Vô tình tôi đã làm kẻ thứ ba
Thiệp cũng đã gửi, nhà hàng cũng đã đặt, thân tộc bạn bè ai cũng hay tin.
Sớm không đến, muộn không đến, người phụ nữ ấy xuất hiện ngay lúc tôi đang chọn áo cưới. Tấm ảnh cưới và tờ hôn thú đã minh chứng những gì chị nói là sự thật, có nghĩa là người đàn ông tôi sắp lấy làm chồng hóa ra là chồng của chị.
Chị đi rồi, tôi đứng chết lặng, khó khăn lắm mới lê bước được về nhà. Tôi phải làm sao đây? Hủy hôn hay tiếp tục để cho mọi thứ diễn ra?
Một lần đau khổ vì bị phụ tình, tôi như con chim sợ cành cong, sống co mình trong vỏ ốc. Anh là khách hàng thân thiết của công ty tôi, vì công việc tôi và anh thường xuyên trao đổi với nhau. Không như những người đàn ông khác hay buông lời tán tỉnh mỗi khi có dịp, anh rất nghiêm túc. Tôi hoàn toàn an tâm khi làm việc cùng anh và cũng dành nhiều thiện cảm cho anh.
Vì tin tưởng, mỗi khi xong việc tôi không ngần ngại uống với anh ly cà phê, buôn chuyện … Lâu dần chúng tôi trở nên thân thiết, tình cảm đong đầy theo thời gian. Ngày anh thổ lộ tình yêu, tôi vui mừng khôn xiết, cứ ngỡ mình đã tìm được một nửa đích thực của cuộc đời.
Lần đầu tôi dẫn anh về ra mắt gia đình, ai cũng ưng ý ngay, ba tôi nổi tiếng khó tính cũng không chê anh điểm nào. Từ sau lần đó, tuần nào anh cũng đến nhà tôi chơi, lúc nào cũng không quên mang quà đến tặng, khi thì tặng ba bộ tách trà, lúc thì tặng bộ nồi cho má, bánh kẹo cho các em nên ai cũng quý mến anh.
Video đang HOT
Lần đầu tôi dẫn anh về ra mắt gia đình, ai cũng ưng ý ngay, ba tôi nổi tiếng khó tính cũng không chê anh điểm nào. (ảnh minh họa)
Quen nhau gần một năm, anh đặt vấn đề cưới xin, dĩ nhiên ba má tôi vui mừng ấn định ngày hai bên gia đình gặp nhau. Đến ngày hẹn, anh hộc tốc sang nhà tôi báo tin ba anh đột nhiên tăng huyết áp nên phải hoãn lại chuyến đi. Ít ngày sau, anh thưa chuyện với ba má tôi là bên anh đã ưng thuận mọi thứ, chuyện tổ chức ngày cưới khi nào là do nhà gái hoàn toàn quyết định.
Giờ tỉnh táo ngồi xâu chuỗi lại mọi thứ, tôi mới thấy có rất nhiều điều khả nghi mà tôi đã không nhận ra. Đi chơi cùng tôi thỉnh thoảng anh có cuộc điện thoại gọi đến mà anh không bao giờ nói chuyện trước mặt tôi, hoá ra đó là những cuộc gọi của vợ anh. Tôi muốn về nhà anh để ra mắt mọi người thì lần nào anh cũng thoái thác, viện lý do bận rộn, đường xá quá xa xôi, đi lại khó khăn. Sự chỉnh chu và cách ăn nói lễ phép của anh đã qua mặt được hết mọi người trong gia đình tôi.
Thiệp cũng đã gửi, nhà hàng cũng đã đặt, thân tộc bạn bè ai cũng hay tin, nếu giờ hủy hôn tôi biết phải làm sao? Còn ba tôi, liệu căn bệnh tim của ông có vượt qua nổi cú sốc tàn nhẫn này? Nếu tôi im lặng để mọi thứ tiếp diễn, liệu đám cưới có suôn sẻ hay bẽ bàng bởi sự xuất hiện của vợ anh? Rồi những ngày sau đó tôi sẽ sống thế nào với thân phận là kẻ thứ ba cướp chồng người khác?
Thực sự bây giờ tôi không thể tìm được con đường nào là đúng đắn nhất cho mình?
Theo VNE
Hết yêu rồi, mình chia tay đi!
Em và anh không dám thừa nhận với chính mình rằng: Hết yêu rồi, mình chia tay đi!
Anh đã mệt mỏi rồi đúng không anh? Thứ tình yêu không còn cảm giác mà chỉ còn là một thói quen đã khiến cả hai đứa mình mệt nhoài. Nhưng vì sao mình phải cố yêu?
Vì những lời xuýt xoa và ngưỡng mộ của người đời. Họ vô tình buộc chúng mình cứ phải cố đi tới cùng tình yêu đã nhạt thếch theo tháng năm này. Sợ người ta đánh giá, em và nah cố phải đồng hành bên nhau khi mà trong lòng trống tênh không một cảm giác và hoài vọng về tương lai. Tình yêu ấy, bay xa thật rồi...
Em và anh đều cảm nhận được một dấu chấm trong tình yêu của hai đứa mình nhưng cả hai lại không có can đảm để nhìn thẳng vào sự thật, để thừa nhận mình không còn cảm giác, thừa nhận mình đã hết yêu và trái tim không còn đập cùng nhau nữa. Cái vẻ ngoài bóng bẩy về một tình yêu trong sáng, không vụ lợi, gắn bó với nhau 7 năm trời khiến em và anh không dám nói lời chấm dứt. Mọi người coi tình yêu của chúng mình như một thứ kiểu mẫu mà mỗi khi nhắc đến người ta phải thầm thán phục. Và nó vô tình thành một cái gông ghì chặt em và anh không cho chúng mình dám thừa nhận với nhau rằng: Hết yêu rồi, mình chia tay đi!
Em và anh đều cảm nhận được một dấu chấm trong tình yêu của hai đứa mình nhưng cả hai lại không có can đảm để nhìn thẳng vào sự thật, để thừa nhận mình không còn cảm giác, thừa nhận mình đã hết yêu và trái tim không còn đập cùng nhau nữa. (Ảnh minh họa)
Nếu ai đó hỏi em rằng em có tiếc tình yêu này không? Em sẽ không đắn đo mà ngay lập tức trả lời: "Tiếc nhiều lắm". Thời đại này, người ta yêu nhau chóng vánh và quên nhau cũng nhanh như cái cách mà người ta yêu. Vì thế mà một tình yêu 7 năm của chúng mình đáng ngưỡng mộ lắm chứ. Trong ngần ấy thời gian, anh chưa một lần phản bội em và ngược lại. Chúng mình dành cho nhau sự chung thủy tuyệt đối, không làm bất cứ điều gì tổn thương đối phương. Như thế, thử hỏi làm sao mà không tiếc được? Có thể không tiếc cái cảm xúc đã từng có trong tim thì cũng phải tiếc 7 năm tuổi trẻ gắn bó bên nhau, bên vui buồn, khó khăn và thử thách cùng nhau vượt qua... Em tin, anh cũng có chung cảm giác đó như em. Tiếc nuối thật nhiều phải không anh?
Tiếc đấy nhưng em vẫn sẽ dừng lại. Mình cố gắng để làm gì khi tim không còn hòa nhịp yêu thương, khi ở bên nhau không còn biết rung động và hạnh phúc, khi cái nắm tay, nụ hôn trở thành thói quen và nghĩa vụ? Không phải vì anh yêu người khác, cũng không phải vì em có ai đó. Tình yêu nó đến và đi theo cách của riêng nó mà dù cho người trong cuộc muốn níu lại cũng không được. Thẳng thắn mà nói thì chúng mình đã hết yêu nhau dù tình nghĩa thì mỗi lúc một đong đầy.
Khi tình yêu đi rồi, không nên cố níu giữ để tình yêu đó trở nên nặng nề và bế tắc. Hãy chấp nhận trở thành quá khứ của nhau để tìm cho mình một người khác thực sự thuộc về mình. (Ảnh minh họa)
Nhưng tình nghĩa không phải là thứ mà em và anh cần để đi tới hôn nhân. Em biết anh cũng mệt mỏi quá nhiều khi phải gắng gượng níu kéo một thứ tình cảm đã ra đi. Vì sợ người đời cười chê, vì sợ em sẽ khổ nếu chia tay nên anh cứ cố ở bên em bao năm qua. Còn em, em không níu kéo anh mà cứ cố gắng tin rằng đó chỉ là một khúc trầm trong cả bản nhạc dài, rồi sẽ có lúc nó vút lên trở lại. Nhưng em đã lầm, đó là lời cuối của một bản nhạc tình yêu, dư âm của nó còn kéo dài da diết nhưng giai điệu thì đã chấm dứt rồi.
Ngày hôm nay em nói lời chia tay để giải thoát cho anh. Em không muốn anh mãi phải sắm vai một người đàn ông tử tế, không mang tiếng phụ tình ... Anh đã nghĩ cho em nhiều nên mới lựa chọn ở lại dù cho trái tim anh, ánh mắt và ý chí của anh đang khao khát tìm một ngã rẽ mới. Anh sợ đời con gái của em sẽ dang dở nếu anh bỏ em lại sau 7 năm yêu nhau. Nhưng đừng nghĩ nhiều thế anh ạ. Mình sẽ lại làm bạn, sẽ lại cùng giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Khi tình yêu đi rồi, không nên cố níu giữ để tình yêu đó trở nên nặng nề và bế tắc. Hãy chấp nhận trở thành quá khứ của nhau để tìm cho mình một người khác thực sự thuộc về mình.
Chia tay đi anh nhé!
Theo VNE
Phía trước còn rất dài nhưng hãy tin anh Đây mới chỉ là điểm khởi đầu, còn rất nhiều những khó khăn chờ phía trước nhưng "Hãy tin ở anh, em nhé". Màn đêm buông xuống là khoảnh khắc khiến Trang sợ nhất trong một ngày. Bao nhiêu tâm sự, bao nỗi buồn và kỉ niệm lại sẽ ùa về khiến cô đau đớn. Hạnh phúc tưởng chừng mở ra rồi lại...