Yêu em là định mệnh (P.4)
Từ lúc Phương Chi bước chân vào cuộc sống của anh, mọi thứ dường như đảo lộn cả.
Phương Chi liên tục nhận được những lời hỏi han quan tâm từ phía Hoàng Trung. Cô rất muốn thẳng thắn từ chối lời mời của anh thay vì phải viện lý do nhưng cô không đủ vô tình để làm điều đó. Hoàng Trung dường như cũng nhận ra được sự từ chối nơi cô, nhưng việc tán tỉnh một cô gái vốn dĩ đâu phải là việc dễ dàng.
- Thất bại nhiều lần rồi, chẳng cố gắng thêm nữa.- Hoàng Trung than vãn ngay khi nhìn thấy Đăng Khôi bước vào cửa. Đăng Khôi không nói gì, việc anh cần quan tâm lúc này là bài kiểm tra vào ngày kia.
- Này, chú có nghe thấy anh nói gì không đấy.
- Em có, nhưng thay vì than vãn, anh nên tìm một trò gì đó để chơi cho thoải mái đầu óc thì hơn.
- Phải rồi, game vẫn là người tình số 1.
Hoàng Trung gật đầu ra chiều đồng ý lắm. Anh mở máy và bắt đầu những cuộc chiến. Ngoài tình yêura thì vẫn con vô khối thứ đáng để quan tâm.
Miệt mài bên những trang “Dược lý học lâm sàng”, cuối cùng thì Đăng Khôi cũng có thể tạm thư giãn khi đồng hồ đã chạm 12h.
Anh rót cho mình một cốc nước ấm, thả mình trôi đi trong những màn đêm tĩnh mịch. Lời mời kết bạn của 16A anh vẫn chưa đồng ý. Có điều gì đó vẫn khúc mắc lại. Có chút gì đó nửa là thờ ơ, nửa là để ý trong anh.
Anh không muốn mình rối rắm. Anh thích mọi thứ phải thật rành mạch, rõ ràng, nhưng từ lúc cô bước chân vào cuộc sống của anh, mọi thứ dường như đảo lộn cả. Cái cách mà cô bắt đầu lần thứ nhất, rồi lần thứ hai, quả thực đều để lại ấn tượng mạnh.
Anh bật máy tính, thoáng ngại ngần khi nhìn thấy gương mặt với đôi mắt lấp lánh cười của cô. Dòng status nhắc lại sự việc ngày hôm nào vẫn còn nằm đó. Hơi lạnh của mùa đông len lỏi qua từng kẻ hở của cánh cửa gỗ, chạm vào tim anh. Lần đầu tiên anh thấy cô đơn. Suốt hơn 22 năm nay anh cũng đã từng trải qua một vài rung động nhẹ nhàng, nhưng tất cả mới chỉ dừng lại ở mức một chút trên tình bạn. Anh hoàn toàn không thấy trống trải khi nhìn thấy bạn bè mình đang dần có đôi. Nhưng bây giờ cảm giác ấy đột nhiên xuất hiện. Anh nếm trải nó, từng chút, từng chút một. Anh đan những ngón tay đang dần lạnh cóng vào nhau, tự hỏi bản thân rốt cuộc đang cảm thấy gì.
Anh đang cảm thấy gì?
- Là triệu chứng của bệnh yêu. – Thằng bạn thân hô hố cười với anh.
- Mày học đa khoa mà không biết triệu chứng của bệnh đó à. Thật đáng thất vọng. Vậy mà cũng nhận được học bổng. Xem ra phải đánh giá lại năng lực của mày rồi!
Yêu, là cảm giác ấy thật sao. Có lẽ thằng bạn anh đùa. Nhưng những nhớ thương ban đầu, có lẽ anh không thể chối bỏ.
***
34X vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn. Phương Chi xòa mớ tóc vẫn còn ướt nước ra phía trước, dùng những ngón tay mình thay lược cào tóc rối. Cũng chẳng trách được cậu ta, vốn dĩ có quen biết gì nhau đâu mà đồng ý. Cô khe khẽ thở dài. Đôi lúc cô rất hối hận với những quyết định của mình. Những quyết định ngốc nghếch đầy con trẻ. Có lẽ cô phải học một bài học về tính kiềm chế, và không lặp lại bất cứ một sai lầm ngu ngốc nào.
Nhưng rốt cuộc thì cô vẫn ngu ngốc.
Không biết sự hiếu thắng hay điều gì đó còn thôi thúc cô. Cô vẫn ngày ngày đăng nhập facebook, mở trang cá nhân của 34X và ngắm đi ngắm lại những bức ảnh chẳng có gì đặc biệt ngoài sự hiện diện của anh. Cũng có thể, điều gì liên quan đến anh đều đã trở nên đặc biệt. Cô không thể tin rằng mình có thể dành nhiều thời gian để quan tâm đến anh – một người xa lạ như thế. Cô vốn dĩ không phải là người tin vào thứ tình cảm sét đánh, nhưng những gì đang diễn ra mơ hồ khiến cô nhận thấy, những gì cô nghĩ vốn dĩ không giống với thực tế của cuộc sống.
***
Đăng Khôi cũng không thể hiểu được tại sao mình lại nhớ thương cô gái ấy? (Ảnh minh họa)
Chút ánh nắng hanh hao của mùa đông quá yếu ớt để con người ta có thể cảm nhận được sức ấm của nó. Đăng Khôi tự cho phép mình lười biếng một chút. Anh nằm dài trên chiếc giường nhỏ, ngửa mặt như muốn uống lấy ánh nắng mong manh đang khẽ khàng rơi.
Ngày thứ bảy Hoàng Trung vẫn đi làm, chỉ còn lại riêng anh. Tuần này anh không về, anh ở lại, chuyên tâm với những câu chữ. Học Y vất vả là điều rõ ràng không thể chối bỏ được. Có đôi lúc cũng mệt nhoài nhưng nghĩ rằng sau này mình sẽ giúp được rất nhiều người, anh lại cố gắng. Nếu ngày trước bố anh gặp một bác sĩ giỏi, có lẽ ông đã không ra đi như thế.
Anh nhắm mắt lại, đau thương khẽ trào dâng trong lồng ngực. Mẹ anh đã quá vất vả để nuôi anh lớn khôn và anh ngàn vạn lần phải cảm ơn bố mẹ Hoàng Trung, hai bác đã giúp đỡ mẹ để nuôi anh trưởng thành.
Đăng Huy tìm kiếm cho mình một mảnh giấy trắng. Anh bắt đầu ghi lại những cảm xúc giữ riêng cho mình. Đó là cách anh vẫn thường làm để giải tỏa. Anh không thích nói những buồn đau của mình với người khác. Những rắc rối của riêng họ đã là quá đủ, anh không muốn họ bận bịu thêm với những câu chuyện của mình.
Hai mặt giấy đặc kín những câu chữ. Anh ngẩn ngơ nhận ra khi trong đó anh nhắc đến 16A. Vẫn là cô ấy. Cô gái kỳ quặc ấy. Cô gái đã khiến cho anh băn khoăn và tự thấy mình đã để lạc nhịp trái tim. Cô ấy rốt cuộc đang làm gì? Khi anh không chấp nhận lời mời kết bạn của cô ấy, cô ấy sẽ cảm thấy ra sao?
Phương Chi không tự hỏi Đăng Khôi đang làm gì. Cô, vẫn giống thường lệ, buổi sáng thứ bảy chạy xe máy gần 50 cây số để về quê nhưng đã quên đi những cuộc bám đuôi. Trong tiềm thức cô chỉ còn mơ hồ lại những hình ảnh: khúc ngoặt này anh đã vượt qua cô, ngã ba này cô đã vượt qua anh. Thế, đơn giản chỉ là như thế.
Cô thả mình mình xuống chiếc ghế sa lông sau khi đã chạy xe cả một quãng đường dài. Cơn buồn ngủ của sự dở giấc buổi sáng ùa đến khiến cô không ngăn nổi mình nhắm mắt lại mà thiếp đi.
- Ngủ thì vào giường mà nằm, con gái con đứa xấu nết quá.
Mẹ đập nhẹ vào người cô. Cô mắt nhắm mắt mở lê về phòng rồi đổ người xuống giường. Đầu óc cô mệt mỏi với những ý nghĩ hướng về một người.
Video đang HOT
Lúc cô tỉnh dậy thì đã 10h trưa. Cô đoán mùi thơm của món rau cải mẹ đang xào là nguyên nhân trực tiếp khiến cô tỉnh giấc. Cô quờ tay với lấy chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc bên cạnh. Có một tin nhắn đến.
- Tuần này em có về quê không, nếu em ở lại, tối nay anh mời em đi uống nước nhé.
Là tin nhắn của anh Hoàng Trung. Tin nhắn thứ 3 của anh ấy. Xem ra anh ấy cũng là người rất kiên trì.
- Em đang ở quê rồi anh ạ.
- Vậy sao, tiếc thật đấy. Vậy hẹn em vào hôm khác nhé.
Hoàng Trung buông điện thoại, cô gái này cũng thật là khó mời mà. Nhưng anh nghĩ duyên phận của anh và Phương Chi chưa hết. Anh có cảm giác đó.
- Anh thực sự thích cô ấy đến như vậy sao?
Đăng Khôi hỏi, mắt vẫn không rời cuốn sách. Anh tỏ vẻ rất tập trung, nhưng những con chữ cứ nhảy múa trong đầu anh đầy lơ đãng. Anh vẫn đợi câu trả lời.
- Cũng không biết nữa, nhưng cảm giác cô ấy là một người rất thú vị. Cũng phải cho cô ấy thời gian để hiểu anh chứ. Mới thất bại bước đầu mà đã nản thì còn gì là nam nhi.
Đăng Khôi không hỏi gì thêm, câu trả lời của Hoàng Trung đã buộc anh nảy sinh phản xạ ngăn lại tất cả những ý nghĩ về cô. Có những tình cảm ngay từ trong trứng nước đã buộc lòng phải dừng lại, chờ đợi thời gian để mà lãng quên nhau.
***
- Anh Trung là người tốt mà, tương lai cũng rất có tiền đồ. Em hãy cứ để hai người có thêm cơ hội để hiểu về nhau đi. Nếu không phù hợp thì lúc đó từ chối cũng chưa muộn mà.
Dòng tin nhắn của Diệu Linh khiến Phương Chi suy nghĩ. Nếu ngay từ đầu cô không bước vào thì làm sao biết được sau cánh cửa đó là gì, có phù hợp với cô không. Cô tin vào linh cảm của mình, nhưng linh cảm của cô đâu phải lúc nào cũng đúng. Vậy thì cô cứ thử cho mình một cơ hội đi.
Quán Mezzo nhỏ nhưng Mocha khá ngon. Phương Chi ngồi đối diện với Hoàng Trung, thoáng lúng túng.
- Công việc của em có vất vả không.
- Cũng nhàn thôi anh ạ.
- Tuần nào em cũng về quê à.
- Vâng, tuần nào em cũng về.
Câu chuyện có vẻ nhạt nhẽo. Phương Chi không muốn không khí trở nên gượng gạo như vậy. Cô nhìn ra khoảng không phía trước. Hồ nước lấp lánh phản chiếu ánh điện cao áp, lung linh và thơ mộng đến lạ thường.
- Hải Phòng buổi đêm cũng rất đẹp.
- Về độ nhộn nhịp thì không bì được với Hà Nội, nhưng lựa chọn về đây cũng là một quyết định có vẻ ổn đấy chứ em nhỉ.
- Vâng.
Phương Chi khẽ cười. Hoàng Trung ngây ngơ nhìn ngắm nụ cười của người con gái trước mặt. Anh thích nhìn ngắm cô ấy, từ việc hớt từng thìa chocolate trên miệng cốc đến cách dịu dàng cầm cốc nước uống. Mọi thứ ở cô ấy, anh đều cảm thấy rất tuyệt. Bình thản, nhẹ nhàng mà không hề bị lẫn giữa những người con gái khác. Trái tim anh chộn rộn khó tả. Có thể vì cô ấy đẹp, và cũng có thể, vì đôi mắt anh đã si tình.
Tiếng hát của Hoàng Trung làm Đăng Khôi thấy khá kỳ quặc. Chắc hẳn anh ấy đang có chuyện vui.
- Lâu rồi anh không hát thì phải.
- Đương nhiên, dịp đặc biệt thì mới hát. Này, anh vừa gặp lại cô bé Phương Chi lần trước đấy. Anh mời cô ấy đi uống nước, cô ấy đồng ý, xem ra tình hình có biến chuyển rồi.
Hoàng Trung đập vào vai Đăng Khôi. Cái đập không đủ mạnh nhưng cũng khiến chiếc bút trên tay anh rớt xuống bàn. Anh đã không cầm nó đủ chắc. Những con chữ loáng chạy trước mặt anh.
Đăng Khôi lắc lắc đầu, phải quên mọi thứ đi.
(Còn nữa)
Theo VNE
Yêu em là định mệnh (P.3)
16A, cô ấy đã gửi yêu cầu kết bạn. Cô ấy bước chân vào cuộc sống của anh rất tình cờ và liên tục hiện diện trong đó.
- Diệu Linh. - Một chàng trai dáng người cao mảnh thốt lên, giọng điệu có vẻ rất bất ngờ.
- Anh Hoàng Trung. Tình cờ quá.
- Không ngờ em lại đến đây đấy. Hiếm khi mới thấy em ngồi quán. Đây là...
Diệu Linh nhìn qua nét mặt của Phương Chi, thoáng chút bối rối. Thực ra ban đầu cô cũng chỉ định rủ Phương Chi đi uống nước thôi. Cô hỏi anh bạn đang theo học thạc sĩ tại trường đại học cô giảng dạy xem quán Trà hoa cúc nổi tiếng ấy vốn dĩ ở phố nào. Không ngờ anh lại bàn mưu tính kế ngay khi biết cô em gái đi cùng vẫn còn "độc thân". Thôi, cứ coi như là cô đang làm bà mối se duyên đi. Dẫu sao thì anh ấy cũng là một người tốt. Có đôi khi, duyên phận cũng tình cờ như vậy mà thôi.
Chàng trai tên Hoàng Trung đó kéo ghế ngồi xuống cạnh Phương Chi.
- Anh ngồi đây không phiền chứ?
- Dạ, không sao đâu ạ.
Phương Chi khẽ mỉm cười. Sự tình cờ này cô cảm nhận có chút không "tình cờ" như lời hai người nói.
- Giới thiệu với em đây là anh Trung, anh ấy cùng quê với chị em mình cả. Giới thiệu với anh Trung, đây là em Chi, ừm... câu chuyện giới thiệu cũng chỉ có vậy thôi.
Diệu Linh nháy mắt cười. Cuộc trò chuyện sau đó có lẽ cũng khá vui và thú vị. Nhưng Phương Chi chẳng nhớ được nhiều vì cô đang nghĩ ngợi xem chàng trai vào sau Hoàng Trung cô đã gặp ở đâu. Chàng trai với gương mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng, đôi mắt sâu thoáng chút trầm buồn.
- À, giới thiệu với em đây là Khôi, em họ anh. Nó đang là sinh viên năm thứ 5 ở trường Y.
- Sinh viên năm thứ 5 trường Y à. Vậy thì chắc bằng tuổi Phương Chi rồi. Em học đa khoa à.
- Vâng.
Chàng trai đó điềm đạm trả lời. Gương mặt này, ánh mắt này, dáng người này Phương Chi có cảm giác khá quen thuộc. Và cái cách mà cậu bạn ấy nhìn cô, cũng có vẻ như là nhìn một người quen.
Chỉ đến khi nhìn thấy biển số xe 34X, Phương Chi mới chắc chắn cảm giác của mình là chính xác. Hóa ra gương mặt cô vẫn cố nhớ đang đứng trước cô. Chỉ đơn giản là không phải áo gió đen, ba - lô đen và quần bò màu xanh thẫm. Cô và cậu ấy đã gặp lại nhau, mọi thứ quá sức tình cờ.
Chẳng hiểu tại thời tiết lạnh hay vì trong lòng bất ngờ mà Phương Chi thấy tim mình chợt run một nhịp. Cô thoáng chút xấu hổ khi nghĩ lại mọi thứ. Không biết cậu ấy có nhận ra cô không, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn cô, xem ra không phải là đã quên cô hoàn toàn.
- Để anh đưa em về nhé. Phòng trọ của em cách đây cũng khá xa nhỉ? - Hoàng Trung đề nghị khi ba người song song cùng nhau tới chỗ gửi xe.
- Ừ, em để anh đấy đưa về đi, như thế chị cũng mới cảm thấy yên tâm. - Diệu Linh tiếp lời.
- Dạ vâng. - Phương Chi cũng không biết làm cách nào để từ chối.
- Anh ấy thực ra là một người rất tốt. - Diệu Linh khẽ nói thầm, giọng điệu xen chút áy náy. Thực tình cô cũng chỉ muốn cùng Phương Chi trò chuyện riêng. Hai người đã rất lâu rồi mới gặp nhau, cũng chưa tâm sự được mấy câu.
Phương Chi vẫn mong muốn được thử sức với lĩnh vực ngân hàng cô đã từng theo đuổi (Ảnh minh họa)
- Em hiểu mà chị. - Cô biết là chị cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.
- Ừ, về cẩn thận nhé. Về đến nhà nhớ nhắn tin cho chị.
Sự biến mất của 34X làm cho Phương Chi hơi thất vọng. Cô có chút lưỡng lự khi dắt xe ra khỏi bãi đỗ, kín đáo đưa mắt tìm một vòng nhưng chẳng thấy cậu ta đâu.
- Em họ của anh về rồi ạ?
- Ừ, phòng trọ của nó cũng gần đây thôi mà. Hai anh em định hẹn nhau đi uống nước một chút thì tình cờ gặp chị em em. Lần sau anh mời em đi uống nước nữa nhé. Hải Phòng cũng có nhiều chỗ để đến lắm em à.
Phương Chi không biết làm cách nào để từ chối lời mời của anh, cô chỉ mỉm cười không nói gì. Cô cảm thấy ngại ngùng với những tình huống như vậy, bởi chỉ lần đầu tiên nói chuyện, cô có thể nhận ra người ta có hợp với cô hay không. Hoàng Trung hoàn toàn không phải là mẫu người cô nghĩ có thể thích hợp được với mình. Cô nghĩ như vậy, tin như vậy, và không bao giờ để mình có cơ hội hiểu thêm về người ta.
Điều mà cô cảm thấy có chút nuối tiếc lúc này chỉ là 34X đã xuất hiện và biến mất trong cuộc sống cô không chỉ một mà là những hai lần. Nó khiến cô cảm thấy khá tò mò về cậu ta. Lần thứ nhất, cô bỏ qua vì đó chỉ đơn giản là một phút thoáng qua. Nhưng lần thứ hai gặp lại thì quả là một sự ngỡ ngàng. Dẫu biết trái đất tròn, nhưng cô không ngờ nó lại tròn đến mức như vậy.
***
Chút lạnh lẽo của buổi đêm phả lên gương mặt Đăng Khôi. Anh đút một tay vào vào túi áo khoác. Những ánh đèn mờ ảo, nhập nhoạng trong sương đêm. Lần thứ hai gặp cô gái ấy, 16A. Anh đã ngờ ngợ khi nhìn thấy chiếc áo dạ màu hồng và ánh mắt tinh nghịch như cười ẩn sau đôi gọng kinh đỏ. Và cô ở đó, là sự thật.
Anh họ đã lôi kéo bằng được Đăng Khôi đi cùng với lý do một mình vào quán thì lạ lùng lắm, như vậy cô ấy sẽ phát hiện ngay là sắp đặt, không có chút tự nhiên nào cả. Đăng Khôi không thích thú với những trò hẹn hò kiểu này, nhưng ông anh của anh đã gần ba mươi, cũng nên giúp ông ấy một tay.
- Mà này, chú chỉ được đóng vai phụ thôi đấy nhé. Đừng nói gì nhiều, cô ấy không thích anh mà quay sang thích chú là hỏng.
- Vậy thì còn năn nỉ em đi cùng làm gì.- Đăng Khôi gấp cuốn sách đang đọc dở lại, với tay lấy chiếc áo khoác đang treo trên giá.
- Thì anh cứ nói thế. Cũng tùy duyên thôi mà.
Nếu anh không đi cùng anh họ mình, có lẽ chẳng bao giờ anh gặp lại cô. Và anh sẽ chẳng phải mông lung như thế này.
Anh thả người xuống chiếc giường nhỏ. Anh đã biết tên cô. Anh đã biết cô làm gì, ở đâu. Anh đã biết là anh họ mình có ý tán tỉnh cô. Anh ấy xem ra rất kết cô, miệng không ngừng mời cô lần sau đi uống nước. Cô chỉ mỉm cười, không từ chối. Và có lẽ cuộc sống này của anh không chỉ dừng lại ở lần gặp thứ hai. Phương Chi, cái tên rất hay, nhưng anh sẽ vẫn gọi cô bằng cái tên cũ. 16A.
***
- Em đến nơi rồi anh ạ! - Phương Chi dừng xe xuống mở cổng. Hoàng Trung thoáng chút ngạc nhiên:
- Thực sự đã đến nơi rồi à.
- Vâng ạ.
- Như một lâu đài ấy nhỉ. - Anh hóm hỉnh.
Chỗ trọ của Phương Chi quả thật giống như một lâu đài bởi khuôn viên chủ nhà quá ư hoành tráng. Chủ nhà cô là một kiến trúc sư có tiếng, nghe Hà Vi nói lại là từng giàu nhất nhì đất Cảng. Ông còn xây dựng cho mình một lăng mộ riêng, một tượng đá khắc tạc hình ông và và vô vàn những tượng đá khác đi kèm. Ông đồng ý cho hai cô thuê căn nhà nơi xưởng cũ đơn giản cũng chỉ là muốn kiếm người chăm nom cho chỗ đó chứ cũng chẳng phải vì mục đích tiền bạc.
- Vậy anh về nhé, hẹn gặp em lần sau.
- Vâng, anh về cẩn thận ạ.
Phương Chi dắt xe dọc theo con đường gạch giữa hai hàng cau cảnh. Ánh đèn nê - lông dịu dàng hắt lên gương mặt cô những vệt sáng trắng.
Hà Vi đã về, cô đang nhoài nằm trên giường với đống giấy tờ, hợp đồng các loại.
- Ăn cơm chưa, mệt không vậy. Hôm nay có được hợp đồng nào không?
- Cũng được một hợp đồng rồi, đang chờ Ngân hàng xét duyệt xem thế nào nữa. Ây da, công việc này mệt mỏi thật ấy, kiếm được đồng tiền không phải là dễ, nhưng mà cũng vui.
- Ừ, rèn luyện được nhiều thứ mà. Tớ cứ đi làm thế này cũng không biết sau này có quay trở lại được với chuyên ngành của mình không nữa.
Phương Chi vẫn mong muốn được thử sức ở lĩnh vực Ngân hàng mà cô đã học tập trong 4 năm qua. Ban đầu đó không phải là lĩnh vực mà cô đam mê, nhưng khi cô hiểu được nó, cũng cảm thấy có một chút hấp dẫn. Nhưng thời buổi khó khăn, cạnh tranh cao, cô cũng đã thử thi tuyển vài lần nhưng không được, đành bén duyên với công việc hiện tại. Mối nhân duyên này, không biết đến khi nào mới dừng lại để đưa cô về với điều cô đang mong muốn đây.
Cô mở máy tính, đăng nhập facebook. Lời mời kết bạn của Hoàng Trung đã được gửi đến cô. Cô nhấn nút chấp nhận, nhưng thực sự không muốn mất thời gian của anh.
Và đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ.
Cô mở danh sách bạn bè của anh, tìm kiếm 34X.
34X. Nguyễn Vũ Đăng Khôi.
Hoạt động trên facebook của cậu ta không có nhiều, mà cũng có thể chỉ để ở chế độ bạn bè. Ảnh cũng chỉ đôi ba cái do bạn bè tag vào, nhưng chừng ấy cũng đủ.
Gương mặt đó, ánh mắt đó, những va chạm tình cờ đó. Cô tần ngần hồi lâu trước máy tính, cuối cùng cũng nhấn vào nút kết bạn.
***
16A, cô ấy đã gửi yêu cầu kết bạn. Chính là cô ấy. Cô ấy bước chân vào cuộc sống của anh rất tình cờ và liên tục hiện diện trong đó. Cô gái ấy, rốt cuộc sẽ là ai? Anh không rõ. Anh đã tưởng tượng quá nhiều về mọi thứ. Đầu óc anh dạo gần đây hình như có "vấn đề" thật rồi.
Anh để mặc cho những suy nghĩ ngớ ngẩn đó chạy lòng vòng trong đầu, không kiềm chế nó. Đôi khi tưởng tượng cũng là một cách khiến cho cuộc sống trở nên thú vị. Nhưng ngày mai, chắc hẳn anh phải dứt nó ra khỏi đầu mình. Có thể cô gái đó sẽ là chị dâu "họ" của anh. Chẳng hạn thế.
(Còn nữa)
Theo VNE
Yêu em là định mệnh (P.2) Cuộc sống sau tốt nghiệp thực tế và trần trụi. Phương Chi cũng đã chật vật lắm mới dần thích nghi được với nó. Phương Chi cố ngăn không cho cơn buồn ngủ của mình kéo cụp mi mắt lại. Thời điểm này cô khá rảnh rang, nhưng cũng không thể để mình trong bộ dạng bê tha và được. Đôi bàn tay...