Cứ tưởng là yêu!
Khoảng cách giữa yêu và thương nhiều khi mong manh làm nhiều người ngộ nhận.
Cách đây ít lâu, T. – hiện công tác tại một quỹ đầu tư tài chính của nước ngoài ở quận 1, TPHCM – đi nhờ tư vấn để kiện vì bị trù dập. T. cho biết trước đây, cả anh và vị giám đốc kia cùng yêu Vân, một đồng nghiệp. Vân lại dành cảm tình cho T. nên anh bị sếp “đì”.
Ngộ nhận
T. cho biết cách đây 3 năm, anh vào làm tại quỹ đầu tư và được Vân kèm cặp trong công việc. Sau một thời gian làm việc cùng nhau, T. cho rằng Vân có tình ý với mình nhưng vì mặc cảm tật nguyền, anh không dám đón nhận và luôn giữ khoảng cách dù cũng thích cô.
Vào thời điểm này, vị giám đốc bộ phận cũng để ý Vân nhưng không được cô đáp lại. Sau một thời gian suy nghĩ và được các chuyên gia tư vấn tâm lý khuyên, T. quyết định thổ lộ tình cảm với Vân. Anh mời Vân đi uống cà phê, xem phim nhưng cô từ chối. Cho rằng vì một thời gian dài không được đáp lại tình cảm nên Vân giận, T. cố nhắn tin bày tỏ tình cảm thì cô yêu cầu anh đừng nhắn nữa.
Sau đó ít lâu, Vân lập gia đình. Khi chúng tôi hỏi do đâu anh nghĩ rằng Vân yêu mình, T. lập luận dù cô không thổ lộ nhưng anh cảm nhận được tình cảm của cô. Bằng chứng là cô luôn quan tâm, giúp đỡ anh trong mọi việc. Ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng anh thấy Vân nhìn trộm mình. Những lần công ty tổ chức chơi xa, T. không muốn đi nhưng Vân luôn tìm mọi cách thuyết phục anh tham gia…
Video đang HOT
Khi chúng tôi phân tích những hành động ấy chưa đủ cơ sở để khẳng định đó là tình yêu, T. vẫn không chịu dù thực tế Vân đã lấy chồng.
Sau một thời gian quen biết bạn của anh trai, P., cô hàng xóm của tôi, khoe: “Anh ấy rất tốt, chăm chút cho em từng tí. Ngày nào anh cũng nhắn tin nhắc em ăn cơm, đi ngủ đúng giờ. Khi trời trở gió, anh nhắc em mặc áo ấm. Khi em sổ mũi, nhức đầu, anh mua thuốc mang đến tận nhà”.
Không lâu sau đó, cả nhà P. một phen náo loạn khi cô đòi tự tử vì phát hiện anh kia ngỏ lời yêu em họ của P. Khi bị anh trai P. chất vấn, anh ta cho biết đã nhiều lần nói thẳng rằng chỉ xem P. như em gái nhưng cô không tin.
Mất cả tình bạn
Chuyên gia tâm lý Nguyễn Thị Thạch Thảo kể một câu chuyện về sự “nhầm lẫn chết người” khiến 2 bạn thân trở mặt với nhau, người phụ nữ trong câu chuyện trở thành nạn nhân của sự hiểu lầm. T. M chơi thân với 2 anh bạn làm chung công ty. Họ xem cô như em gái nên ai cũng ra sức chiều chuộng. Về phần T.M, cô cũng nghĩ tình cảm của mình là vô tư, trong sáng nên chẳng mảy may bận tâm.
Cho đến một ngày, cả 2 anh bạn đều nộp đơn xin nghỉ việc. “Em hỏi mãi nhưng 2 anh nhất quyết không nói. Đến khi họ nghỉ việc rồi mới có người nói lại với em rằng anh này tưởng em dành tình cảm cho anh kia nên ghen tuông, gây gổ rồi không nhìn mặt nhau nữa. Cuối cùng, chẳng ai được yêu mà tình bạn của tụi em vun đắp gần 6 năm bị đổ vỡ. Giờ người ra Hà Nội, kẻ đi nước ngoài, họ chẳng thèm liên lạc với em. Em rất buồn bởi rất trân trọng tình bạn. Khi họ đi rồi, em sốc đến nỗi ngã bệnh cả tháng trời, phải đến chuyên gia tâm lý để tìm cách hàn gắn tình cảm bạn bè” – T.M tiếc nuối.
Ông Phạm Anh Duy, Giám đốc Công ty Tư vấn tâm lý Duy Anh, cho rằng tình yêu vốn được coi là một bản năng tự nhiên, một món quà đặc biệt của tạo hóa dành cho con người. Vì lẽ tự nhiên đó, không trường lớp nào dạy người ta cách yêu, không đầu óc vĩ đại nào có thể đưa ra một lý thuyết trọn vẹn về nó. Khoảng cách giữa yêu và thương nhiều khi mong manh làm nhiều người ngộ nhận.
Theo VNE
Vì em lạc lối yêu thương
Duyên phận đã mang anh đến cho em nhưng chính em, đã là người bỏ đi duyên phận ấy...
Chiều qua, tình cờ đi ngang cung đường ấy, em vô tình nhìn thấy anh bên người con gái khác. Nét mặt anh hân hoan niềm hạnh phúc. Em bỗng thấy chạnh lòng, một cảm giác nuối tiếc trào lên. Vòng tay, đôi bàn tay ấm áp, nụ cười thân thương và tình yêu chân thành của anh... tất cả những điều thiêng liêng đó em đã tự tay mình gạt bỏ. Để rồi giờ đây, anh dành những điều đó cho một người con gái khác. Em chỉ biết đứng bên đường tiếc nuối, là vì em, tại em, tại em đã lạc lối yêu thương.
Em mê mải chạy theo thứ tình yêu ảo vọng, em bị mờ mắt bởi những thứ phù phiếm xung quanh tình yêu. Ngày đó, em cảm thấy hạnh phúc không phải vì được bao bọc trong vòng tay người đàn ông yêu mình, chăm lo cho mình từng ly, từng tí mà em thấy thỏa mãn vì được tặng những món quà đắt tiền, xa xỉ. Với em, tình yêu được hiệu hữu bằng vật chất là thứ tình yêu đáng theo đuổi, còn cái gọi là chân thành, chung thủy, em không cầm nắm được nên dễ dàng buông tay. Em không dùng trái tim để cảm nhận tình yêu mà dùng đôi mắt để nhìn những thứ phù phiếm.
Chính là em đã buông tay anh cho dù anh cố gắng bằng mọi giá để giữ em lại. Em đã không có thời gian để tự hỏi mình xem em có yêu anh ta không hoặc chí ít, anh ta có yêu em thật không? Em chỉ còn cảm giác hân hoan mỗi khi nhận được quà, mỗi khi được đi ăn ở những nơi sang trọng. Ngay lập tức em quy kết đó là tình yêu và bằng mọi giá em phải có được nó.
Chiều qua, tình cờ đi ngang cung đường ấy, em vô tình nhìn thấy anh bên người con gái khác. (Ảnh minh họa)
Em sống ích kỉ và thực dụng. Em cứ tin mình đúng vì thời đại này đâu còn cảnh "một mái nhà tranh, hai trái tim vàng". Em không chỉ phụ tình yêu của anh mà còn làm cho anh bị tổn thương vì em chê anh nghèo. Anh đã đau khổ nhiều lắm nhưng anh không trách em. Ngày em khăng khăng đòi chia tay, anh vẫn nắm lấy tay em mà dặn dò: "Nếu đó là lựa chọn của em, anh sẽ tôn trọng. Anh chỉ hi vọng rằng con đường đang đi dẫn em tới với hạnh phúc. Nhưng nếu có điều gì đó không như mong đợi, hãy về bên anh, dù khi ấy, chúng ta chỉ còn là những người bạn".
Sự cao thượng của anh làm em xấu hổ. Nếu ngày đó, anh quát mắng em, khinh em là người tham tiền phụ nghĩa thì khi gặp nỗi đau lớn ấy, em đã có can đảm để quay về. Quay về không phải để xin sự tha thứ từ anh, để mong anh chấp nhận em. Em chỉ muốn có một người để dựa vào sau những vấp ngã mà thôi. Nhưng ngay cả điều đó em cũng không dám làm. Không phải vì em sĩ diện mà vì em muốn để cho cuộc sống của anh được bình yên sau những cơn bão lòng mà em đã tạo ra cho anh.
Chúng ta đều đỡ lớn và phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình. Đó là lựa chọn của em nên em sẽ phải tự mình gánh chịu. Em không thể bắt anh phải san sẻ trách nhiệm này khi mà năm xưa chính em là người đã gieo cho anh đau khổ. Vì thế, giữa lúc kiệt quệ nhất của cuộc đời, em cũng không tìm anh. Em học cách tự mình đối diện với tất cả, cũng xem đó như là một cách sửa sai trong đời.
Giữa lúc kiệt quệ nhất của cuộc đời, em cũng không tìm anh. Em học cách tự mình đối diện với tất cả, cũng xem đó như là một cách sửa sai trong đời. (Ảnh minh họa)
Bình tâm trở lại em cũng đã từng nghĩ tới chuyện tìm anh. Nhưng em tin, nếu ở đời có một chữ duyên giữa em và anh, thì chúng ta sẽ gặp lại. Và ngày hôm nay, điều đó đã xảy ra. Chỉ tiếc là quá muộn màng. Em nhận ra sai lầm của mình khi em bị phụ bạc, em gặp lại anh khi anh đã là người đàn ông của cô gái k khác. Nhìn anh hạnh phúc trong vòng tay người con gái mình yêu, em không hề ghen tị, chỉ còn một chút tiếc nuối trong lòng mà thôi.
Em nhận ra rằng, trong cuộc đời, yêu nhau đúng là do duyên phận. Nhưng để tình yêu đó cập bến là do con người. Sẽ không có duyên phận nào sắp đặt chúng ta được hạnh phúc nếu như chúng ta không trân trọng thứ mà cuộc sống đã ban cho mình. Duyên phận đã mang anh đến cho em, đã để em được đón nhận những điều tuyệt vời nhất từ anh, nhưng em, chính em, đã là người bỏ đi duyên phận ấy...
Theo VNE
Phải nắm chặt tay em, anh nhé Đừng hỏi vì sao em không thể tha thứ cho anh nếu anh phản bội: Vì em là anh và vì em yêu anh! Vậy là cái ngày chúng mình mong đợi cũng đã đến, ngày mà em có thể gục đầu vào vai anh gọi anh bằng một từ thật thiêng liêng: "Chồng", ngày mà anh ôm em vào lòng để cảm...