Ác mộng ly thân
Gần đây, chồng em thường tranh thủ lúc 2 – 4 giờ chiều để tới nhà quậy phá, kiếm chuyện đánh đập hoặc lôi em lên giường.
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Vợ chồng em rạn nứt tình cảm đã hơn hai năm và đang ly thân. Chồng em có tật rượu chè, không quan tâm gia đình, mỗi lần rượu vào anh ta biến thành con người khác, hung dữ, cộc cằn. Lấy nhau hơn một năm, em bắt đầu nếm trải những trận đòn khi chồng say xỉn.
Thời gian có bầu, em xin mẹ chồng cho về ở chung với mẹ, vì em sợ những buổi tối chồng đi nhậu về đánh đập, ảnh hưởng đến thai. Nhưng khi con cứng cáp, em phải quay về nhà mình.
Ba mẹ chồng khuyên răn chồng em rất nhiều, ông bà cũng thường xuyên qua lại nhà em để coi chừng. Ông bà còn dọa nếu ảnh không chừa tật nhậu sẽ lấy lại nhà. Nhưng chồng em chỉ bớt nhậu một thời gian, rồi lại đâu vào đó.
Ảnh minh họa
Không chịu đựng nổi, em viết đơn ly hôn. Mẹ chồng thuyết phục em ly thân một thời gian, đưa chồng em về sống bên nhà cha mẹ để cha mẹ kèm cặp và điều trị y tế để dứt bệnh nghiện rượu. Sau hai năm, nếu anh ta vẫn không thay đổi, em được quyền ly hôn, lúc đó ông bà sẽ cho mẹ con em giữ căn nhà để sống.
Em đã thực hiện cách này. Nhưng gần đây, chồng em thường tranh thủ lúc 2 – 4 giờ chiều để tới nhà quậy phá, kiếm chuyện đánh đập hoặc lôi em lên giường. Anh ta biết rõ giờ đó khu chung cư em ở vắng người, có ồn ào cũng không ai can thiệp.
Trước mặt người ngoài, anh ta vẫn là chồng, là cha của con em, không ai có quyền ngăn anh ta vào nhà. Hồi trước, anh ta có rượu vào mới đánh vợ, nhưng bây giờ không cần rượu anh ta cũng nổi cơn hung bạo.
Video đang HOT
Em thấy cuộc sống như trong ác mộng, ngày nào cũng vậy, cứ tới giờ đó là em nơm nớp sợ hãi, nhiều bữa phải trốn sang nhà bạn bè hay đi khỏi nhà. Nghĩ tới cơn ác mộng này kéo dài hơn một năm nữa mà em hãi hùng… Em nên làm thế nào bây giờ?
Thu Yến (TP.HCM)
Em Thu Yến thân mến,
Thực tế cho thấy em đang trong tình trạng nguy hiểm, có thể bị bạo hành, bị tổn thương nghiêm trọng.
Vì vậy, em nên xem lại thời hạn hai năm. Nếu thật sự phải đánh đổi để lấy một thứ gì đó, ví dụ căn nhà chẳng hạn, em nên nói chuyện với ba má chồng, ba má phải biết chuyện em bị bạo hành. Ông bà phải quy định trong thời gian hai năm này chồng em tuyệt đối không được qua lại nhà em, không được hành hạ, đánh đập em.
Để đảm bảo an toàn cho mình, em cần các biện pháp an ninh: ít nhất cũng là thay khóa mới, thay cửa ra vào an toàn vững chắc, tìm thêm một người thân ở cùng nhà… Em cần hết sức cẩn thận. Các biện pháp này chỉ đảm bảo an toàn ở mức độ nào đó thôi, nhưng nếu cứ giữ tình trạng hiện nay, có thể mẹ con em cũng chẳng lành lặn trước khi thời hạn kia kết thúc.
Ly thân là để cả hai nhìn nhận lại tình cảm của mình, điều chỉnh bản thân để xem có thể nối lại quan hệ hôn nhân sau một thời gian tạm ngưng hay không.
Nếu chồng em hành xử như trên, cũng khó mà kỳ vọng vào việc anh ấy sẽ thay đổi. Vậy nên, thời gian ly thân này kéo dài xem ra không ý nghĩa gì. Em nên dứt khoát. Mình càng lần lữa, rủi ro càng lớn.
Ngoài việc chịu đựng bạo hành về thể xác và tinh thần, mất mát khác của em là tuổi thanh xuân, cơ hội tìm kiếm hạnh phúc thực sự. Chẳng tiền bạc nào bù lại được đâu em.
Càng sống lâu trong cảnh bị khủng bố tinh thần, bị bạo hành thể xác, mình càng héo hắt đi vì sợ hãi. Đến lúc nào đó, em chẳng còn sức để mà vui tươi, hạnh phúc, những mối đe dọa ám ảnh đã hút cạn niềm vui sống. Chúc em mạnh mẽ để giải phóng mình khỏi cuộc hôn nhân, cũng là để thoát khỏi cơn ác mộng mỗi ngày.
"Tôi không yêu chồng, tôi yêu người cũ"
Tôi mồ côi cha từ nhỏ. Sau khi cha mất, vì nhà nội ghét bỏ, mẹ rời quê vào Nam kiếm sống, bỏ tôi ở lại với gia đình chú thím. Một thời gian sau, biết tôi sống tủi nhục thì mẹ về mang theo tôi đi.
Tôi bỏ dở học hành khi đang lớp 8, vào đó theo mẹ làm đủ thứ việc vặt kiếm tiền.
Mẹ tôi lấy chồng. Đó là một người đàn ông ham rượu chè và thô lỗ. Tôi gọi ông ấy là dượng, nhưng ông ấy không hề xem tôi là con. Rất nhiều lần tôi phát hiện ra ông ấy nhìn trộm tôi tắm, nhưng tôi không dám nói với mẹ.
Năm tôi mười bảy tuổi, một hôm tôi đi làm về, không có mẹ ở nhà, cha dượng giở trò cưỡng bức tôi. Tôi vùng chạy thoát được, lang thang ngoài đường, không dám về nhà nữa.
Hôm đó, trời mưa rất to, khuya và lạnh, tôi ngồi co ro ở mái hiên ven đường. Một chiếc xe con đỗ trước mặt, một chàng trai ló đầu ra hỏi: "Nhà ở đâu mà giờ này còn đứng đây vậy bé?". Tôi im lặng, lắc đầu.
Anh ấy xuống xe, dắt tôi vào một cửa hàng gần đó mua cho tôi một bộ quần áo mới, mua đồ ăn cho tôi. Rồi trong lúc tôi ăn, anh ta cứ thế ngồi nhìn.
Tôi theo anh ta về nhà. Một căn hộ rất đẹp. Anh ấy là chủ một xưởng sản xuất bao bì. Anh ấy bảo tôi vào chỗ anh làm, nếu không muốn về nhà thì hãy cứ ở đó, nhưng nên thông báo với mẹ để bà khỏi lo.
Chúng tôi sống chung với nhau, yêu nhau từ khi nào không rõ. Tôi đối với anh như một vị ân nhân đầy ngưỡng mộ. Anh yêu chiều tôi như một cô công chúa nhỏ. Nhiều khi tôi vẫn tự hỏi vì sao anh lại thương yêu tôi nhiều như vậy. Một đứa con gái bất hạnh, bơ vơ, nghèo khó.
Sống chung với nhau bốn năm đầy mật ngọt thì một ngày anh nói anh không thương tôi nữa. Lý do là xưởng sản xuất của anh làm ăn không được, nợ nần chất đống, cuối cùng phá sản. Anh lao vào rượu chè, sống bê tha. Anh trở nên cộc cằn, nặng nhẹ với tôi như một con người khác. Tôi biết anh không muốn tôi khổ, cố tình rời xa tôi. Tôi xin anh được ở bên anh, nhưng anh quyết liệt khước từ, còn nói những lời khiến tôi tổn thương.
Tôi tìm được việc ở một siêu thị. Còn anh cố tình tránh mặt không liên lạc. Tôi vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. Trong quãng thời gian đó thì M. quản lý siêu thị lại quan tâm tôi, chăm lo cho tôi. Anh nói vừa nhìn thấy tôi đã yêu rồi. Anh muốn cưới tôi làm vợ, muốn đưa tôi trở lại ra Bắc ở quê anh.
Tôi không yêu M, nhưng lúc đó lại chẳng biết làm như thế nào. Người tình thì rời bỏ, mẹ thì sau khi biết chuyện không dám để tôi về nhà nữa sợ chồng mình lại giở trò. Tối quyết định theo M, rũ bỏ tất cả để làm lại từ đầu.
Ngày tôi rời Sài Gòn, mẹ khóc rất nhiều. Mẹ cảm thấy bất lực vì không lo được cho tôi. Mẹ đưa tôi một ít tiền, nói tôi hãy coi như mẹ chết rồi, hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc.
Tôi về làm vợ M. Đám cưới đông đúc nhưng chỉ mình tôi trơ trọi, không người thân, không gia đình, bơ vơ côi cút. Có lẽ vì thế mà mẹ M. coi thường tôi. Bà luôn nói M. nhặt tôi ở đâu mang về. Tôi khổ nhiều rồi, một chút khó chịu của mẹ chồng cũng không làm tôi quá để tâm nữa.
Tám năm trôi qua, tôi an phận cuộc sống bên M. với hai cậu con trai. Anh làm lái xe cho một công ty gần nhà, còn tôi mở một tiệm cắt tóc nhỏ. M. đã cho tôi một gia đình. M cho tôi tình yêu. Dù anh biết rõ ràng tôi không yêu anh. Nhưng M. nói chỉ cần tôi yên ổn sống bên anh, làm vợ anh, làm mẹ các con anh là đủ.
Rồi một ngày... Anh ấy gọi điện cho tôi, nói muốn gặp tôi, rằng anh đang ở ngoài Bắc, rất gần tôi rồi. Vẫn là giọng nói ấy, giọng Sài Gòn ngọt ngào ngày xưa. Anh vẫn gọi tôi là "bé" như hôm đầu anh nhìn thấy tôi: "Bé sống có hạnh phúc không? Gặp anh được không?".
Anh vẫn chưa lập gia đình. Sau khi cố tình rời bỏ tôi, anh vùi đầu vào rượu. Bố anh vì quá thất vọng về cậu quý tử, buồn bực sinh bệnh mà qua đời. Anh tỉnh ngộ, cố gắng làm lại từ đầu, nhưng anh không tìm được tôi nữa. Mới đây thôi, mẹ tôi mới nói cho anh biết.
Gặp lại anh, tôi nhận ra tình yêu tôi dành cho anh vẫn nhiều như ngày xưa, vẫn rung động, khát khao mãnh liệt. Anh nói: "Nếu em không hạnh phúc, hãy quay lại với anh. Nếu em nuôi con, anh sẽ cùng em yêu thương chúng. Bao năm qua anh vẫn tìm em, không quên được, không nghĩ em lại sớm kết hôn như thế".
Sau cuộc gặp, tôi trở về, lòng đầy hoang mang. Tôi yêu anh, tôi không yêu chồng mình. Bao năm qua tôi sống với M. không phải vì rung động yêu đương, mà vì tôi không có nơi nào để đi, tôi cần an ổn. M. tốt với tôi, anh thương tôi thật lòng. Nhưng tôi đối với anh chỉ có sự mang ơn, không hơn không kém.
Cuộc sống này không quá dài, tôi muốn được sống với người mình yêu. Ý nghĩ này mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng khi tôi nhìn M. ôm hai đứa con trai nằm ngủ, nhớ lại câu M. vẫn hay nói: "Anh không cần em phải yêu anh, chỉ cần anh yêu em là đủ. Anh chỉ cần em yên ổn sống bên cạnh anh" thì tôi lại băn khoăn không dứt.
Tôi mới chỉ 28 tuổi, tôi vẫn còn rất trẻ. Tôi có nên sống cho tình yêu của mình hay không? Tôi biết nếu tôi bỏ M sẽ rất tàn nhẫn. Nhưng sống với một người, lòng lại chỉ luôn nghĩ về một người khác chẳng phải cũng là một việc rất tàn nhẫn hay sao?
Ly thân cả năm trời, đang yên lành thì chồng tới xin nhận lại con khiến tôi lâm vào cảnh khốn đốn Tôi luôn suy nghĩ sẽ sống như vậy nuôi con, chỉ cần con khỏe mạnh là đủ. Nhưng rồi chồng tôi lại tìm đến, xin xỏ nhận lại con khiến tôi sửng sốt. Hồi đấy vợ chồng tôi sống được mấy tháng thì ly thân. Chồng tôi là chủ thầu xây dựng cầu đường nên thường đi công tác xa, khi nào công...