Yêu chồng là một chuyện, yêu con chồng đâu phải chuyện đơn giản
Đơn giản vì trong lòng anh và chị Mai thì bà như mẹ đẻ của bọn anh nên mọi người biết hay không, bọn anh nghĩ không quan trọng
Ở một nhà nọ, sau khi người vợ yêu quý qua đời, ông bố lấy một vợ lẽ về chăm sóc hai đứa con, một trai, một gái. Đứa con trai vốn rất sợ lợn. Một hôm, nhân lúc chồng đi vắng, bà vợ lẽ liền bế cậu con trai cho đứng vào chuồng lợn. Em nghĩ thế nào về người mẹ kế này? – anh chồng nheo mắt hỏi tôi sau hôm cưới.
- Ôi, sao bà ta độc ác thế?
- Tại sao em lại nghĩ người mẹ kế độc ác hử?
- Thì bà ta biết đứa con chồng sợ lợn nên ghét nó thì mới cho vào chuồng lợn chứ.
Ảnh minh họa
Chồng tôi không nói gì mà chỉ cười ha hả. Một lúc sau, anh mới nói: “Đấy, trong đầu em chắc luôn có câu: “Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng” nên mới suy nghĩ thế. Nếu bà ấy làm điều đó với dụng ý tốt thì sao?”.
- Em chả thấy dụng ý tốt gì ở đây cả. – tôi thẳng thừng tuyên bố.
- Em ngốc quá. Nếu người mẹ kế này chỉ muốn lấy độc trị độc, cho đứa bé này vào chuồng lợn để nó thấy rằng, con lợn không hề đáng sợ đến như vậy thì thế nào?
Trong khi tôi ngẩn ra suy nghĩ, anh nói tiếp:
Video đang HOT
- Điều này đã được kiểm chứng vì câu chuyện này hoàn toàn có thật em ạ. Anh chính là thằng bé đó đấy. Sau khi vào chuồng lợn, ban đầu anh rất sợ, nhưng mẹ đã ở bên dỗ dành và cho anh thử sờ vào con lợn. Vậy là anh dần quen và hết sợ. Có một điều mà anh không nói với em từ trước là mẹ chồng em bây giờ chỉ là mẹ kế của anh thôi.
- Thật ư? Tại sao đến giờ anh mới nói cho em biết – tôi tỏ vẻ tức tối.
- Đơn giản vì trong lòng anh và chị Mai thì bà như mẹ đẻ của bọn anh nên mọi người biết hay không, bọn anh nghĩ không quan trọng. Càng để ít người biết, thì họ càng đỡ đàm tiếu bôi xấu, làm mẹ tổn thương em ạ. Vì giờ em đã là vợ anh nên anh mới nói cho biết vậy thôi.
Qua lời kể của chồng, trước mắt tôi dần hiện lên hình ảnh một bà mẹ kế có cách đối xử và giáo dục các con chồng rất đặc biệt. “Hồi nhỏ, anh rất dốt môn Toán. Mỗi lần bị điểm kém, anh lại giấu bài kiểm tra vào gầm tủ. Bố mẹ bận đi làm nên không ai biết.
Cho đến một hôm dọn nhà phát hiện ra, bố anh nổi trận lôi đình nhưng mẹ ngăn không cho bố đánh anh. Bố anh tức quá bực lây sang mẹ, nói: “Không phải con em nên dù nó sai, em vẫn mặc kệ nó chứ gì”. Mẹ sững người trước lời nói của bố rồi bỏ vào phòng.
Thế là bố mẹ anh giận nhau. Nhưng từ hôm đó, cứ đến tối, mẹ lại cố làm cho xong việc nhà rồi ngồi vào bàn dạy anh học Toán, giảng kỹ cho anh những bài khó. Dần dần, môn Toán của anh khá hẳn lên. Lúc đó, bố anh mới nhận ra đã nghĩ sai cho vợ nên đã xin lỗi mẹ, nhà mới hết chiến tranh lạnh. Đấy, em xem, bố anh cũng vì thương các con, sợ bọn anh phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng nên mẹ cứ phải chịu thiệt”.
Chồng tôi trở mình kể tiếp: “Một ví dụ nữa nhé, suốt một tuần bố đi công tác vắng, mẹ bắt chị Mai phải đi múc nước giếng bên khu trong. Hàng xóm ai cũng thương chị phải gồng mình múc nước dưới giếng lên rồi gánh về nhà. Nhiều người tỏ ra bất mãn thay cho chị Mai. Người ta xì xầm bảo nhau: “Hành hạ con chồng thì mới thế.
Ai đời có máy nước công cộng gần nhà mà lại bắt nó vào tận trong kia múc nước giếng”. Khi biết bố đi công tác, họ quyết chờ bố về để mách. Nghe hàng xóm kể lại nhưng bố không nói gì, vì bố đã tin và biết chắc mẹ làm thế là có lý do. Hàng xóm lại được dịp nói bố: “Chắc ông chồng bị con yêu tinh nó bắt vía rồi mới để hai đứa con phải khổ thế”.
Bố cũng không về tra hỏi mẹ mà chờ đến ngày chị Mai kết thúc đợt tình nguyện ở nông thôn lên. Chị hào hứng kể: “Lúc mới xuống Nam Định, bọn con gái ở đó coi thường bọn con ra mặt. Bọn nó nghĩ rằng con gái Hà Nội chỉ biết ăn học, chân yếu tay mềm làm nên trò trống gì mà về quê giúp đỡ. Nhưng khi trông thấy con múc nước giếng, quay dây thật dẻo, gầu nào đầy gầu ấy rồi gánh thoăn thoắt về nhà dân, bọn nó nể hẳn”. Không chỉ có cách dạy con đặc biệt, mẹ cũng luôn âm thầm hy sinh cho bọn anh.
Để anh có tiền vào đại học, mẹ đã phải đi cầm hai cái nhẫn cưới, rồi trốn bố bán máu đợt chị Mai bị lao để có tiền cho chị vào viện. Hai chị em anh dù là những người không biết nghĩ đến đâu thì cũng không thể phủ nhận được những gì mẹ đã làm cho bọn anh. Mẹ đã khiến anh và chị Mai chẳng thể phân biệt mẹ ghẻ con chồng nữa”.
Hôm sau, ngồi nhặt rau với mẹ chồng, tôi dè dặt khơi lại chuyện cũ, bà cười nói: “Hồi đó biết mẹ yêu người từng có vợ, lại có hai con riêng, ông bà ngoại phản đối kịch liệt. Họ lo mẹ sẽ phải vất vả và chịu thiệt thòi vì điều tiếng thế gian. Nhưng mẹ quyết tâm nên ông bà đành chịu. Trước ngày cưới, bà ngoại gọi mẹ vào phòng dặn: “Con hãy coi con chồng như con mình thì mới thấy hạnh phúc. Nếu không, cuộc sống của con sẽ khổ lắm đấy”.
Mẹ cũng sợ lắm chứ. Yêu chồng là một chuyện, yêu con chồng đâu phải chuyện đơn giản. Khác máu tanh lòng mà con. Nhưng mẹ tự hứa với mình sẽ cố gắng, sẽ luôn tâm niệm trong đầu luôn coi hai đứa như con mình để xử lý các tình huống. Nhiều lúc, hàng xóm người ta nghĩ sai về mình đã buồn, ngay chính chồng cũng nghĩ sai về mình còn tủi thân hơn. Nhưng mẹ nghĩ rằng cứ sống đúng với mình thì thôi.
Ngày từng ngày, bao khó khăn đã vượt qua. Giờ con Mai với thằng Minh tuy không nói ra, đều coi mẹ như mẹ đẻ, đó niềm hạnh phúc lớn lao nhất của mẹ rồi”.
Theo GĐVN
Chuyện chưa từng kể: Sự thật về người mẹ ghẻ độc ác, đuổi con chồng vào trại trẻ mồ côi
Người ta kể về bà ta bằng những lời cay nghiệt, đáng sợ nhất khiến tôi có chút e dè khi hẹn gặp. Hà Nội chiều mưa bão bập bùng, người phụ nữ đó cũng đội mưa để đến gặp tôi...
Tôi vẫn thường nghe câu "mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng." Dân gian vẫn nói vậy và hôm nay, tôi có một cuộc hẹn với một bà "mẹ ghẻ" đúng nghĩa, người đã vứt bỏ đứa con của chồng vào trại trẻ mồ côi ngay khi bố nó bị tai biến nằm một chỗ.
Người ta kể về bà ta bằng những lời cay nghiệt, đáng sợ nhất khiến tôi có chút e dè khi hẹn gặp. Hà Nội chiều mưa bão bập bùng, người phụ nữ đó cũng đội mưa để đến gặp tôi. Có lẽ, bà ta cũng cần được nói, còn tôi, nhìn cái dáng tất cả của bà, đôi mắt sâu như đong đầy nước đó, đã kích thích trí tò mò về sự thật sau câu chuyện tai tiếng này.
Người đàn bà có dáng nhỏ thó, mặc chiếc áo hoa khá nhã nhặn, quần chỉ nhìn qua thôi đã biết bà là mẫu phụ nữ cổ điển hình. Nếp nhăn lộ diện ở khắp mọi nơi trên gương mặt chưa đầy 50 của bà. Lau sơ qua người, bà từ từ nói:
"Chuyện đã gần 10 năm rồi, không ngờ hôm nay lại có người hỏi tôi. Cô đã nghe được những gì thì nó đều là sự thật, có gì đâu để hỏi?". Tôi điểm lại cho bà nghe một ít chuyện mà mình được nghe về bà và chờ đợi một câu chuyện hoàn chỉnh từ cả hai chiều của người trong cuộc. Bà cũng không làm khó tôi, lập tức kể lại:
"Tôi có 2 đứa con, một đứa con chồng giờ chắc đã 16 tuổi rồi. Lúc tôi đưa nó vào trại trẻ, nó mới gần 6 tuổi. Còn con gái tôi, giờ cháu mới vừa học cấp 2. Ngày tôi lấy ông ấy, tôi cũng đã xấp xỉ tuổi 40, già rồi, chẳng có nhiều sự lựa chọn. Mà tôi cũng ngu, ham lấy chồng làm gì để cưới người đàn ông vừa già, vừa yếu lại có đứa con nhỏ như ông ta. Vợ ông ta chết trước đó 2 năm, để lại đứa trẻ mới có 4 tuổi với bố mẹ chồng già yếu.
Cô có tưởng tượng nổi không, vợ chồng tôi, bố mẹ chồng và đứa con nhỏ chui rúc trong cái nhà có gần 20m2, chia ra làm 2 cái phản, cách nhau tấm rèm, có lúc làm chuyện đó, tôi cứ tưởng tượng bố mẹ chồng ở bên kia đang dỏng tai nghe hết, ngượng chín mặt, chả có cảm xúc gì.
Rồi tôi mang bầu, bụng to vẫn đi làm từ sáng đến tối mịt, về lại lo cơm nước cho thằng con chồng với bố mẹ già, lão chồng thì đi xe ôm xong còn chè chén đến đêm, chả lo nghĩ gì nhà cửa. Thằng con thì nhèo nhẽo, nó quen được chiều rồi. Tôi cũng chẳng dám nặng lời với nó vì chỉ hơi lớn tiếng là mẹ chồng đã gọi tôi là "đồ mẹ ghẻ". Nó mới 4 tuổi, hiểu gì đâu, cũng bắt chước ông bà gọi tôi là "mẹ ghẻ"."
Nói đến đoạn này, bà ta ngưng lại, nước mắt rơi như muốn xả hết những oan khuất của mình bao năm qua. Tôi chợt nghĩ ngợi, rằng thói đời lạ vậy. Ai muốn làm "mẹ ghẻ" đâu, chẳng qua là không ai cho họ cơ hôi để làm người tốt. Cứ có con chồng, nghiễm nhiên họ thành "mẹ ghẻ".
"Cưới nhau chưa đầy 1 năm thì chồng tôi sau bữa rượu chè chén với mấy lão bạn, đi về giữa mưa rồi tai biến, nằm luôn một chỗ không cách nào chữa được. Lúc đấy tôi bầu 9 tháng, còn chục ngày nữa là sinh con. Cô biết không, lúc đó, không biết bao nhiêu lần tôi đi ra cầu Long Biên, nghĩ gieo mình xuống đó một phát, thế là trôi sạch mọi ưu phiền. Lên trên trời, tôi với con sẽ sống lại một cuộc đời khác...
Lão chồng đó còn đi vay tiền xã hội đen để đánh bạc, rồi nằm vật ra đấy. Bọn nó kéo đến nhà, đập đồ đạc, réo lên chửi rủa suốt ngày. Ông bà già sợ run cầm cập ngồi góc nhà, thằng bé con khóc nấc suốt ngày, nó cũng chỉ rúc vào một góc. Tôi thì sắp đẻ rồi, làm gì được ra tiền mà nuôi ngừng đấy cái miệng ăn với thêm lão chồng nằm trên giường."
Thế là tôi quyết định, tôi sẽ đưa nó vào trại trẻ mồ côi rồi về quê ngoại đẻ con... Ở đó, ít nhất nó cũng có cơm ăn, có người chăm sóc, có chỗ để ngủ mà không phải sống trong sợ hãi. Nếu người nhà nó có còn thương, tôi để lại địa chỉ cho đón thằng bé về. Còn tôi, chỉ là "mẹ ghẻ" thôi... "
Bà dừng lại, nước mắt lại chảy dài cay đắng đến tột cùng. Tôi cũng chỉ biết im lặng. Nếu tôi là bà ta, lúc đó, tôi sẽ làm thế nào, chính tôi cũng không có nổi câu trả lời.
"Nó khóc lắm! Cái lúc tôi dẫn nó vào trao cho người ta, nó gào khóc đến xé lòng. Nó gọi tôi là mẹ, chưa bao giờ nó gọi như thế... nhưng tôi không biết phải làm sao cả..." Đến đoạn này, bà ta bật khóc và mãi không thể ngừng được. Những nỗi đau dày xéo trong trái tim của bà ta 10 năm nay như cùng lúc bung ra, không cách nào níu giữ được.
Đoạn cuối câu chuyện, tôi hỏi bà ta có bao giờ thăm lại đứa trẻ không. Bà lắc đầu ngập ngừng nói: Tôi sợ...
Có lẽ, người phụ nữ nhẫn tâm trong giây phút ấy rồi cũng sợ chính mình. Bà ta chưa một lần dám đi lại con đường đã dẫn đứa trẻ đi, chưa một lần dám quay đầu lại căn nhà cũ để biết được bố mẹ chồng già cả năm xưa, giờ còn hay mất, người chồng nằm một chỗ đó rồi ra sao và đứa trẻ năm đó, liệu có ai đón về nuôi dưỡng hay không.
Suy cho cùng, câu chuyện của người phụ nữ đó là đáng trách hay đáng thương, tôi cũng chẳng dám kết luận. Bởi nói thì đơn giản nhưng vào cuộc rồi, ở giây phút đó, có ai có thể khẳng định mình không ích kỉ như bà ta? Câu ngạn ngữ của dân gian cứ văng vẳng bên tai tôi cho đến khi chào từ biệt bà: "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng..."
Theo Mayny (ghi lại theo lời kể nhân vật) (Khám Phá)
Mẹ kế gục mặt bên nấm mồ con riêng của chồng khóc nức nở: 'Về nhà với mẹ đi các con' Thực tâm Vui không có ý phân biệt con mình với con chồng, chỉ là công việc ngồn ngộn, lại áp lực trong khi có 1 thân 1 mình lo toan, cô cảm thấy khó chịu nên mới dễ sinh bực dọc. - Có ăn không thì bảo? Không thì nhịn đói nhé! Vui vừa thở dài vừa quát rồi bưng tô cháo...