Vợ bầu bỗng bị tai nạn ra đi mãi mãi chỉ vì hành động này của chồng
Anh ngồi đó thất thần, hối hận, nước mắt nhòe ra. Cùng lúc mất cả vợ lẫn con, anh ân hận giá như mình không rượu chè, uống say để rồi giờ mất đi vợ lẫn con. Giờ đây anh có ân hận…đã quá muộn mất rồi.
Từ ngày mang thai đến nay hôm nào Loan cũng mất ngủ, bởi vì cô cứ nhắm mặt lại là nơm nớp lo sợ không biết chồng đang ở đâu, có say xỉn hay không. Nhiều lần Loan khuyên chồng bớt rượu, bớt bia đi nhưng anh cứ không chịu còn quát tháo luôn cả vợ nữa.
Vợ chồng Loan trước đây sống vô cùng hạnh phúc, chồng cô luôn yêu thương và chiều chuộng vợ. Nhưng từ lúc anh lên cái ghế trưởng phòng kinh doanh thì bắt đầu thay tính đổi nết. Lúc nào đi sớm, nhưng 11h giờ đêm mới về, đã vậy người còn nồng nặc mùi rượu bia khiến cho Loan mệt mỏi lắm.
Có lần chồng nói đi tiếp khách nhưng 12h đêm chưa thấy về, Loan gọi bao nhiêu cuộc cũng không được khiến cô không tài nào dám đi ngủ. Tới khi chồng về Loan trách móc:
- Anh lại say rồi, anh uống ít đi có được không? 12h đêm mới về…hại sức khỏe lắm.
Có lần chồng nói đi tiếp khách nhưng 12h đêm chưa thấy về, Loan gọi bao nhiêu cuộc cũng không được khiến cô không tài nào dám đi ngủ (ảnh minh họa)
- Sao cô suốt ngày cằn nhằn thế nhỉ? Tôi phải ra ngoài tiếp khách thì say là bình thường. Say mới kiếm ra tiền nuôi mẹ con cô chứ sao nữa?
- Em biết anh vất vả, nhưng anh uống ít thôi. Hại người lắm, rượu bia có tốt đẹp gì đâu.
- Không cần cô quản. Tôi tự biết lo cho bản thân mình. Tôi đi làm đã mệt, về nhà nghe cô cằn nhằn như này càng chán thêm.
Video đang HOT
Nhiều lúc chồng uống say không làm chủ được mình, cứ quát tháo rồi vung tay chân đá vào người Loan nên cô sợ ảnh hưởng đến con mình lắm. Nhìn chồng ngủ không biết gì, Loan chẳng biết nên trách hay nên giận.
Bầu bí cô nhạy cảm, muốn được chồng đưa đi khám đưa đi mua sắm đồ áo cho con nhưng lúc nào chồng cũng bận:
- Em đi một mình đi, anh còn bận bao nhiêu là việc. Thời gian đâu ra mà em cứ đòi hỏi chứ.
Loan cũng không dám trách chồng, cô biết từ khi mình mang thai thì chồng mải làm ăn vì muốn cho mẹ con cô cuộc sống tốt nhất.
Thế rồi chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa là Loan đến ngày sinh, cô háo hức mong được gặp con, ấy thế mà bi kịch ập đến…
Chồng Loan hôm đó uống say khướt, có một động nghiệp gọi cho Loan nói đến đón chồng chứ anh ấy không về được.
Lúc đó Loan lo cho chồng, trời thì nổi gió nên cô vội vã đi đón chồng nếu không sợ anh bị cảm lạnh. Nhưng rồi lúc đó tự dung bụng Loan đau nhói lên, cô hoa đầu chóng mắt ngã lăn ra đường. Lúc đó có xe tải lao tới phanh không kịp tông vào cô. Cô nằm đó máu chảy không ngừng, mọi người xung quang vội đưa Loan vào viện.
Loan nằm cấp cứu 4 tiếng liền thì chồng cô mới tỉnh rượu. Lúc nghe tin vợ con gặp nạn anh lao như điên vào viện. Nhưng lúc đó anh đã nghe thấy tiếng của mẹ mình và mẹ vợ khóc. Vợ con anh đã được phủ khăn trắng xóa.
Anh ngồi đó thất thần, hối hận, nước mắt nhòe ra. Cùng lúc mất cả vợ lẫn con, anh ân hận giá như mình không rượu chè, uống say để rồi giờ mất đi vợ lẫn con. Giờ đây anh có ân hận…đã quá muộn mất rồi. Đây chính là bài học cho nhiều người đàn ông, còn vợ con thì hãy thương cô ấy chứ không phải sống vô tâm để rồi hối hận không kịp. Đừng bao giờ mở miệng nói vợ con không bằng bạn bè và những cuộc nhậu.
Theo Khuynh Diệp/Em Đẹp
"Ngày mai bố mẹ ly hôn rồi, liệu cô ấy có tốt được như mẹ con không?"
Ngày mai bố mẹ chính thức ly hôn, bố sẽ có một chân trời hạnh phúc mới và liệu rằng cô ấy có tốt được như mẹ con không.
Tôi là sinh viên năm 2, năm nay tôi 20 tuổi. Bố tôi làm trưởng phòng của một công ty xây dựng, mẹ tôi là kế toán cho một bệnh viện tư, em gái tôi học lớp 7. Ngôi nhà này vỗn dĩ rất hòa thuận cho tới một ngày ...
Anh nói đi đã bao lâu rồi?
Anh xin lỗi.
Tôi không cần xin lỗi, anh nhìn lại bản thân anh đi. Anh muốn con cái anh trưởng thành, muốn cho ngôi nhà này yên ấm mà anh lại có thể cặp kè với một con khác được à?
Em im đi, anh đủ mệt mỏi rồi. Ngày nào cũng đóng kịch trước mặt nhau như thế này là quá đủ rồi. Tôi không phải là thằng hề để theo ý cô mà nhập vai mà cô mong muốn nữa đâu. Kết thúc đi...
Tiếng cãi cọ to dần, chẳng ai để ý tới sự hiện diện của tôi vì họ nghĩ hôm ấy tôi phải đi học cả ngày. Tôi đứng lặng người, nước mắt cứ chảy dài trên má. Hóa ra bố mẹ chỉ giả vờ hạnh phúc trước mặt tôi và em. Hôm nay họp gia đình, bố mẹ thông báo sẽ ly hôn.
Bố bảo bố xin lỗi vì bố không làm tròn trách nhiệm của một người cha, mẹ xin lỗi vì là người phụ nữ mà không vun vén được cho gia đình. Bố có bồ nhí, cô ta còn sắp sinh cho bố một cậu con trai rồi chứ không như mẹ. Mẹ sau khi sinh em thì bị cắt bỏ luôn buồng nên không thể sinh con được nữa.
Vậy là ngày mai bố với mẹ chia tay nhau. Đôi bàn tay mà hàng ngày nắm chặt, đôi bàn tay mà cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió bây giờ phải chia xa. Chẳng biết bố mẹ có nhớ không nhưng chắc hai đôi bàn tay ấy nó nhớ nhau lắm.
Bố mẹ đã từng kể, đã từng tự hào vì tình yêu của bố mẹ vượt qua muôn vàn sóng gió. Ngày mà mẹ vừa bầu con vừa cặm cụi đi làm kiếm tiền để nuôi bố đi học, ngày mà đôi bàn tay mẹ rớm máu vì sáng đi làm tối con đi rửa bát thuê cho nhà người ta, ngày mà bầu bí thèm ăn bao nhiêu thứ nhưng phải nhịn hết vì dành tiền cho bố đi học, ngày mà chưa có nhà cho ở mẹ sinh con vào cái mùa mưa ấy bố phải lấy hết xô chậu để đựng nước mưa chảy trong nhà. Hồi ấy nghèo nhưng mà tình cảm bố mẹ nhỉ?.
Ngày bố xin được việc vào phòng kỹ thuật cả nhà ta vui lắm, lúc ấy con còn nhớ bố cứ ôm mẹ rồi khóc mãi. Đó cũng là lần đầu tiên và duy nhất con thấy bố khóc. Bố chắc quên rồi, lúc ấy bố hứa bố sẽ cố gắng để thỏa lòng mong đợi của mẹ con con.
Đúng, con biết bố cố gắng và nỗ lực thật nhiều. Là những tháng ngày đi kí kết dự án, những đêm 2h sáng về nhà nồng nặc mùi rượu nhưng sáng mai vẫn quần áo thơm tho và tinh tươm cho đi làm. Là do ai hả bố? Ngày bố mới vào làm công ty mẹ còn phải dành dụm từng đồng để sắm cho bố từng chiếc quần, chiếc áo để bố diện.
Lúc ấy con biết cả đấy, mẹ thích mua cái áo hoa nhưng lại không dám vì phải để tiền đó trang trải cho những khoản khác, đôi giày mẹ đi bong cả gót nhưng mẹ cũng âm thầm dán keo vào rồi đi tiếp chứ chẳng như bố được đi giày mới, tối về được mẹ đánh cho bóng lộn đâu.
Bố quên hết rồi. Bây giờ bố mặc quần áo xịn, đi xe xịn, có nhà đẹp nên bố quên hết. Bố thích những cái mới mà bố quên cả người tạo dựng và đồng cam cộng khổ với bố rồi.
Mẹ hôm nay không khóc nhưng con biết nỗi đau này của mẹ quá lớn rồi. Sự im lặng nó đáng sợ hơn cả tiếng khóc bố có biết không? Bây giờ con chỉ ước mẹ có thể khóc được thì lòng mẹ mới với đi được phần nào.
Ngày mai ly hôn rồi, bố lại có bến bờ hạnh phúc mới rồi? Liệu cô ấy có tốt được như mẹ con không?.
Nguyễn Thị Hương
Theo Khỏe & Đẹp
Em không thích đàn ông soi mói, cằn nhằn Em bước qua 34 mùa xuân, đa số bạn bè có con lớn, còn em vẫn lặn lội tìm một nửa. Em cũng biết tuổi này khó tìm nhưng vẫn hy vọng anh ở đâu đó em chưa tìm ra thôi. Em làm văn phòng, nhỏ con, tính tình hiền, mới quen thì ít nói nhưng thân rồi cũng nói hơi nhiều. Sống...