Yêu em là định mệnh (P.7)
Anh muốn ôm lấy cô, đặt lên bờ môi đang run rẩy kia một nụ hôn ấm nóng.
Trời mùa đông, mưa phùn ẩm ướt càng thêm lạnh. Phương Chi cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm, chẳng muốn rời khỏi giường. Bình thường cô rất hào hứng với việc về nhà. Dẫu sao gia đình vẫn là chỗ dựa an toàn nhất. Nhưng kiểu thời tiết này mà đi đường dài thì thật ngại và, Đăng Khôi cũng không về.
Cô với tay lấy điện thoại:
- Mẹ ơi, nếu lát nữa trời không tạnh mưa thì tuần nay con ở lại đây nhé!
- Ừ, thôi ở đấy cũng được. Đi về lại nguy hiểm.
- Vâng.
Phương Chi nhỏm dậy, lục trong ba lô chiếc tai nghe màu trắng rồi lại lên giường vùi mình trong chăn. Cô nhét tai phone, thả mình trong âm điệu trữ tình của bản Romance quen thuộc.
Tiếng điện thoại vang lên đưa cô ra khỏi sự yên bình này nhưng lại dẫn cô đến một nơi yên bình khác. Là Đăng Khôi gọi. Anh hỏi xem cô đang làm gì và không quên hỏi cô có thể gặp mặt nếu như tối nay trời hết mưa hay không?
Hai người cùng nhau đi dạo trên con đường nhỏ phía gần nhà trọ Phương Chi. Không gian rất yên tĩnh. Những bóng đen bình lặng của những căn nhà, những cây cột điện đổ dài dưới ánh sáng của điện đường.
- Đi bộ trong thời tiết thế này cũng tuyệt nhỉ?
- Ừ. Tớ cũng thích đi bộ vào buổi tối.
Bàn tay họ đung đưa rồi khe khẽ chạm lướt qua nhau. Cảm giác ấm áp dịu dàng ấy chộn rộn và khó thở khiến cả hai đều ngại ngùng lặng im, nhưng cũng là để cảm nhận vị ngọt cho riêng mình. Hai người cứ bước đi, những câu chuyện không đầu không cuối, nhỏ nhặt mà đầy thú vị khiến họ say sưa chẳng muốn dừng chân để quay đầu lại. Họ ngồi cạnh nhau, cùng cảm nhận vị đêm của một mùa đông ấm dần.
***
Hoàng Trung nhận ra Đăng Khôi dạo này rất lạ. Thằng em họ của anh vốn dĩ không nghiện facebook, không hay dùng đến điện thoại. Có lần anh gọi ba, bốn cuộc cũng không thấy nghe máy, nguyên nhân cũng chỉ vì vứt điện thoại một chỗ và say mê với sách vở.
Thực ra anh cũng biết có nhiều cô bạn gái cảm mến thằng em họ anh, nhưng anh thấy nó chẳng mặn mà với bất cứ một ai, chỉ trò chuyện qua loa vài câu về học hành rồi thôi. Vậy mà dạo gần đây, nó rất hay ngồi cười một mình, ôm điện thoại ra chỗ khác nói chuyện và có vẻ ngại ngần muốn giấu anh. Hẳn là cu cậu có bạn gái rồi. Anh bật cười. Nó cũng giỏi thật.
Về phía Phương Chi, anh thấy cô cũng chỉ coi anh như một người bạn, anh không nghĩ nhiều về cô ấy nữa, và cũng muốn coi cô ấy như một người em gái. Sự từ chối của cô ấy khéo léo, và không để anh có bất cứ một ấn tượng nào.
Anh treo áo khoác lên thành ghế, mở máy tính của Đăng Khôi. Máy tính của anh hôm nay đã phải đi sửa chữa sau cú đánh rơi ngoạn mục vì hụt cầu thang. May mà không đến nỗi tan tác lắm.
Anh mở facebook, Đăng Khôi không vẫn chưa thoát nick. Anh đang định đăng xuất thì thấy hình ảnh một người con gái. Là Phương Chi. Hai người đã kết bạn với nhau sao?
Anh không nén nổi tò mò, click vào nút tin nhắn. Hóa ra hai người đã gặp nhau trên facebook và nói với nhau khá nhiều chuyện. Rất tình cảm. Hoàng Trung thoáng chút không vui. Có gì đó giống như lừa dối. Hai người đó quen biết nhau từ trước, vậy mà lúc gặp lại vờ như không biết. Thật là không thể hiểu nổi!
Nhưng Hoàng Trung vốn dĩ không phải là kẻ ưa trách móc người khác. Duyên phận với Phương Chi không phải là anh mà là Đăng Khôi thì điều đó cũng do ông trời sắp đặt cả rồi. Dẫu sao, em họ anh cũng đã gặp Phương Chi trước.
Anh đăng xuất, rồi mở trang cá nhân của mình, thấy trong lòng nhoi nhói đau. Nhưng cảm giác ghen tị một chút, bị phản bội một chút, cũng sẽ nhanh chóng trôi qua thôi. Có điều, anh muốn hỏi Đăng Khôi cho rõ.
- Đi chơi vui không chú?
Hoàng Trung lập tức mở lời khi thấy Đăng Khôi bước vào phòng. Anh nằm ườn trên giường, gác tay ra phía sau gáy, chờ đợi câu trả lời từ phía cậu em họ. Không biết nó sẽ nói gì. Anh thầm mỉm cười mưu mô trong bụng.
Khoảng cách của hai người chỉ cách nhau một cánh tay, nhưng sao anh thấy xa xôi quá… (Ảnh minh họa)
Đăng Khôi hơi khựng lại một chút. Vì sao anh ấy lại hỏi anh đi chơi có vui không? Phải chăng lúc anh đi cùng Mai Chi, anh ấy đã trông thấy? Chút cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng anh. Anh đã nợ gia đình anh ấy quá nhiều, giờ anh lại “hớt tay trên” của anh nữa. Nếu đúng là anh ấy đã biết được sự thật về mối quan hệ của anh với Phương Chi, trách móc anh thì anh cũng sẵn sàng đón nhận.
- Thôi đi chú, chú đi chơi với ai anh cũng biết rồi, chú không phải đem gương mặt hình sự ấy ra với anh đâu.
Đăng Khôi nhìn về phía Hoàng Trung đầy ngạc nhiên. Anh nghĩ là Hoàng Trung sẽ không thể chấp nhận dễ dàng như vậy. Anh ấy cũng đã từng thích Phương Chi cơ mà?
Hoàng Trung bật dậy, tiến đến vỗ vai Đăng Khôi.
- Chú đừng trẻ con thế. Anh không để bụng chuyện đấy đâu. Cứ thoải mái đi. Nay mai làm bữa ra mắt em dâu tương lai cho đúng chuẩn là ổn.
Đăng Khôi không biết nói gì. Bản thân anh lại nợ thêm Hoàng Trung một món nợ nữa.
Bức tường rào ngăn cách anh với Phương Chi đã phá bỏ. Mọi nhớ mong của anh trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lần đầu tiên anh nắm tay cô sau bao nhiêu lần cùng nhau đi dạo. Bàn tay Phương Chi bé bỏng nằm yên trong lòng bàn tay anh, đầy ấm áp. Cả thế giới này dường như ngọt ngào quay tròn và ngưng đọng ở phút giây anh đặt lên trên má cô một nụ hôn nhẹ.
Video đang HOT
Mùa đông đã chẳng còn lạnh lẽo mà đi qua nữa. Những hương vị yêu đã cuốn hai người gần sát lại. Mỗi ngày gặp nhau một lát họ vẫn cảm thấy thiếu thốn. Nhiều lúc Phương Chi chỉ mong con đường về nhà mình dài ra vô tận, để họ có thể đi mãi với nhau…
Nhưng con đường nào cũng có điểm dừng.
Khi Phương Chi nhận thấy ánh mắt mẹ anh đăm chiêu nhìn cô vào lần đầu cô tới chơi đã khiến cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đăng Khôi lại có vẻ đang giấu diếm điều gì đó khi cô hỏi mẹ anh nghĩ gì về cô. Điều đó càng khiến cô thắc mắc. Sự nghi hoặc dày vò cô ngay trong cả trong giấc ngủ.
Cơn mưa phùn của trời cuối đông khiến cô lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Đã hai ngày Đăng Khôi không gọi điện cho cô. Mẹ anh phản đối và anh đã quên cô rồi sao? Mọi chuyện thực sự có phải là như vậy? Cô muốn bấm gọi cho anh, nhưng cảm giác cách xa của anh lần ấy đã gieo vào trong tâm trí của cô sự sợ hãi.
Cô sợ khi cô gọi cho anh, điều anh nói với cô là từ bỏ.
Chuông điện thoại reo, là số của Đăng Khôi. Bàn tay cô khẽ run rẩy khi chạm đến chiếc điện thoại.
- Anh có chuyện cần nói với em.
- Vâng.
Tiếng của Phương Chi mỏng và yếu. Sự sợ hãi trong cô dường như đã trở thành sự thật khi đầu dây bên kia cô nghe giọng anh lạc trong những trầm buồn.
- Mẹ anh phản đối chuyện của hai chúng ta.
- Em cũng nghĩ là như thế.
Phương Chi hướng đôi mắt mình nhìn xa xăm về phía khoảng không trước mặt. Cô đã từng đưa ra rất nhiều giả thiết về việc mẹ anh sẽ phản đối cô, nhưng dường như không có giả thiết nào là hợp lý. Cô vẫn băn khoăn không hiểu rốt cuộc bác ấy không thích cô vì điểm gì? Cô đợi lời giải thích từ anh.
- Em không hỏi lý do sao?
- Em đang đợi mà.
Phương Chi dịu dàng quay sang, nhìn vào mắt Đăng Khôi. Mưa vẫn lách tách rơi đều bên mái hiên phía ngoài cửa sổ. Bàn tay cô lạnh cóng, nhưng bây giờ, dường như không còn ai tình nguyện ủ ấm cho cô.
Đăng Khôi khe khẽ thở dài. Anh đã nghĩ, cuộc đời này dù có bất trắc đến đâu, cũng sẽ cùng cô vượt qua. Vậy mà ở thử thách đầu tiên này, anh lại là người can tâm bỏ cuộc trước. Gió lùa từng đợt đem cái lạnh xước lên da thịt anh, và người anh yêu cũng đang tái đi vì lạnh. Anh muốn ôm lấy cô, đặt lên bờ môi đang run rẩy kia một nụ hôn ấm nóng, nhưng sắp đặt trớ trêu của duyên phận đã ngăn anh lại. Hoặc là anh làm đau lòng mẹ anh, hoặc là anh làm đau lòng cô.
Anh chẳng muốn mình rơi vào hoàn cảnh như lúc này. Anh chẳng muốn phải lựa chọn bất cứ một ai, nhưng anh buộc phải làm thế. Anh không thể tiếp tục với con gái của người đã làm cuộc sống của gia đình anh chưa lúc nào hạnh phúc. Bố anh đã chẳng yêu thương mẹ anh đúng nghĩa một người vợ. Cho đến lúc cuối đời ông vẫn mãi vương vấn hình bóng của mẹ cô. Ông chỉ luôn lặng im trong thuốc lá và rượu rồi đột ngột qua đời trong một tai nạn giao thông.
Mẹ anh không thể nào quên được gương mặt của người đã chôn chặt yêu thương của chồng mình. Và đến khi nhìn thấy gương mặt Phương Chi, bà đã lập tức hồ nghi về sự xuất hiện của người phụ nữ đó. Hai người đó giống nhau đến kỳ lạ. Bà hỏi con trai mình những thông tin cô bạn gái mà nó dẫn về, đớn đau xác nhận những gì bà linh cảm là đúng sự thật. Bà không phải là người độc ác, nhưng bà không chấp nhận được việc sẽ đối đầu với những ký ức từ lâu bà tưởng là đã lãng quên.
- Sao anh im lặng thế. Em đang đợi lý do từ anh mà.
Phương Chi yếu ớt nói. Đôi bàn tay cô đã đông cứng lại trong giá lạnh. Những khớp tay đã tấy đỏ lên. Cặp môi run run thở ra những vòng khói trắng.
Đăng Khôi có thể cảm thấy được những run rẩy trong giọng nói của cô. Khoảng cách của hai người chỉ cách nhau một cánh tay, nhưng sao anh thấy xa xôi quá. Anh có thể kéo cô vào lòng rất dễ dàng, nhưng sức nặng đã đè lên đôi bàn tay của anh. Anh ngồi yên, dường như bất động.
- Anh không phải đến tận đây để nói lý do với em sao.
Đôi mắt Phương Chi đã loang loáng những vệt nước. Sự kìm hãm đã không thể tiếp tục được nữa. Tất cả vỡ òa, tan hòa vào những giá lạnh của mùa đông.
Những giọt nước mắt trong của Phương Chi khiến Đăng Khôi bối rối. Anh không biết làm thế nào. Anh luống cuống đưa tay lau những giọt nước mắt nơi cô.
- Anh xin lỗi, em đừng khóc, anh xin lỗi.
Anh kéo mái đầu cô áp sát vào ngực anh, cảm nhận được từng đợt run rẩy của cô trong lòng mình. Cô đâu có lỗi gì, sao bắt cô phải lìa xa anh chứ. Anh siết chặt vòng tay hơn, tỳ nhẹ cằm mình lên mái đầu cô.
- Anh ở đây rồi, đừng khóc nữa, anh sẽ ở bên cạnh em, không rời đi nữa đâu.
(Còn nữa)
Theo VNE
Yêu em là định mệnh (P.6)
Cô quay sang nhìn trộm Đăng Khôi, lưu giữ thật kỹ hình ảnh anh lúc này vào bộ nhớ của mình.
Không phải là ngày cuối tuần nên quán trà hoa cúc không nhộn nhịp như lần trước cô đến. Phương Chi chọn cho mình một góc khuất, gọi một ly trà và một đĩa hạt hướng dương. Đây là nơi mà cô và 34X đã gặp nhau lần thứ hai. Ấn tượng với cô về nơi này, tuy không phải hoàn hảo, nhưng cũng không quá tệ.
Những hình ảnh trong trí nhớ cô hiện về một cách hết sức tự nhiên. Cách cậu ấy ngồi, cách cậu ấy uống, cách cậu ấy cắn hạt dẻ và cách cậu ấy cười điềm đạm khi trả lời câu hỏi của chị Diệu Linh... tất cả những hình ảnh ấy, cô đều ghi nhớ một cách vô thức.
Phương Chi nhấp một ngụm trà. Hương hoa cúc phảng phất nơi cánh mũi. Trà ấm cay mùi gừng xua đi chút giá lạnh của mùa đông.
Đăng Khôi lang thang dưới những tán cây đã giăng đầy hơi lạnh. Những ánh đèn lướt qua anh, những ồn ào vội vã xung quanh càng khiến cho anh có cảm giác mình đơn độc. Đôi chân vô định cứ bước cho đến lúc anh bất giác nhận ra mình đã đi quá xa.
Anh đang đứng trước cửa quán Trà hoa cúc. Nơi này là lần thứ hai anh gặp 16A. Hình ảnh của cô hôm đó mơ hồ thoáng hiện.
- Anh vào uống nước, trong này vẫn còn bàn đấy.
Tiếng cô gái phục vụ cất lên. Đăng Khôi khẽ lắc đầu mỉm cười. Anh xoay gót, bước về chỗ ngồi cũ. Chỉ là giao nhau một đoạn, sẽ lại rẽ hướng về hai phía khác nhau mà thôi.
***
Những tháng ngày tẻ nhạt cứ nối tiếp nhau. Nhiều lúc Phương Chi cũng muốn tối tối đi chơi với bạn bè để cuộc sống có thêm thi vị. Nhưng sau khi cơm nước, dọn dẹp xong, cô chẳng muốn nhấc mình ra khỏi chăn ấm. Cơn buồn ngủ cứ kéo đến vào lúc 7h và trằn trọc cho đến 11h, thành ra không có việc gì cũng mệt.
Đợt này Hoàng Trung bận, anh không hay rủ cô đi chơi nữa. Phương Chi cũng thấy như thế rất thoải mái. Cô đã hiểu thêm vài điều về anh, rõ ràng là anh không phải không phù hợp với cô, nhưng anh cũng không phải là người có thể làm trái tim cô thổn thức.
Cô cuộn mình lại. Mùa đông dễ làm cho con người ta có cảm giác cô đơn. Cô thoáng bần thần nhớ về mùa đông cũ. Anh cùng cô dạo chơi qua những con phố nhỏ, đôi lần anh nắm lấy đôi tay tái đi vì lạnh của cô, ủ ấm trong lòng bàn tay mình.
Những kỷ niệm ngọt ngào chẳng bao giờ phai, nhưng tình yêu thì đã phai màu theo năm tháng. Có thể lúc này anh đang bên cạnh người con gái ấy, người con gái mà anh nói là cho anh cảm giác yên bình. Cô nhắm mắt lại, để những giọt nước mắt hôi hổi rơi đều trên gò má.
Phải, cô quá bướng bỉnh lại hay ghen tuông, nhưng chỉ vì cô yêu anh và không thể chấp nhận được người yêu mình cùng người con gái khác nắm tay, thậm chí là cái ôm với danh nghĩa bạn bè. Cô không chịu đựng được. Những vết nứt cứ ngày một lớn và vỡ vụn.
Cô ra đi, để anh lại với tự do, với người con gái ấy. Họ muốn làm gì thì làm. Họ muốn tình cảm đó chỉ là tình bạn hay nâng lên thành tình yêu thì tùy. Cô không muốn quan tâm nữa. Ai cũng nói cô chia tay như vậy là đúng, chẳng có gì phải nuối tiếc cả. Nhưng họ không là cô, họ không hiểu được hết những đau khổ mà cô đã trải qua khi quyết định xa anh.
Rồi lại một mùa đông nữa. Mắt cô nhòe đi trong lệ. Cô cần hơi ấm từ một bàn tay.
Đăng Khôi chạm vào màn hình máy tính. Cái chạm tay bất giác vào nụ cười của cô. Anh biết là anh đã thích cô thật rồi. Anh không muốn để cuộc sống của cô tách biệt với cuộc sống của anh nữa. Anh muốn bẻ cong những con đường để chúng lại giao nhau.
- Chúc cậu ngủ ngon!
Anh nhắn gửi một tin, thấy tim mình thắt lại. Ở phía bên kia Phương Chi đã thiếp đi trong nước mắt từ bao giờ.
***
- Cứ tưởng cậu đi đâu, tắt điện tối om thế này.
Hà Vi ngồi xuống mâm cơm Phương Chi đã dọn sẵn.
- Cậu ăn rồi chứ? - Phương Chi uể oải ngồi dậy.
- Tớ ăn lâu rồi, đợi cậu như vậy thì đói chết mất.
Cô túm lại mớ tóc buộc gọn lại phía sau gáy, lò dò vào nhà tắm rửa mặt. Trong gương, một cô gái với hai hốc mặt mỏi mệt đang nhìn cô, nhưng cô chẳng để ý. Cô trèo lên giường, với tay lấy điện thoại, thấy facbook báo về một tin mới. Cô chạm mở, cô vẫn có thói quen kiểm tra facebook trước khi đi ngủ, thói quen của những "con nghiện".
Cơn buồn ngủ dường như tan biến. Là tin nhắn của 34X. Phương Chi không thể ngờ.
- Cậu còn đó không? - Những kí tự ngập ngừng được gửi.
Phương Chi chăm chăm nhìn vào màn hình chờ đợi.
- Tớ còn.
Lồng ngực cô như vỡ bung thành tiếng. Cô không nghĩ 34X lại chủ động liên lạc với cô sau tất cả những gì dường như chìm vào quên lãng.
Cách cậu ấy ngồi, cách cậu ấy cắn hạt dẻ và cách cậu ấy cười điềm đạm.... cô đều ghi nhớ một cách vô thức. (Ảnh minh họa)
Một quãng im lặng. Phương Chi không biết tiếp tục câu chuyện như thế nào. 34X không cho cô gợi ý về việc bắt đầu một câu chuyện. Và việc đáp lại cậu ấy cũng đồng nghĩa với việc cô phải suy nghĩ ra một chủ đề nào đó.
- Hôm nay trời lạnh thật cậu nhỉ?
Chủ đề thời tiết cũng là một ý tưởng không quá tệ.
- Ừ, nhưng tớ thấy ấm hơn hôm qua.
Ấm hơn, vì cũng bớt cô đơn, điều mà Đăng Khôi muốn nói, đầy đủ là như vậy.
- Tuần này cậu có về quê không?
- Tớ có, còn cậu?
- Tớ có.
Tiếng gõ phím lạch cạch để những dòng chữ chạy đều trên màn hình, rồi không gian lại tiếp tục chìm vào im lặng. Rõ ràng hai người đều đang nghĩ về nhau, nhưng họ không biết mình phải nói điều gì. Trong đầu óc họ vảng vất hình ảnh người kia. Nhưng lúc mơ hồ, lúc rõ ràng, khó chịu đến nỗi chỉ muốn gặp nhau để gạt phăng những nhớ thương.
- Chú đang làm gì đấy?
Tiếng Hoàng Trung hỏi bên tai khiến Đăng Khôi giật mình. Anh nhanh chóng nhấn nút thoát ra khỏi facebook - một hành động như kẻ phạm tội - mà rõ ràng anh chẳng hề có tội lỗi gì.
- Không có gì. Anh đã ăn cơm chưa?
- Anh ăn rồi, nhậu nhẹt mệt quá.
Hoàng Trung đổ người ra giường. Mùi rượu nồng vương vất khắp nơi.
- Anh đi chuẩn bị đồ đi tắm rửa đi, nước em đã đun sẵn rồi đấy.
- Ừ.
Đăng Khôi gạt những rối bời trong tâm trí anh, mở lại facebook. Đèn chat Phương Chi đã tắt, chỉ còn lại tin nhắn "Cậu đi ngủ rồi à. Chúc cậu ngủ ngon".
Anh khe khẽ thở dài. Tại sao anh lại cảm thấy áy náy như vậy chứ? Rõ ràng Hoàng Trung đã nói với anh rằng, Phương Chi có lẽ chỉ coi anh như một người anh trai, và cô ấy có vẻ cũng chỉ dừng tình cảm với anh ở mức ấy, thì có điều gì khiến anh phải băn khoăn?
***
Hai chiếc xe máy song song làm Phương Chi nhớ lại cảm giác hôm nào. Cô quay sang nhìn Đăng Khôi cũng thấy gương mặt anh thoáng phớt một nụ cười.
Những góc ngoặt, những ngã rẽ lần trước bám đuổi nhau thì giờ đây họ cùng nhau đi trên đó, chậm rãi một cách vừa phải, đủ để thấy đối phương bên mình và cũng đủ để người đi đường không nhìn họ với đôi mắt tò mò.
Quãng đường xa có vẻ dần ngắn lại. Họ không nói với nhau nhiều lời. Những người đã cảm thấy nhau thân thuộc thì chẳng cần phải nói nhiều với nhau, họ chỉ cần đôi lúc nhìn nhau, mỉm cười và hiểu.
- Đến ngã ba trước mặt cậu sẽ đi thẳng phải không?
Đăng Khôi hỏi Phương Chi, thầm tiếc nuối. Quãng đường dường như quá ngắn, anh mong nó sẽ dài hơn - dù thời gian đi đã gần gấp rưỡi mọi lần.
- Ừ. Từ ngã đó về nhà cậu còn xa không? - Phương Chi cũng không giấu được ngập ngừng.
- Cũng không xa lắm, cách chỉ khoảng 4 cây thôi. Tớ có thể đưa cậu về chứ?
- Cậu về cùng tớ á?
Đăng Khôi gật đầu cười hiền, đôi mắt ấm áp nhìn cô. Phương Chi bối rối trước ánh mắt ấy. Chút xao động nhẹ trong con tim làm cô tuy đã cố giữ vẻ tự nhiên nhưng vẫn không giấu được sự lúng túng.
- Cũng xa đấy, còn 6 cây số nữa mới đến. Cậu sẽ về muộn mất.
- Có sao đâu, tớ cũng quen việc đi đường dài rồi mà. Cậu yên tâm, tớ sẽ không mệt.
Cảm giác này quả nhiên rất ngọt ngào. Trái tim Phương Chi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cô quay sang nhìn trộm Đăng Khôi, lưu giữ thật kỹ hình ảnh anh lúc này vào bộ nhớ của mình.
Hai chiếc xe dừng lại trước cánh cổng có cây bàng già lá vàng mùa đông.
- Đến nhà tớ rồi. Cậu vào chơi!
- Ừ thôi, tớ về không muộn. Cậu vào đi nhé.
Đăng Khôi quay đầu xe. Anh nhìn vào mắt Mai Chi đọc thấy trong đó một niềm nuối tiếc. Nhưng anh chỉ muốn thấy cô an toàn về nhà mà thôi. Anh với cô mới chỉ quen nhau và việc vào nhà cô lúc này không tiện chút nào.
(Còn nữa)
Theo VNE
Yêu em là định mệnh (P.5) Anh né tránh những ánh nhìn về phía cô, cũng như né tránh sự lạc nhịp trong trái tim mình. Phương Chi đã thôi không còn ngày ngày đăng nhập facebook rồi mở trang cá nhân của 34X mà nhìn ngắm nữa. Cô cũng đã quên đi những hình ảnh thoáng qua tình cờ đó. Trong tâm trí cô bây giờ, 34X chỉ...