Yêu nhau 4 năm, cưới về vẫn ân hận
Sau khi cưới về, tôi cảm thấy ngột ngạt vì sự quan tâm thái quá và ghen tuông vô lối của anh. Tôi cũng nhận thấy anh là một người đàn ông hèn và không có chí tiến thủ…
Yêu nhau 4 năm, nhưng sau đám cưới tôi vẫn cảm thấy ân hận, ngột ngạt vì sống với anh
Tôi và anh ở cùng quê, học cùng cấp 3. Chúng tôi đã có một tình yêu kéo dài 4 năm trước khi làm đám cưới và bước vào cuộc sống hôn nhân. Những chỉ sau khi cưới được hơn một tháng tôi đã biết mình sai lầm vì đã làm vợ anh.
Chồng tôi, là con út trong một gia đình khá giả, từ bé đã được bố mẹ nuông chiều. Học xong ra trường đi làm, bố mẹ chồng mua cho anh một căn nhà chung cư, vì thế anh chẳng biết lo lắng gì đền chuyện kiếm tiền. Nhưng tôi vẫn cứ hy vọng, khi nào có gia đình anh sẽ thay đổi.
Ngày yêu nhau anh cũng có tính ghen tuông. Và lần nào cũng vậy, tôi phản ứng thì anh bảo vì anh yêu tôi, khi nào cưới về, tôi chắc chắn là của anh rồi, anh yên tâm thì anh sẽ thay đổi. Tôi cũng nghĩ đơn giản, chỉ vì anh yêu tôi nên mới vậy, nên cũng chẳng thấy khó chịu mà thậm chí lại cảm thấy vui mừng, hạnh phúc vì anh ấy yêu mình nhiều thế.
Nhưng sau khi cưới về, tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt vì sự quan tâm thái quá của anh, tôi ngột ngạt vì sự ghen tuông vô lối của anh. Đi làm, anh cũng muốn đèo tôi đi, rồi đón tôi về. Buổi trưa, anh cũng đến cơ quan đưa tôi ăn cơm.
Video đang HOT
Vài hôm đầu, mọi người khen tôi sướng, có chồng quan tâm, hạnh phúc, nhưng càng về sau tôi lại thấy bất tiện quá. Có hôm cả phòng mọi người đi ăn trưa, nhưng anh cũng không cho tôi đi, vì cho rằng có đàn ông đi ăn cùng, uống rượu chè vào rồi lại va chạm vớ vẩn.
Thi thoảng tối về nhà, có đồng nghiệp nam gọi điện thoại trao đổi về công việc, chồng tôi cũng đứng kè kè nghe và tra khảo xem ai gọi, gọi có việc gì?. Rồi anh kiểm tra số máy, có khi còn lưu số máy của đồng nghiệp ấy sang máy điện thoại của anh để hôm nào đó tự kiểm tra theo cách của riêng mình.
Nhiều đồng nghiệp nam đã nói lại với tôi về cách “tự kiểm tra” của anh ấy. Nhiều người thấy thế, thi thoảng còn trêu đùa, cố tình điện thoại vào số máy của tôi vào buổi tối, và mang đó ra làm trò đùa.
Thậm chí, tối về nhà tôi đi bộ ra quán gội đầu chồng tôi cũng đi theo, và thi thoảng lại ra ngó xem xong chưa. Tôi có cảm giác như anh không tin tưởng tôi, mặc dù tôi không phải người con gái chơi bời, lẳng lơ, chúng tôi lại có 4 năm yêu thương, tìm hiểu mà anh cũng không tin tưởng tôi.
Suốt ngày anh sợ tôi cặp kè, bồ bịch, nên lo lắng theo dõi tôi giám sát tôi nên anh cũng chẳng làm được việc gì ra hồn. Đi làm đã mấy năm trời mà chưa được thăng quan tiến chức, trong khi bằng tuổi ấy, vào công ty cùng thời gian ấy người ta đã lên trưởng phó phòng, hoặc được cử đi đào tạo ở đâu đó, còn chồng tôi thì vẫn “dậm chân tại chỗ”, với cái chức nhân viên quèn.
Thu nhập của anh cũng chả nuôi nổi miệng anh, vì thế hàng tháng bố mẹ chồng vẫn phải đều đều gửi tiền cho chúng tôi tiêu. Thế nhưng anh chẳng lấy đó làm lo lắng, sốt ruột.
Vì anh bảo, nhà anh có điều kiện, bố mẹ anh đã mua cho nhà trên này, rồi hàng tháng ông bà vẫn gửi tiền cho tiêu, bây giờ cũng thế và sau này cũng thế. Nên thu nhập 4-5 triệu 1 tháng của anh cũng đủ ăn là được rồi, không cần phải cố gắng thêm.
Tôi thì khác, tôi muốn một người đàn ông, người chồng phải giỏi giang, và thành đạt. Phải biết lo việc lớn và là trụ cột trong gia đình, nhưng với tính ghen tuông và sự hèn, không có ý chí tiến thủ của anh, tôi không tin anh có thể làm chỗ dựa vững chắc cho tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và viết đơn ly dị, nhưng chưa dám đưa cho anh, tôi xin độc giả cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Than... ủ lửa
Người Việt xưa vốn trọng nam khinh nữ, vậy mà khi nhìn thấy sức mạnh "vong thân" của vợ yếu ớt, đàn ông cũng buộc phải la lên "lệnh ông không bằng cồng bà". Tại sao có thể gọi sức mạnh của phụ nữ là sức mạnh vong thân?
Trông người phụ nữ nhỏ bé, yếu ớt, nhu mì chịu đựng là thế mà khi uất ức lên, họ sẵn sàng lao vào cái chết. Ở miền xuôi cũng như miền ngược, có lẽ tỉ lệ tự tử của phụ nữ thường cao hơn hẳn đàn ông.
Ghen tuông ai cũng biết nó xiêu đình đổ quán tan hoang thế nào, đàn ông sẵn sàng dùng gươm, dùng úng, thuốc nổ, hay xăng để đánh ghen. Nhưng khi nói về phụ nữ ghen tuông, người ta có cảm giác rùng mình hơn. Vì cơn ghen của phụ nữ mới đầu tưởng nhẹ nhưng nó âm ỉ xuyên thấu, dai dẳng như lửa than không bao giờ tắt, chỉ chờ cơ hội là cháy bùng lên. Đã có vô vàn ngọn lửa dữ dội được đốt lên từ những hòn than tưởng đã tắt lịm từ lâu. Không ít các vụ chính đôi tay mềm yếu của phụ nữ đã kẹp dao lam đưa lên mặt kẻ phụ tình kéo hai nhát như hai đường ray chảy máu trên mặt, rồi tạt a xít, rồi ướp cả thai của tác giả phụ bạc kia... làm quà cưới cho gã đúng cái ngày gã làm lễ song hỉ cùng cô gái khác...
Người phương Tây đã tìm ra nguyên lý của sự thật này, họ nói: "Đàn ông tình yêu là sự nghiệp, đàn bà sự nghiệp là tình yêu". Quả vậy, đa số đàn ông lo kinh bang tế thế, rồi leo ghế thành công. Nhưng đa số phụ nữ lại coi chính tình yêu là sự nghiệp. Đàn ông có thể bất mãn, rồi ghen tuông chớp nhoáng, sau đó đầu óc lại tập trung vào lo toan sự nghiệp.
Đàn bà thì ngược lại, cái mà phái yếu ám ánh thường trực, theo đuổi kinh niên, đó chính là tình yêu. Có một phương ngôn rằng: "Đàn ông yêu người mình yêu, còn đàn bà yêu tình yêu của nàng". Nghĩa là với phụ nữ, tình yêu không phải đối tượng cụ thể đàn ông kia, anh ta chỉ là một nhân vật trong "vở kịch" tình yêu của nàng. Tình yêu tiếp diễn thế nào, phát triển ra sao, lên bổng xuống trầm... tất cả liệu có diễn ra xung quanh đạo diễn là trái tim nàng? Vì người phụ nữ chú mục đến tình yêu là vậy, nên khi chị em bất đắc chí, cay cú, thì sẽ theo đuổi đến kỳ cùng. Theo đuổi như đó là phương tiện cũng như mục đích duy nhất của đời nàng.
Bí mật về sức mạnh giới tính rồi cũng lộ ra. Đàn ông Trung Quốc là gia trưởng bậc nhất, biết bao thế kỷ trọng nam - khinh nữ, vậy mà cuối cùng cũng phải thừa nhận: phải nhường chị em nếu muốn yên chuyện. Tại sao vậy? Bởi một khi đàn ông muốn lao vào cuộc chiến với phụ nữ, mới đầu phụ nữ yếu đuổi tưởng là thua nhưng nàng lại đeo đuổi cuộc chiến đó một cách trường kỳ không bao giờ từ bỏ cho đến khi đả bại đối thủ.
Người Việt có câu khuyên tất cả mọi người, không trừ đàn ông lẫn đàn bà: "Đàn ông nông nổi giếng khơi/Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu". Câu này không có nghĩa coi thường phụ nữ bởi chính các bà, các mẹ, các chị đọc câu này thường xuyên hơn cánh đàn ông. Người ta đọc câu đó trong trường hợp nào? Trường hợp các cô vợ giận cá chém thớt đùng đùng, tức khí đòi cho anh chồng hay con cái một bài học. Các mẹ, các chị thường bảo "đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu", tức là cái nồi bé thì nước chóng sôi, nhưng rồi cũng chóng nguội. Đàn bà giận đùng đùng, nhưng nên nghĩ lại, vấn đề có to tát thế không, có khi việc chỉ là cái cơi trầu mà cứ coi nó như cái ao, cái giếng, nên hạ hỏa và xét lại đi thôi. Chớ nên có bé xé ra to, "tiếng bấc ném đi, tiếng chì ném lại" mà gây đổ vỡ. Câu nói đó cũng nhắm vào các ông chồng, đàn ông nghĩ sâu, nhìn xa, thấu tỏ vấn đề thì nên nhường đàn bà. Đàn bà vì nông nổi nên chưa kịp suy xét đã cáu rinh cả lên, đàn ông nên lấy cái đại lượng của giếng khơi mà nhường nhịn cơi trầu.
Theo nhiều nghiên cứu chính thức, phụ nữ sống nặng về cảm xúc hơn đàn ông. Đàn ông thường nhìn nhận vấn để ở lô-gic, lý lẽ, còn phụ nữ nhiều khi để cảm xúc chi phối. Vì thế khi gặp bất cứ chuyện gì, dù may hoặc rủi, người phụ nữ thường có phản ứng nhạy bén tức thời hơn, vì thế, hỉ-nộ-ái-ố cũng trực tiếp hơn. Lúc đó nếu đàn ông không chịu hiểu sẽ thiếu thông cảm với chị em.
Phụ nữ sống nặng về cảm xúc, luôn đeo đuổi ý nghĩa yêu thương thường trực. Vì thế khi chị em cảm thấy khúc mắc điều gì họ không dễ bỏ qua mà sẽ theo đuổi đến cùng "một lần giải tỏa cho bõ". Hiểu phụ nữ như vậy, cánh đàn ông khi "có chuyện" thì nên công khai giải quyết, chớ đừng ấp úng, quanh co mà dễ gặp "quả báo". Chỉ cần cởi mở, thành thật với phái đẹp thì sẽ dễ dàng nhận lại sự bình an.
Theo VNE
Quan hệ mẹ chồng - nàng dâu: Gương vỡ khó lành Nhiều gia đình mẹ chồng, con dâu như nước với lửa nhưng cũng có rất nhiều mẹ chồng vô cùng "hiền" và tâm lý với con dâu. Đáng tiếc, đôi khi những ứng xử chưa khéo léo của con dâu lại làm sụp đổ mối quan hệ đẹp ấy. Ra oai với mẹ chồng Loan và Thành yêu nhau từ hồi Loan còn...