Xuống tinh thần sau sinh
Tôi có một khoảng thời gian tuyệt vời khi mang thai, đã lên kế hoạch hết về thời gian, kinh tế, dù dịch bệnh khiến mẹ chồng không thể vào giúp.
Vào ngày chuyển dạ, mọi thứ xung quanh tôi vẫn hết sức bình thường. Bé sinh ra khoẻ mạnh, hơi to nên vết rạch dài. Khi chúng tôi rời khỏi bệnh viện cũng là lúc hàng loạt quy định gắt gao về cách ly phòng dịch bắt đầu. Tôi bị nhiễm trùng vết khâu và phát hiện trễ nên một phần nhỏ chỗ rạch bị hoại tử, vẫn đang chữa trị, phải dùng kháng sinh kéo dài.
Sữa tôi ít. Giờ bé 10 ngày tuổi, bú bình thì dễ và nhanh, bú mẹ vừa lâu, mút mỏi miệng không được bao nhiêu nên rất khó chịu. Do dịch bệnh, công ty chồng tôi ngưng hoạt động, có anh ở nhà hỗ trợ chứ không tôi chẳng biết làm sao; có điều thu nhập không có, lại nguy cơ con sẽ bỏ bú mẹ. Chồng chạy lên chạy xuống nội trợ, giặt giũ rồi chăm sóc vợ con. Chúng tôi đều không biết gì việc chăm con, cứ rối tung lên. Tôi xót chồng con, nghĩ bản thân vô dụng, khóc suốt ngày, chẳng biết làm sao. Tôi không ngừng tiếc nuối khoảng thời gian tươi đẹp trước đó, chỉ biết đếm từng ngày mong thời gian này qua thật nhanh cho con mau lớn khôn, vết thương mau khỏi, thế giới tốt đẹp hơn. Mong các bạn chia sẻ cùng tôi.
Mâu thuẫn với chồng trong mùa dịch
Chỉ vì chuyện làm hay nghỉ mà vợ chồng tôi cãi vã, sắp dẫn đến ly hôn. Ngày nào chồng cũng hành hạ tôi bằng đủ lời nói, khó chịu với những việc tôi làm.
Chồng tôi rất ưa sạch sẽ, cẩn thận, đôi khi có người nói hơi thái quá. Khi nước ta có người nhiễm nCoV đầu tiên, anh liền đi mua ngay 5 chai nước diệt khuẩn, 3 hộp khẩu trang, mua 30 liều thuốc, 4 thùng sữa tươi, 3 thùng mỳ tôm, C sủi ngày một viên. Chồng cẩn thận thế là tốt, tôi ủng hộ.
Một ngày vợ chồng tôi xịt khuẩn 5 lần, rửa tay 20 lần, mỗi lần tiếp xúc một khách là một khẩu trang, đứng cách xa khách một đến 2 mét, thay xong bỏ túi, sau sẽ ngâm nước sôi 100 độ, giặt phơi 3 ngày mới dùng. Tính chất công việc phải tiếp xúc khách hàng ngày (khoảng 5, 6 khách), hạn chế ăn đồ ăn ngoài, đồ tươi làm bằng tay, sắp tới mua thêm hai cái mũ có kính che mặt. Tôi cũng thực hiện đúng với quy trình như vậy. Nếu nói vợ chồng tôi phòng dịch cẩn thận thứ hai thì không ai là thứ nhất. Vậy mà với chồng tôi như vậy không ổn, cả tuần nay chúng tôi lục đục chỉ vì anh bảo nghỉ việc không làm nữa, sợ lây bệnh, sợ chết. Tôi không đồng ý. Ai cũng sợ chứ không riêng gì chồng tôi, tôi có bàn bạc đưa ra ý kiến như sau:
Công việc của vợ chồng tôi ngày tiếp xúc có 5, 6 người là nhiều, còn bình thường chỉ có 2, 3 người, vì thế số người tiếp xúc không nhiều. Công việc làm theo năng lực hưởng theo năng lực, tức là làm thì có lương, không làm là không có. Bên công ty vẫn ra chỉ tiêu hoàn thành công việc, nếu không sẽ không ký hợp đồng lao động. Do các đối tác của tôi không nghỉ, nếu mình nghỉ sẽ mất đi các đối tác lớn, công sức làm việc 3 năm sau này về con số không.
Các công nhân giầy da vẫn phải đi làm, các cửa hàng tạp hoá vẫn bán, các ngân hàng vẫn mở cửa, siêu thị vẫn hoạt động. Họ tiếp xúc một ngày bao nhiêu người, sao họ không nghỉ? Không phải họ không sợ bệnh, sợ chết, có điều họ bắt buộc phải làm, công ty có cho nghỉ đâu. Nếu nghỉ họ sẽ lấy gì để chăm lo cho kinh tế gia đình. Giờ chỉ có cách phải phòng dịch cẩn thẩn để bảo vệ bản thân, gia đình cũng như bảo đảm kinh tế.
Tôi nói với chồng, giờ sống trong tình cảnh này thì phải phòng dịch chứ không nghỉ việc được. Công ty mà cho nghỉ toàn bộ, tôi chấp hành liền, làm việc trong một công ty có tính cạnh tranh cao mà chỉ cần lơ là sẽ thất bại ngay. Chúng tôi không có khoản dự phòng nào, mỗi tháng vẫn phải trả góp và lãi 10 triệu.
Tôi bảo nếu anh không muốn làm thì nghỉ để tôi làm, tôi không thể dừng công việc được, nó ảnh hưởng quá nhiều vấn đề trong khi mình phòng bệnh được. Tôi mệt mỏi quá, mong các bạn cho lời khuyên.
Nhung
Mê vườn, người phụ nữ 8X chuyển từ thành phố về mảnh vườn rộng 2000m2 ở ngoại ô để tận hưởng hạnh phúc "ngay và luôn" Hoàng Tú Anh (32 tuổi) đang sống ở vùng ngoại ô phía Tây Úc. Cô là chủ nhân của mảnh vườn rộng hơn 2000m2 luôn xum xuê hoa trái và là vợ, là mẹ của một gia đình hạnh phúc an yên, đáng ngưỡng mộ với bao người. "Cô gái hữu cơ" không mơ đồ hiệu chỉ mê vườn Khi tốt nghiệp cấp...