Vừa nhìn thấy chiếc lắc tay của bố chồng tương lai, tôi đã tái mặt, bỏ chạy trong nước mắt
Lúc ngẩng đầu lên, tôi gần như chết lặng. Chiếc lắc trên cổ tay bố anh, nó khiến mắt tôi tối sầm lại nhanh chóng.
Anh dùng sự chân thành của mình để khiến trái tim tôi cảm động. (Ảnh minh họa)
Tôi ra đời cũng là ngày mẹ chính thức bị đuổi khỏi làng. Khi ấy, tôi còn chưa ý thức được điều gì, chỉ biết hồn nhiên nô đùa, lớn lên trong vòng tay của mẹ. Cho đến khi tôi biết nhận thức, lúc ấy, tôi mới thấm thía được nỗi đau và sự tủi nhục của mẹ. Mẹ tôi vì tôn thờ tình yêu của mình mà sinh ra tôi. Người mà tôi gọi là nhẫn tâm bỏ rơi mẹ tôi khi biết rằng có sự xuất hiện của tôi trên cõi đời này.
Nhìn những giọt nước mắt của mẹ, tôi hận bố vô cùng. Nhưng nhìn nụ cười hồn hậu ấy nở trên môi bà, tôi lại biết bà đã chẳng còn hận ông nữa vì bà đã có tôi trên đời này. Tôi, dần dẫn cũng tha thứ cho bố và cũng là tự giải thoát cho mình khỏi những dằn vặt. Hình ảnh duy nhất mà tôi được biết về bố chính là tấm ảnh chụp chung với mẹ và vật kỉ niệm mà bố mẹ đã đặt riêng để tặng nhau. Chiếc lắc tay đặc biệt, vật chứng tình yêu của hai người.
Tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự bao bọc của mẹ. Rồi cũng tới lúc tôi phải rời xa mẹ để đi học. Quãng thời gian dài đó, tôi bị cuốn theo việc học nên chẳng thể về với mẹ nhiều. Tôi tự nhủ, tôi sẽ phải học thật tốt, kiếm được việc làm giỏi để đón mẹ lên sống cùng tôi. Thời gian trôi đi, nhận tấm bằng tôi đi xin việc. Có lẽ ông trời thương, tôi nhận được công việc như ý. Tôi bắt đầu cho kế hoạch để dành tiền sống chung cùng mẹ. Và trái tim của thiếu nữ lại vô tình đập rộn ràng trong một sớm sáng trong. Tôi đã yêu.
Video đang HOT
Chàng trai mà tôi yêu kém tôi hai tuổi. Thú thực, lúc đầu tôi rất ngại tiếp xúc với anh, bởi tôi sợ những lời dị nghị, xì xầm của thiên hạ. Nhưng chính anh, anh đã khiến cho tôi nhận ra rằng tình yêu thì không phân biệt tuổi tác, giàu nghèo, đạt tới ngưỡng chân thành, nó sẽ giúp bạn vượt qua mọi khó khăn, trở ngại. Mẹ cũng biết chuyện tôi có người yêu, mẹ chỉ khuyên tôi hãy nhìn kĩ tấm gương của mẹ, đừng bao giờ đi vào vết xe đổ của mẹ. Tôi hiểu nỗi lòng của mẹ, cũng hiểu sự lo lắng mà mẹ dành cho tôi. Nên thời gian đầu yêu, tôi rất dè chừng anh. Hình như anh thấy được điều đó, anh chỉ ôm lấy tôi mỉm cười:
- Yên tâm, anh sẽ chỉ làm gì khi có được sự đồng ý của em mà thôi!
Mọi thứ bỗng chốc đen kịt trước mắt, tôi vùng vội tay mình ra khỏi tay anh, bỏ chạy ra khỏi nhà anh với hàng nước mắt lăn dài. (Ảnh minh họa)
Anh không vồ vập, không vồn vã. Anh dùng sự chân thành của mình để khiến trái tim tôi cảm động. Tôi đã bị tình yêu của anh làm cho đổ gục. Mẹ tôi cũng đã gặp anh. Mẹ nói mẹ cảm nhận được sự chân thành của anh dành cho tôi và mẹ đồng ý cho tôi được qua lại với anh. Tôi đã mừng đến phát khóc. Chỉ có điều, tôi chỉ không biết tại sao, sau khi gặp anh xong, tôi thấy mẹ có vẻ buồn và trầm tư nhiều lắm. Gặng hỏi mãi, mẹ mới nói anh thực sự có vài nét giống với một người bạn quá khứ của mẹ nên mẹ thấy hơi xúc động mà thôi. Mẹ rất muốn hỏi anh nhưng rồi lại cho rằng thế giới này nhiều người giống người. Mãi cho tới ngày hôm đó, tôi mới hiểu tại sao mẹ lại có suy nghĩ ấy…
Anh nói muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ. Tôi thực sự hạnh phúc vô cùng. Tôi gọi điện về báo tin cho mẹ mà mẹ chỉ dặn dò tôi cẩn thận. Tôi cười vì mẹ đã lo lắng quá nhiều. Tôi chuẩn bị mọi thứ vô cùng chu đáo cho ngày hôm ấy. Vậy mà, ngày ngỡ là hạnh phúc nhất lại biến thành ngày thảm nhất của cuộc đời tôi.
Vui vẻ nắm tay anh bước vào cửa nhà, tôi cúi đầu lễ phép chào bố mẹ anh. Lúc ngẩng đầu lên, tôi gần như chết lặng. Chiếc lắc trên cổ tay bố anh, nó khiến mắt tôi tối sầm lại nhanh chóng. Chẳng phải, tôi chắc chắn nó không thể khác được, nó chính là chiếc lắc tay đôi mà mẹ cho tôi nhìn thấy, vật chứng tình yêu của mẹ và người gọi là bố tôi. Tôi không dám nghĩ nhiều hơn hay nói chính xác, tôi là chị gái cùng cha khác mẹ với người yêu mình. Mọi thứ bỗng chốc đen kịt trước mắt, tôi vùng vội tay mình ra khỏi tay anh, bỏ chạy ra khỏi nhà anh với hàng nước mắt lăn dài. Tiếp theo đây phải làm gì tôi cũng không biết nữa bởi hiện tại, trái tim tôi đã vỡ vụn, lý trí cũng sắp gục ngã rồi.
Theo blogtamsu
Nhìn chiếc vòng trên cổ bố chồng tương lai, tôi tái mặt, bỏ chạy với hai hàng nước mắt
Vừa bước chân vào cửa nhà, cúi chào ba mẹ Quang xong, khi ngẩng lên thì hình ảnh vật ấy đập vào mắt khiến tim tôi như ngừng đập. Trên cổ ba Quang có đeo chiếc vòng giống y hệt với chiếc vòng mà mẹ đã cho tôi xem trước lúc bà mất.
Tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự bao bọc của mẹ. Tôi có cha, nhưng cha tôi đã bỏ xứ đi từ lâu vì hoàn cảnh nghèo khó mà không quay lại. Một mình mẹ đã vất vả nuôi dưỡng tôi trưởng thành. Tôi đỗ đại học trở thành niềm tự hào lớn của mẹ. Đi đâu, mẹ cũng hãnh diện khoe về tôi. Trọ học xa nhà nhưng tháng nào tôi cũng cố gắng thu xếp về thăm mẹ hai lần. Rồi biến cố bất ngờ ập đến khi tôi bước vào năm thứ hai đại học.
Mẹ bệnh nặng nhưng cố giấu vì sợ tốn tiền chưa bệnh, đến lúc phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa. Nỗi đau mất mẹ đến với tôi quá đột ngột. Trước khi mẹ mất đã cho tôi xem bức ảnh đó và nói với tôi dựa vào nó để nhận cha vì nó là vật vô cùng đặc biệt, chỉ cha tôi có mà thôi. Chỉ được đến đó, mẹ rời xa tôi mãi mãi. Di nguyện của mẹ chính là muốn tôi học xong đại học, không được bỏ ngang. Vì vậy, tôi cố nén đau thương vào trong để tiếp tục công việc học tập. Vừa làm vừa học, tôi quyết không để mẹ phải thất vọng.
Ra trường, với tấm bằng loại ưu trong tay, tôi được nhận vào làm ở một công ty liên doanh. 3 năm, đã 3 năm trôi qua kể từ ngày mẹ mất, nỗi đau với tôi vẫn chưa thể nào nguôi ngoai. Công việc của tôi cho thu nhập rất khá. Nhiều đêm nghĩ đến mẹ, nước mắt tôi lại không ngừng rơi. Đến lúc tôi có thể báo hiếu mẹ thì mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa. Ông trời, thật quá bất công với mẹ con tôi rồi.
Hình ảnh vật ấy đập vào mắt khiến tim tôi như ngừng đập. (Ảnh minh họa)
Đi làm được hơn một năm thì tôi quen Quang. Quang là trưởng phòng kinh doanh của công ty đối tác với công ty tôi. Chúng tôi biết nhau trong một buổi tiệc giao lưu giữa hai công ty. Tôi không hề biết là Quang đã để ý đến mình từ hôm đó. Nói thật, hoàn cảnh của tôi khiến tôi tự ti vô cùng nên chẳng dám mở lòng với ai. Vậy mà chẳng hiểu từ đâu, Quang biết, Quang tìm đến với tôi, không vồ vập, vội vã mà nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Sau 5 tháng, tôi cũng chính thức đón nhận tình cảm của Quang. Mặc dù có khá nhiều điều tiếng dị nghị vì tôi lớn hơn Quang gần hai tuổi nhưng tình cảm của chúng tôi dành cho nhau là chân thành nên tuổi tác đã không còn quan trọng. Biết tôi thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, Quang luôn quan tâm, yêu thương tôi hết mực. Ở bên Quang, tôi thực sự cảm thấy ấm áp, được cảm thông, chia sẻ. Nhìn chúng tôi đi cùng nhau, có nhiều người không biết còn ngỡ chúng tôi là hai anh em ruột. Bởi xét về ngoại hình, chúng tôi có khá nhiều điểm giống nhau. Quang luôn cười và nói đó là duyên phận. Tôi cũng từng tâm sự với Quang về cha mình. Quang nói, Quang sẽ giúp tôi tìm cha.
Vào một ngày nọ, Quang ngỏ lời cầu hôn với tôi và muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ vì bố mẹ Quang rất muốn gặp tôi. Ban đầu tôi còn ngại ngùng vì lo sợ bố mẹ Quang sẽ không chấp nhận thân thế và tuổi tác của tôi. Nhưng sự động viên của Quang đã giúp tôi thêm vững tâm. Tôi đã chuẩn bị rất chu đáo mọi thứ cho ngày ra mắt hôm đó. Chỉ không ngờ...
Vừa bước chân vào cửa nhà, cúi chào ba mẹ Quang xong, khi ngẩng lên thì hình ảnh vật ấy đập vào mắt khiến tim tôi như ngừng đập. Trên cổ ba Quang có đeo chiếc vòng giống y hệt với chiếc vòng mà mẹ đã cho tôi xem trước lúc bà mất. Tôi đã ước mình nhìn nhầm nhưng không, chiếc vòng ấy là kỉ vật mà có chết, hình ảnh nó cũng không thể phai mờ trong tâm trí tôi bởi nó là vật duy nhất giúp tôi nhận cha. Hơn nữa, mẹ đã khẳng định chắc chắn rằng chỉ cha tôi mới có nó.
Mắt tôi mờ đi nhanh chóng, chuyện gì đang xảy ra thế này, tôi đã yêu chính em trai của mình đấy ư. Mặt tôi tái đi nhanh chóng, không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, tôi bỏ chạy khỏi nhà Quang với hai hàng nước mắt lăn dài, mặc cho Quang ra sức gọi tên tôi. Đến khi kiệt sức, tôi quỳ gục xuống mà khóc nức nở vì đau đớn. Tạo hóa có nhất thiết phải nghiệt ngã với tôi như thế không?
Theo Một Thế Giới
Tái mặt khi nhìn thấy đôi gò bồng đào đầy vết cắn của vợ Tôi bật điện, vợ cuống cuồng kéo chăn lên nhưng vẫn đủ để tôi nhìn thấy vết bầm trên ngực cô ấy. Vợ chồng tôi kết hôn hơn 1 năm nhưng chưa sinh con, vợ nói cô ấy muốn phấn đấu thêm cho công việc. Tôi cũng đồng ý vì 2 đứa còn trẻ, hơn nữa sống cuộc sống vợ chồng son cũng...