Tôi đã từng nghe vợ tôi về kể rằng ông A. nổi tiếng yêu vợ nhưng hóa ra đã từng gạ gẫm bà B. (bà B kể thế), ông C. còn ghê hơn khi suốt ngày đưa vợ đi chợ nhưng bà D. từng phát hiện ra ông này sàm sỡ một cô gái trong thang máy (bà D kể thế)...
Thôi thì đủ chuyện như đúng rồi vậy. Người càng nổi tiếng càng bị các bà ấy bóc phốt. Đến nỗi vợ tôi từ đó thành ác cảm với ông A., ông C.. Thị phi thôi thì có thể bỏ qua nhưng cái trò xúi nhau đi nâng ngực, làm mới "vùng nhạy cảm" hay đi học các lớp nghệ thuật yêu gì gì đó thì tôi thực sự phát điên.
Tôi luôn cảm thấy vợ mình tuyệt rồi. Tôi không có nhu cầu gì hơn nữa. Nhưng cứ nghe mấy cô bạn gái nhỏ to nhồi nhét vào đầu là vợ tôi lại hừng hực muốn đi làm theo để chồng hạnh phúc hơn. Đến mức có lần tôi dọa ly dị thì vợ mới thôi mang thân mình đi sửa gọt đấy.
Tôi thật không muốn vợ mình bị tiêm nhiễm những thứ tiêu cực và rác rưởi như thế chút nào.(Ảnh minh họa)
Là còn chưa kể, năng lượng tiêu cực từ những chiêu thức phát hiện và xử lý chồng ngoại tình nữa chứ. Thật sự cứ như thể 100 người đàn ông có 99 người ngoại tình. Mà cũng kỳ lạ, trong khi các bà hò nhau về cách làm sao để chồng mình không ngoại tình nhưng lại dấm dúi kể nhau nghe chuyện ngoại tình. Mà vụ nào cũng đầy lý do thích đáng cho việc ngoại tình nhé!
Rằng phụ nữ phải biết tự kiếm tìm hạnh phúc cho mình chứ. Nên cũng vì thế tôi mới biết có những phụ nữ nhìn thì đức cao vọng trọng nhưng hóa ra cũng ngoại tình như ai.
Tôi đã lẻn vào facebook của vợ chặn hết mấy group với mấy bà chuyên gia chửi bới trên facebook. Tôi thật không muốn vợ mình bị tiêm nhiễm những thứ tiêu cực và rác rưởi như thế chút nào. Mọi người có thể cho là tôi cực đoan quá nhưng nói thật, vợ mình không giữ có ngày mất vợ.
Đang từ một phụ nữ tích cực, năng động, hiền lành, biết điều... mà cứ thấy phụ nữ xung quanh giương nanh múa vuốt, nhiều khi vợ mình cũng dao động và bị lây. Đấy, ngày xưa vợ tôi chẳng bao giờ văng tục thế mà chơi với một đám phụ nữ hay văng tục, về nhà cũng lỡ miệng văng trước mặt con. Làm con tôi cứ tròn xoe mắt nhìn mẹ. May mà cô ấy nhận ra và xin lỗi con luôn.
Tôi chẳng biết những phụ nữ ấy có chửi tôi không nhưng nói thật, tôi mà là chồng họ chắc tôi cũng bỏ chạy lâu rồi...
Tôi hy vọng những người phụ nữ đồng quan điểm với tôi hãy comment vài câu để tôi gửi cho vợ đọc. Chứ như lúc này, cô ấy vẫn nói rằng "có sao đâu, em còn lâu mới bị nhiễm".
Con xa lạ với ông bà vì mẹ "giữ" quá chặt Con không phải do bố sinh ra. Con chỉ bắt đầu gọi bố là bố khi con lên 3 tuổi. Từ đó đến nay đã 40 năm. Từng đó thời gian khiến con quên cả việc mình chỉ là con riêng với bố. Con quên nên lúc nào con cũng nói về bố như bố đã sinh ra con vậy. Thậm chí, có...