Anh chỉ là tình cũ của em
Tình yêu của em ơi, hãy ngủ yên trong tiềm thức nhé, đừng dậy nữa để rồi chúng ta đều phải khổ đau…
- ….Alô, ai đầu dây đó ạ?
- Em xóa số của anh rồi sao? Anh P đây, em khỏe không?
- Anh à, em khỏe! Còn anh?
- Anh vẫn vậy, vẫn nhớ đến em, vẫn yêu em như ngày nào và những kỉ niệm ngày xưa chúng mình anh vẫn còn giữ mãi…
Anh! Đã bao lần em cố quên anh đi bằng cách xóa số của anh trong danh bạ, bằng cách không đi qua đường về nhà anh… Đã 7 năm trôi qua, em vẫn còn nhớ như in cái ngày đó, ngày mà chúng ta vẫn còn là những cô, cậu sinh viên… Quen anh tính đến nay đã tròn 12 năm, từ khi chúng ta chỉ là những đứa trẻ nghịch ngợm.
Ghét nhau lắm, bút thước kẻ vạch bàn, rồi những nét bút của anh in hằn lên áo trắng… Thế rồi cũng qua đi tuổi học trò tinh nghịch, tình bạn chúng ta vẫn chỉ dừng lại ở cái tuổi học trò, em đâu ngờ rằng khi chúng ta đã chọn cho mình những con đường đi riêng thì chúng ta lại gặp nhau một cách tình cờ đến vậy. Gặp lại anh, đã là một chàng trai lịch thiệp, anh tỏ tình và em đã yêu anh, anh học ở Thủ đô còn em học tỉnh miền núi nhưng khoảng cách không xa nhau lắm, chúng ta vẫn có thể thăm nhau… em không biết tình yêu của anh dành cho em sâu đậm đến đâu. Em đã tự lừa dối lòng mình khi anh đi thực tập tận miền Nam, em cắt đứt mọi liên lạc, những gì thuộc về anh em muốn cố quên đi tất cả… Em bắt đầu cuộc sống không còn có anh bằng cách tìm việc làm khi ra trường.
Em đã phạm phải những sai lầm khi bước vào đời mà tuổi còn quá trẻ, những lỗi lầm của em càng khiến em day dứt nhớ về anh nhiều hơn. Thời gian trôi qua em lựa chọn cho mình một người đàn ông lớn hơn mình rất nhiều tuổi làm chồng, bỏ mặc sự can ngăn của gia đình, bạn bè. Em những tưởng cuộc sống gia đình sẽ hạnh phúc, nào ngờ đâu khi em làm mẹ cuộc sống bắt đầu gặp trắc trở.
Em không còn nhiều thời gian để nghĩ về anh nữa. Em đã tưởng rằng hình ảnh của anh đã chôn chặt trong kí ức của mình. Một ngày em tình cờ đưa con gái đi chơi nhà bạn thân ngay gần nhà anh, anh đã sang chơi và quá bất ngờ khi nhìn thấy em cùng con. Bao năm trôi qua anh vẫn chưa lập gia đình. Anh lấy số điện thoại và hỏi thăm em rất nhiều.
Thời gian đó cũng là lúc gia đình em khủng hoảng, nguy cơ tan vỡ hạnh phúc gia đình, em đã từ chối gặp anh, từ chối những cuộc gọi của anh. Giờ anh đã là một công chức nhà nước, anh hơn em về mọi mặt.
Video đang HOT
Thế rồi cuộc sống gia đình của em cũng đã như điều em lo lắng: Tan vỡ, chia lìa… Em không thể chịu đựng thêm được nữa người chồng “hoạn thư”, ích kỉ. Em xin ly hôn và đã được chấp nhận khi cuộc sống gia đình quá nhiều bạo lực. Phải mất một thời gian dài tinh thần em mới ổn định….
Nếu có kiếp sau, em sẽ là của anh… chỉ mình anh thôi! (Ảnh minh họa)
Lúc này đây em lại nghĩ về anh, nhưng em biết anh đã lập gia đình, tuy những dòng mail anh gửi luôn là những lời yêu thương. Anh luôn nói em chính là người đầu tiên của anh, trong trái tim anh tình yêu dành cho em vẫn trọn vẹn… Em đã đau khổ biết mấy khi biết được tình cảm của anh. Nhưng giờ với em anh đã khác, anh có gia đình, có con gái… em khuyên anh hãy quên em đi để lo cho cuộc sống gia đình hạnh phúc. Em đã dành cho anh những lời phũ phàng nhất mà em nghĩ rằng mình không bao giờ có thể nói ra điều đó với anh.
Khi em nói về cuộc sống hiện tại anh đã nói rằng anh rất ân hận vì đã để em ra đi. Nhưng đó không phải lỗi do anh, mà là lỗi của em, em đã chạy trốn khỏi anh, chạy trốn khỏi một tình yêu đẹp. Em có lỗi với anh!
Em đã rời quê hương xa đến 400km để xóa đi những nỗi buồn xâm chiếm trong lòng em, em phải gửi con gái cho bố mẹ, và nỗi day dứt của em chính là con gái yêu.
Để rồi hôm nay khi anh gọi cho em, em đã không thể nhận ra anh… Anh nói anh vẫn yêu em, khi nhìn cuộc sống của em như vậy anh đã thật đau xót. “Giá như được làm lại từ đầu, anh sẽ không để em vuột khỏi tay anh, anh sẽ không thể để mất em và sẽ không để em chạy trốn khỏi anh nữa…”. Phải rồi, ngày đó anh quá ngốc, quá trẻ con để rồi em đã rời xa anh, em cũng vậy đã thật ngốc nghếch khi để đánh mất đi tình yêu của mình, và giờ đây cuộc sống của em phải chịu cô đơn… Anh chua xót cho cuộc sống của em…
Nhưng anh ơi, tất cả đã an bài rồi, em và anh “có duyên không phận”. Nếu có kiếp sau, em sẽ là của anh… chỉ mình anh thôi! Tình yêu của em ơi, hãy ngủ yên trong tiềm thức nhé, đừng dậy nữa để rồi chúng ta đều phải khổ đau. Tình cũ ơi, hãy phai nhòa đi để anh đừng lạc lối về.
Theo STT
Trả thù tình
Thì ra, gã Sở Khanh "quất ngựa truy phong" sau khi đã chiếm được thân xác người đẹp và biết Hằng mang thai.
Minh hôn mê đã 3 ngày nay. Bác sỹ nói cơ hội sống của Minh rất mong manh, gia đình nên chuẩn bị tinh thần đón nhận kết quả xấu nhất. Người phụ nữ đứng gần đó nghe nói thế mặt cắt không còn một giọt máu. Đó là Hằng - vợ Minh. Đày đọa cho Minh khổ đau bằng mọi cách - đây chẳng phải là trò tiêu khiển của Hằng hay sao mà giờ Hằng lại thấy chới với thế này?
Ba năm trước, Minh và Hằng cưới nhau. Đó là một ngày hạnh phúc đối với Minh nhưng lại là vô vị, thậm chí đắng cay đối với Hằng. Xinh đẹp lại có duyên nên Hằng được rất nhiều người theo đuổi. Trong số đó có Minh. Anh chàng si mê Hằng như điếu đổ nhưng Hằng không để ý đến bởi đối với Hằng, Minh chỉ là một kẻ lù khù. Hằng yêu Quang - một anh chàng đẹp trai, ga lăng. Anh chàng này cũng đã khiến bao cô gái chết mê chết mệt. Yêu nhau được một thời gian thì cặp đôi làm bao kẻ thèm muốn ấy bỗng dưng chia tay.
Một ngày, người ta thấy Quang tay trong tay với một cô gái xinh đẹp. Còn Hằng thì suy sụp như kẻ mất hồn. Thì ra, gã Sở Khanh "quất ngựa truy phong" sau khi đã chiếm được thân xác người đẹp và biết Hằng mang thai. "Ai dám tin đứa con trong bụng cô là của tôi? Cô đừng gắp lửa bỏ tay người!", nói rồi gã bỏ đi. Hằng hận gã. Nghĩ đến tương lai phía trước, cô đã đến bệnh viện để phá thai. Nhưng khi nghe bác sỹ gọi đến tên thì cô sợ hãi chạy về. Đứa bé dù sao cũng là một sinh linh vô tội. Cô không có quyền tước đoạt mạng sống của nó. Cô không thể làm cái việc thất nhân thất đức đó.
Chuyện ấy lan ra nhiều người biết. Những kẻ trước kia trồng cây si trước cửa nhà Hằng nay bỏ đi hết. Chỉ còn mình Minh. Minh thường xuyên lui lại nhà Hằng trong cái nhìn lạnh tanh của Hằng. Những đồ ăn Minh mang đến cho Hằng bồi dưỡng sức khỏe khi mang thai bị Hằng quăng đi không thương tiếc. Bố mẹ Hằng lại rất quý Minh. Không quý sao được. Không phải yêu chân thành sao có thể đối đãi với Hằng một mực như cũ sau những chuyện không hay xảy ra như thế?
Trông Minh hơi lù khù, không giỏi ăn nói nhưng được cái thật thà, tử tế. Nếu như Minh có thể đón nhận Hằng thì đứa bé trong bụng khi sinh ra cũng sẽ không tủi phận vì lúc đó nó sẽ có đủ đầy cả cha lẫn mẹ.
- Anh chấp nhận lấy tôi mặc dù tôi có thai với người khác? Mặc dù tôi không hề yêu anh? Liệu sau này anh có dám chắc sẽ không "trở mặt"?
- Anh yêu em! Với anh thế là đủ. - Minh trả lời chân thành.
- Được rồi, tôi đồng ý! Nhưng sau này anh đừng oán trách tôi nếu tôi có gây đau khổ cho anh.
Hằng lạnh lùng nhìn Minh. Cô chấp nhận lấy Minh chỉ đơn giản vì không muốn gia đình thêm lo lắng. Hơn nữa cô cũng mong muốn đưa bé sau này có đủ cha mẹ. Vả lại, sau khi bị Quang bỏ, cô đâm ra thù hằn đàn ông. Lấy Minh cũng là cách để cô trả thù tình. Còn Minh, anh chấp nhận tất cả. Anh không muốn nhìn người con gái anh yêu cứ suy sụp và khổ đau mãi. Anh muốn chở che, muốn yêu thương người anh yêu. Anh biết con đường làm lành và ấm áp lại trái tim đã rớm máu ấy chẳng dễ dàng gì nhưng anh tin mình sẽ thành công bằng sự chân thành của mình.
Công việc ở nhà, Minh cố gắng để cho vợ không phải động đến. Hằng thì luôn hằn học, bới chuyện làm Minh đau khổ. Cái gì Minh làm Hằng cũng tỏ vẻ không vừa lòng. Minh nhường nhịn tất cả. Anh tham khảo mọi sách báo chăm sóc bà bầu và thai nhi. Đến lúc vợ đẻ, Minh chăm chút có lẽ còn hơn cả những ông bố đẻ chăm con mình.
Sau khi bị Quang bỏ, cô đâm ra thù hằn đàn ông (Ảnh minh họa).
Lấy nhau thấm thoắt đã 3 năm. Đứa bé cũng được hơn 2 tuổi. Nhiều lúc Hằng nhìn chồng cũng thấy ái ngại, cảm động. Nhưng tất cả lại nhanh chóng đi qua vì cô không thể quên vết thương vẫn còn rỉ máu trong tim cô. Minh thì vẫn thế, vẫn kiên trì, mong một ngày "mãi cũng thành yêu".
Cho đến một buổi tối, chờ mãi mà không thấy vợ về, con thì quấy khóc, trời thì mưa. Gọi điện thì Hằng bảo đang ở nhà bạn, vừa bước ra đường thì bị vấp ngã, đau chân, trời lại mưa nên không về ngay được. Bạn bảo để bạn đưa về nhưng Hằng không cho, Hằng bắt chồng đến đón. Chẳng hiểu sao lúc đó mọi ký ức đau khổ cứ bùng lên trong Hằng. Cái cảm giác bắt đàn ông phải khổ vì mình làm cho cô thấy vui, thấy thoải mái. Hằng quên mất mình còn là một người mẹ.
Chờ mãi không thấy chồng đến, gọi điện cho chồng cũng không được. Tự nhiên Hằng thấy ruột nóng như lửa. Cô vội chạy ra đón taxi về nhà. Về đến nơi mới biết chồng gặp tai nạn giao thông đang ở trong viện.
Chẳng phải kẻ mà cô luôn muốn đày đọa đang ở trong sự mong manh giữa sự sống và cái chết? Sao cô không vui? Sao cô lại chống chếnh thế này? Cô nhìn vào gương mặt tái nhợt của chồng trên giường bệnh. Chưa bao giờ cô thèm để ý gương mặt ấy. Nghĩ đến những lúc anh nhịn mọi sự bực tức vô lý của cô, những lúc anh chăm lo cho mẹ con cô, cô thương anh vô cùng.
Ba ngày nay, Hằng cũng chẳng buồn ăn uống gì cả, ai khuyên gì cô cũng mặc. Người Hằng rũ ra như tàu lá. Cô cũng không hiểu tình cảm của mình nữa. Hình như đến lúc sắp vuột mất thứ gì người ta mới nhận ra sự quan trọng của nó. Cô nắm lấy bàn tay lạnh và gần như đã mất hết sức sống của anh:
- Minh ơi, tỉnh lại đi anh! Đừng dọa em, đừng bỏ mẹ con em. Em đã sai rồi...
Rồi giây phút nguy hiểm cũng qua đi, Minh tỉnh lại. Nhưng đau đớn thay, đôi chân anh chẳng khác nào người bị liệt, không có cảm giác, cũng không thể đi lại. Hằng đón nhận điều đó như là cái giá cô phải trả cho mọi hành động ngu ngốc, dại dột của mình. Nhưng với cô lúc này, chỉ cần Minh tỉnh lại, Hằng sẽ thấy bớt ân hận đi phần nào. Cô chỉ cần có thế.
Hằng cẩn thận xoa bóp đôi chân của Minh, vừa làm vừa kể chuyện vui làm Minh cười như nắc nẻ.
Lần đầu tiên từ khi lấy nhau, Minh thấy vợ cười vô tư như thế. Anh thực sự hạnh phúc.
Minh mỉm cười nhìn Hằng. Có thể việc chữa trị cho Minh sẽ phải kéo dài nhiều tháng, thậm chí hàng năm nữa nhưng điều quan trọng là bây giờ anh không còn cô độc, bởi anh còn có một người vợ thật lòng yêu thương ở bên mình.
Theo afamily
Góc nhìn ngược về tình yêu Thật khó để định nghĩa chính xác về tình yêu. Hãy nhìn từ góc độ ngược lại để biết được bản chất của tình yêu là gì nhé. 1. Tình yêu không phải là lý do để nhấn chìm cuộc đời bạn trong khổ đau và nước mắt Điều này đã xảy ra với rất nhiều cặp đôi chung sống bên nhau được...