Yêu em là định mệnh (P.3)
16A, cô ấy đã gửi yêu cầu kết bạn. Cô ấy bước chân vào cuộc sống của anh rất tình cờ và liên tục hiện diện trong đó.
- Diệu Linh. – Một chàng trai dáng người cao mảnh thốt lên, giọng điệu có vẻ rất bất ngờ.
- Anh Hoàng Trung. Tình cờ quá.
- Không ngờ em lại đến đây đấy. Hiếm khi mới thấy em ngồi quán. Đây là…
Diệu Linh nhìn qua nét mặt của Phương Chi, thoáng chút bối rối. Thực ra ban đầu cô cũng chỉ định rủ Phương Chi đi uống nước thôi. Cô hỏi anh bạn đang theo học thạc sĩ tại trường đại học cô giảng dạy xem quán Trà hoa cúc nổi tiếng ấy vốn dĩ ở phố nào. Không ngờ anh lại bàn mưu tính kế ngay khi biết cô em gái đi cùng vẫn còn “độc thân”. Thôi, cứ coi như là cô đang làm bà mối se duyên đi. Dẫu sao thì anh ấy cũng là một người tốt. Có đôi khi, duyên phận cũng tình cờ như vậy mà thôi.
Chàng trai tên Hoàng Trung đó kéo ghế ngồi xuống cạnh Phương Chi.
- Anh ngồi đây không phiền chứ?
- Dạ, không sao đâu ạ.
Phương Chi khẽ mỉm cười. Sự tình cờ này cô cảm nhận có chút không “tình cờ” như lời hai người nói.
- Giới thiệu với em đây là anh Trung, anh ấy cùng quê với chị em mình cả. Giới thiệu với anh Trung, đây là em Chi, ừm… câu chuyện giới thiệu cũng chỉ có vậy thôi.
Diệu Linh nháy mắt cười. Cuộc trò chuyện sau đó có lẽ cũng khá vui và thú vị. Nhưng Phương Chi chẳng nhớ được nhiều vì cô đang nghĩ ngợi xem chàng trai vào sau Hoàng Trung cô đã gặp ở đâu. Chàng trai với gương mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng, đôi mắt sâu thoáng chút trầm buồn.
- À, giới thiệu với em đây là Khôi, em họ anh. Nó đang là sinh viên năm thứ 5 ở trường Y.
- Sinh viên năm thứ 5 trường Y à. Vậy thì chắc bằng tuổi Phương Chi rồi. Em học đa khoa à.
- Vâng.
Chàng trai đó điềm đạm trả lời. Gương mặt này, ánh mắt này, dáng người này Phương Chi có cảm giác khá quen thuộc. Và cái cách mà cậu bạn ấy nhìn cô, cũng có vẻ như là nhìn một người quen.
Chỉ đến khi nhìn thấy biển số xe 34X, Phương Chi mới chắc chắn cảm giác của mình là chính xác. Hóa ra gương mặt cô vẫn cố nhớ đang đứng trước cô. Chỉ đơn giản là không phải áo gió đen, ba – lô đen và quần bò màu xanh thẫm. Cô và cậu ấy đã gặp lại nhau, mọi thứ quá sức tình cờ.
Chẳng hiểu tại thời tiết lạnh hay vì trong lòng bất ngờ mà Phương Chi thấy tim mình chợt run một nhịp. Cô thoáng chút xấu hổ khi nghĩ lại mọi thứ. Không biết cậu ấy có nhận ra cô không, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn cô, xem ra không phải là đã quên cô hoàn toàn.
- Để anh đưa em về nhé. Phòng trọ của em cách đây cũng khá xa nhỉ? – Hoàng Trung đề nghị khi ba người song song cùng nhau tới chỗ gửi xe.
- Ừ, em để anh đấy đưa về đi, như thế chị cũng mới cảm thấy yên tâm. – Diệu Linh tiếp lời.
- Dạ vâng. – Phương Chi cũng không biết làm cách nào để từ chối.
- Anh ấy thực ra là một người rất tốt. – Diệu Linh khẽ nói thầm, giọng điệu xen chút áy náy. Thực tình cô cũng chỉ muốn cùng Phương Chi trò chuyện riêng. Hai người đã rất lâu rồi mới gặp nhau, cũng chưa tâm sự được mấy câu.
Phương Chi vẫn mong muốn được thử sức với lĩnh vực ngân hàng cô đã từng theo đuổi (Ảnh minh họa)
- Em hiểu mà chị. – Cô biết là chị cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.
- Ừ, về cẩn thận nhé. Về đến nhà nhớ nhắn tin cho chị.
Sự biến mất của 34X làm cho Phương Chi hơi thất vọng. Cô có chút lưỡng lự khi dắt xe ra khỏi bãi đỗ, kín đáo đưa mắt tìm một vòng nhưng chẳng thấy cậu ta đâu.
- Em họ của anh về rồi ạ?
- Ừ, phòng trọ của nó cũng gần đây thôi mà. Hai anh em định hẹn nhau đi uống nước một chút thì tình cờ gặp chị em em. Lần sau anh mời em đi uống nước nữa nhé. Hải Phòng cũng có nhiều chỗ để đến lắm em à.
Video đang HOT
Phương Chi không biết làm cách nào để từ chối lời mời của anh, cô chỉ mỉm cười không nói gì. Cô cảm thấy ngại ngùng với những tình huống như vậy, bởi chỉ lần đầu tiên nói chuyện, cô có thể nhận ra người ta có hợp với cô hay không. Hoàng Trung hoàn toàn không phải là mẫu người cô nghĩ có thể thích hợp được với mình. Cô nghĩ như vậy, tin như vậy, và không bao giờ để mình có cơ hội hiểu thêm về người ta.
Điều mà cô cảm thấy có chút nuối tiếc lúc này chỉ là 34X đã xuất hiện và biến mất trong cuộc sống cô không chỉ một mà là những hai lần. Nó khiến cô cảm thấy khá tò mò về cậu ta. Lần thứ nhất, cô bỏ qua vì đó chỉ đơn giản là một phút thoáng qua. Nhưng lần thứ hai gặp lại thì quả là một sự ngỡ ngàng. Dẫu biết trái đất tròn, nhưng cô không ngờ nó lại tròn đến mức như vậy.
***
Chút lạnh lẽo của buổi đêm phả lên gương mặt Đăng Khôi. Anh đút một tay vào vào túi áo khoác. Những ánh đèn mờ ảo, nhập nhoạng trong sương đêm. Lần thứ hai gặp cô gái ấy, 16A. Anh đã ngờ ngợ khi nhìn thấy chiếc áo dạ màu hồng và ánh mắt tinh nghịch như cười ẩn sau đôi gọng kinh đỏ. Và cô ở đó, là sự thật.
Anh họ đã lôi kéo bằng được Đăng Khôi đi cùng với lý do một mình vào quán thì lạ lùng lắm, như vậy cô ấy sẽ phát hiện ngay là sắp đặt, không có chút tự nhiên nào cả. Đăng Khôi không thích thú với những trò hẹn hò kiểu này, nhưng ông anh của anh đã gần ba mươi, cũng nên giúp ông ấy một tay.
- Mà này, chú chỉ được đóng vai phụ thôi đấy nhé. Đừng nói gì nhiều, cô ấy không thích anh mà quay sang thích chú là hỏng.
- Vậy thì còn năn nỉ em đi cùng làm gì.- Đăng Khôi gấp cuốn sách đang đọc dở lại, với tay lấy chiếc áo khoác đang treo trên giá.
- Thì anh cứ nói thế. Cũng tùy duyên thôi mà.
Nếu anh không đi cùng anh họ mình, có lẽ chẳng bao giờ anh gặp lại cô. Và anh sẽ chẳng phải mông lung như thế này.
Anh thả người xuống chiếc giường nhỏ. Anh đã biết tên cô. Anh đã biết cô làm gì, ở đâu. Anh đã biết là anh họ mình có ý tán tỉnh cô. Anh ấy xem ra rất kết cô, miệng không ngừng mời cô lần sau đi uống nước. Cô chỉ mỉm cười, không từ chối. Và có lẽ cuộc sống này của anh không chỉ dừng lại ở lần gặp thứ hai. Phương Chi, cái tên rất hay, nhưng anh sẽ vẫn gọi cô bằng cái tên cũ. 16A.
***
- Em đến nơi rồi anh ạ! – Phương Chi dừng xe xuống mở cổng. Hoàng Trung thoáng chút ngạc nhiên:
- Thực sự đã đến nơi rồi à.
- Vâng ạ.
- Như một lâu đài ấy nhỉ. – Anh hóm hỉnh.
Chỗ trọ của Phương Chi quả thật giống như một lâu đài bởi khuôn viên chủ nhà quá ư hoành tráng. Chủ nhà cô là một kiến trúc sư có tiếng, nghe Hà Vi nói lại là từng giàu nhất nhì đất Cảng. Ông còn xây dựng cho mình một lăng mộ riêng, một tượng đá khắc tạc hình ông và và vô vàn những tượng đá khác đi kèm. Ông đồng ý cho hai cô thuê căn nhà nơi xưởng cũ đơn giản cũng chỉ là muốn kiếm người chăm nom cho chỗ đó chứ cũng chẳng phải vì mục đích tiền bạc.
- Vậy anh về nhé, hẹn gặp em lần sau.
- Vâng, anh về cẩn thận ạ.
Phương Chi dắt xe dọc theo con đường gạch giữa hai hàng cau cảnh. Ánh đèn nê – lông dịu dàng hắt lên gương mặt cô những vệt sáng trắng.
Hà Vi đã về, cô đang nhoài nằm trên giường với đống giấy tờ, hợp đồng các loại.
- Ăn cơm chưa, mệt không vậy. Hôm nay có được hợp đồng nào không?
- Cũng được một hợp đồng rồi, đang chờ Ngân hàng xét duyệt xem thế nào nữa. Ây da, công việc này mệt mỏi thật ấy, kiếm được đồng tiền không phải là dễ, nhưng mà cũng vui.
- Ừ, rèn luyện được nhiều thứ mà. Tớ cứ đi làm thế này cũng không biết sau này có quay trở lại được với chuyên ngành của mình không nữa.
Phương Chi vẫn mong muốn được thử sức ở lĩnh vực Ngân hàng mà cô đã học tập trong 4 năm qua. Ban đầu đó không phải là lĩnh vực mà cô đam mê, nhưng khi cô hiểu được nó, cũng cảm thấy có một chút hấp dẫn. Nhưng thời buổi khó khăn, cạnh tranh cao, cô cũng đã thử thi tuyển vài lần nhưng không được, đành bén duyên với công việc hiện tại. Mối nhân duyên này, không biết đến khi nào mới dừng lại để đưa cô về với điều cô đang mong muốn đây.
Cô mở máy tính, đăng nhập facebook. Lời mời kết bạn của Hoàng Trung đã được gửi đến cô. Cô nhấn nút chấp nhận, nhưng thực sự không muốn mất thời gian của anh.
Và đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ.
Cô mở danh sách bạn bè của anh, tìm kiếm 34X.
34X. Nguyễn Vũ Đăng Khôi.
Hoạt động trên facebook của cậu ta không có nhiều, mà cũng có thể chỉ để ở chế độ bạn bè. Ảnh cũng chỉ đôi ba cái do bạn bè tag vào, nhưng chừng ấy cũng đủ.
Gương mặt đó, ánh mắt đó, những va chạm tình cờ đó. Cô tần ngần hồi lâu trước máy tính, cuối cùng cũng nhấn vào nút kết bạn.
***
16A, cô ấy đã gửi yêu cầu kết bạn. Chính là cô ấy. Cô ấy bước chân vào cuộc sống của anh rất tình cờ và liên tục hiện diện trong đó. Cô gái ấy, rốt cuộc sẽ là ai? Anh không rõ. Anh đã tưởng tượng quá nhiều về mọi thứ. Đầu óc anh dạo gần đây hình như có “vấn đề” thật rồi.
Anh để mặc cho những suy nghĩ ngớ ngẩn đó chạy lòng vòng trong đầu, không kiềm chế nó. Đôi khi tưởng tượng cũng là một cách khiến cho cuộc sống trở nên thú vị. Nhưng ngày mai, chắc hẳn anh phải dứt nó ra khỏi đầu mình. Có thể cô gái đó sẽ là chị dâu “họ” của anh. Chẳng hạn thế.
(Còn nữa)
Theo VNE
Yêu em là định mệnh (P.2)
Cuộc sống sau tốt nghiệp thực tế và trần trụi. Phương Chi cũng đã chật vật lắm mới dần thích nghi được với nó.
Phương Chi cố ngăn không cho cơn buồn ngủ của mình kéo cụp mi mắt lại. Thời điểm này cô khá rảnh rang, nhưng cũng không thể để mình trong bộ dạng bê tha và được.
Đôi bàn tay cô di lướt trên con trỏ chuột, status của cô cũng đã dần bớt nhiệt, và chàng trai kia có lẽ rất nhanh thôi cũng sẽ trôi vào quên lãng. Mọi thứ tình cờ một lần, rất dễ bị lãng quên.
Chuông báo tin nhắn đến, là tin nhắn của Diệu Linh - chị gái của bạn cô - hay từ bao lâu nay cô cũng đã coi đó là chị gái của chính mình.
- Tối nay rảnh không em, chị em mình đi đâu đó uống nước.
- Em rảnh chị ạ. Sau 7h là em ok.
- Nhà chú chị ăn cơm muộn, hẹn em 8h ở 17 Phan Bội Châu nhé.
- Vâng. Hẹn chị tối nay.
Những ngón tay lướt trên bàn phím của Phương Chi thoáng chút bần thần. Cô chạnh lòng nhớ đến Hà Nội. Mọi cuộc hẹn hò đều làm cô nhớ đến mảnh đất mà cách đây mấy tháng thôi vẫn còn rất gần.
Chị Diệu Linh và cả cô nữa, đều đã bỏ lại những vấn vương với mảnh đất ấy để trở về quê hương - nhưng là trong lòng thành phố - nơi chưa quen thuộc. Có người nói với cô: "Hà Nội là nơi ở thì chán, đi thi nhớ" cô thấy quả thực rất đúng. Cũng có thể vì nơi ấy gắn những ngọt ngào, những hồn nhiên của một thời vẫn còn đầy mơ mộng. Có thể nơi ấy gắn với cái nắm tay đầu tiên, gắn với những buổi chiều thơ thẩn nơi công viên, lang thang quán nhỏ. Có thể nơi ấy có vị hoa sữa dịu dàng đậm vai áo mà chẳng thể tìm kiếm được ở bất cứ nơi đâu. Có thể nơi ấy là tình đầu...
Cuộc sống sau tốt nghiệp thực tế và trần trụi. Phương Chi cũng đã chật vật lắm mới dần thích nghi được với nó. Những bộ hồ sơ gửi đi không hồi âm, những email không được đáp lại, những công việc trái ngành, thu nhập bấp bênh, thậm chí vẫn phải cạnh tranh rất nhiều mới có thể được vào đó đã quăng biết bao tân kỹ sư, cử nhân vào một cái hố sâu của buồn chán...
Gần hai tháng chờ đợi, qua bao lần thi cử và phỏng vấn, Phương Chi cũng chạm đến công việc đầu tiên. Một công việc văn phòng nhẹ nhàng nhưng tiền lương tằn tiện lắm mới đủ sống và chẳng dùng bao nhiêu đến kiến thức cô đã học cũng khiến cô thấy chơi vơi. Nhưng dẫu sao trong thời điểm này, như vậy một khởi đầu không đến nỗi tệ.
Gió lạnh đầu mùa lùa qua ô cửa sổ căn phòng trọ khiến Phương Chi khẽ co người lại.
- Tối nay lạnh thật. - Cô xuýt xoa.
Phương Chi choàng lên người chiếc áo dạ màu hồng, đóng từng chiếc cúc một và kéo khuy móc nơi cổ áo lại cho thật kín. Hà Vi đi làm vẫn chưa về, cơm canh đã nguội cả, điều này khiến Phương Chi cảm thấy trống trải.
Càng lớn cô lại càng sợ cảm giác một mình. Có đôi lúc nấu cơm xong, cô chẳng buồn ăn, chỉ muốn lăn ra giường đợi Hà Vi về để hai đứa ăn chung sau một ngày mệt nhoài vì buồn tẻ. Hà Vi vẫn theo đuổi công việc tại ngân hàng, một công việc lương cứng quá bọt bèo và chỉ trông chờ vào doanh số. Một công việc chủ yếu để lấy kinh nghiệm, mối quan hệ và rèn luyện kỹ năng sống như tất cả những đứa bạn không nằm trong danh sách con ông cháu cha vẫn cố gắng động viên nhau.
Thành công không dành cho những người lười biếng, Phương Chi vẫn tâm niệm thế. Nhưng có đôi lúc cô không kìm lòng được mà thở dài, nói thì dễ, làm được mới khó. Cô vẫn cố gắng duy trì tuần một buổi gia sư tiếng Anh để thứ ngôn ngữ này không biến mất trong cuộc sống của cô, chờ đợi đến khi nó được dùng.
Cô hòa mình vào trong dòng người đang ngược xuôi trên đường. Hải Phòng cũng là một thành phố lớn nhưng độ nhộn nhịp thì thua xa Hà Nội. Chỉ cần đến 10 giờ tối là nội thành cũng đã thưa vắng người. Chẳng có mấy quán ăn đêm được mở, cũng chẳng có ngô nướng, khoai nướng nghi ngút khói dọc hai bên vệ đường, cũng chẳng có mấy những đôi tình nhân đèo nhau lượn phố. Ở nơi nhộn nhịp thì không ngừng tìm kiếm bình yên. Ở nơi thưa vắng thì không ngừng tìm về những ồn ào, sôi động. Nhưng dẫu sao khái niệm bình yên và thưa vắng cũng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Có thể nơi ấy có vị hoa sữa dịu dàng đậm vai áo mà chẳng thể tìm kiếm được ở bất cứ nơi đâu (Ảnh minh họa)
Quán trà hoa cúc Diệu Linh hẹn gặp cũng khá đông người. Không ngờ trong những góc sâu nhỏ ở Hải Phòng cũng tìm được không khí quen thuộc như mảnh ký ức sót lại của cô về một góc Hà Nội. Quán khá ấm, Phương Chi nới cúc cổ áo mình cho thoải mái. Trà được bưng lên điệu đàng, phong cách với hoa cúc chen đầy miệng cốc và phin café.
- Em biết uống sao không, uống thế này này.
Diệu Linh đổ cốc trà hoa vào phin café. Phương Chi nhoẻn miệng cười.
- Đúng là em chưa bao giờ được thử.
Cô nhấp môi. Trà mang vị chua dịu của chanh cùng vị ngọt của mật ong, chút cay cay tê tê của gừng tươi và thoảng hương hoa cúc.
- Trà này làm em nhớ đến món quất hấp mật ong mẹ vẫn làm cho em mỗi khi em bị ho.
Phương Chi thật thà mà tinh nghịch. Cô vốn dĩ không thích vị mật ong nên cảm nhận như vậy, có lẽ đã không biết thưởng thức rồi.
Chị Diệu Linh bật cười, đẩy đĩa hạt dẻ ra trước mặt cô.
- Vậy em cắn hạt dẻ đi. Công việc dạo này thế nào rồi?
- Cũng bình thường chị ạ. Khá là nhàn, mà em lại thích những gì bận bịu. Nhưng có thể mấy tháng nữa sẽ khác. Em hi vọng thế.
- Ừ, bước đầu là như vậy em ạ. Cứ bình tĩnh, lấy kinh nghiệm và bổ sung thêm những kỹ năng cần thiết. Vậy... còn chuyện tình cảm thì sao.
Chị dịu dàng nhìn vào mắt Phương Chi. Cô cũng chẳng biết nói chuyện tình cảm của mình như thế nào. Cô chỉ biết lòng đã thôi không còn nhớ thương một người nào đó nữa.
- Vẫn độc thân, vẫn FA thôi mà chị.
Phương Chi cười lớn. Cô ẩn giấu nỗi buồn của mình sau tiếng cười đó, nhưng chị Diệu Linh hoàn toàn có thể nhận ra.
- Đừng bắt mình quên quá nhanh làm gì, cứ để thời gian chầm chậm trôi qua, tất cả những vết thương đều sẽ lành lặn lại. Một cánh cửa đóng lại sẽ có những cánh cửa khác mở ra.
- Chị chỉ biết khuyên em thôi, thế còn chị thì sao?
Phương Chi khua chiếc thìa vào chiếc cốc nhỏ, để lại những tiếng va đập leng keng. Nước trà sóng sánh màu vàng của mật ong và hoa cúc.
- Nếu không tìm được đối tượng kết hôn, có lẽ tháng 4 năm sau chị sẽ sang Trung Quốc du học.
- Sẽ mất bao lâu hả chị?
- Tổng thời gian là bốn năm.
- Bốn năm? - Phương Chi thôi đùa nghịch với chiếc thìa, cô ngước mắt lên nhìn chị - Lúc đó chị sẽ là một cô nàng Tiến sĩ 32 tuổi?
- Ừ, mẹ chị đã ngăn cản. Ngay lúc chị vừa nói ra, mẹ chị đã nhảy lên: Không đi đâu nữa cả, học thế chưa đủ sao. Nhưng nếu không tìm được ai, thì chị đi là điều chắc chắn.
Phương Chi trầm ngâm nhìn lên dòng chữ Café đang sáng lấp lánh nơi góc tường. Cô hiểu rõ mối tình xa xưa của chị, và chị cũng hiểu rõ mối tình cũng chỉ vừa mới kết thúc cách đây không lâu của cô.
- Chị nghĩ là anh Quang đánh mất chị chứ không phải chị đánh mất anh ấy. Không ai có thể yêu anh ấy với toàn bộ sự ngưỡng vọng như chị. Chàng trai đã đánh mất em cũng vậy, rồi họ sẽ cảm thấy nuối tiếc. Cuối cùng, người có hạnh phúc và không nuối tiếc sẽ là chúng ta, phải không em?
- Vâng, chắc chắn là như thế rồi chị ạ!
Phương Chi thả một bông hoa nhỏ vào cốc nước, đẩy nó xoáy tròn theo nhịp khuấy đều trên tay cô. Chị và cô, trong không gian này, nói thật lòng như những người phụ nữ khi say.
(Còn nữa)
Theo VNE
Yêu em là định mệnh (P.1) Cô gái đó đã đem đến cho anh cảm giác đặc biệt. Lâu lắm rồi anh mới có được cảm xúc như vậy! Phương Chi tăng ga, gió rít qua tai cô những đường sắc ngọt. Hơi lạnh của một buổi sáng đầu đông vờn lướt trên gương mặt cô. Đôi mắt cô khẽ nheo lại, tập trung ánh nhìn về tấm lưng...