Vì sự nghiệp, anh bỏ rơi tôi
5 năm yêu nhau, chúng tôi vượt qua rào cản địa lý, người thứ ba, gia đình ngăn trở nhưng giờ, anh nói mệt mỏi.
Xin chào mọi người, tôi đang rất cần lời khuyên cho chuyện tình cảm của mình hiện nay. Tôi và anh quen nhau cách đây gần 5 năm, khi đó, anh ở Việt Nam và tôi ở nước ngoài. Tôi từng quen biết anh qua anh trai tôi nhưng sau hơn vài tháng chia sẻ và chat, chúng tôi đã thấy yêu nhau từ lúc nào. Sau 3 tháng yêu nhau cách xa nửa vòng trái đất, tôi về Việt Nam chơi và chính thức tay trong tay cùng anh. Bên nhau được 2 tháng thì tôi phải quay lại Mỹ để tiếp tục việc học của mình. Thế là mối tình xa đó kéo dài 5 năm, mỗi năm tôi về Việt Nam 2 lần để gặp anh và lần nào chia xa là nước mắt ngắn dài. Bạn bè ai cũng cảm thông và ủng hộ cho mối tình yêu xa mà bền như thế.
Yêu xa nhưng cũng trải qua lắm điều sóng gió. Vào 5 tháng đầu, ba mẹ tôi cấm đoán. Mẹ tôi đã gọi cho anh và mắng anh rất nhiều. Nhưng anh đã bản lĩnh đối diện và chứng minh cho ba mẹ tôi thấy. Sau một năm kiên trì, anh đã được sự ủng hộ của gia đình tôi. Năm thứ hai, sóng gió lại đến. Gia đình anh gặp khó khăn, anh buồn lòng và tôi thì ở xa. Thế rồi anh lại “cảm nắng” một cô bé cùng trường đại học. Tôi cảm nhận được. Cuối năm, tôi thu xếp về Việt Nam, đối diện với hai người, tôi tỏ ra như không biết và rất thân thiện với cô bé ấy. Những người bạn anh trách móc anh rất nhiều. Rồi tôi phân tích cho anh, anh bản lĩnh vượt qua và tôi sẵn sàng tha thứ cho anh. Vì tôi biết, trong chuyện “say nắng”, bản thân tôi cũng có lỗi chứ không chỉ anh hay cô bé đó. Chúng tôi lại tiếp tục yêu nhau và anh càng thương tôi hơn.
Sau 3 năm yêu nhau, gia đình cho anh qua Mỹ và học thạc sĩ cùng với tôi. Chúng tôi có một thời gian nhiều hạnh phúc và cũng lắm giận hờn khi gần nhau. Nhưng mỗi khi tôi đòi chia tay hay bỏ đi, anh đều luôn là người nắm tay tôi lại. Anh không cho phép nói câu chia tay một cách dễ dàng như vậy. Anh bảo: “Yêu rất khó, đến với nhau thì đừng buông lời chia tay nhẹ nhàng như thế”. Sau gần 2 năm, hai đứa bên Mỹ cùng nhau, anh cũng học xong và về nước vào tháng 2 vừa rồi và giữa chúng tôi bắt đầu có những vết rạn.
Video đang HOT
Tôi về chơi Tết cùng anh và thời gian đầu năm nay, chúng tôi vẫn quấn quýt bên nhau. Chúng tôi còn dự định cuối năm nay, tôi học xong thạc sĩ, về Việt Nam sẽ tiến tới hôn nhân. Con đường dài chúng tôi đi sắp đến đích là khi tôi tốt nghiệp. Thế mà, đầu tháng 3, tôi quay lại Mỹ, anh đã nói với tôi rằng gia đình muốn anh theo làm trong nhà nước và cá nhân anh cũng rất muốn theo đuổi danh vọng này. Anh nói: “Gia đình từ lâu ngăn anh và em nhưng anh sợ em buồn, anh không nói nhiều”. Vì gia đình tôi là người theo đạo Thiên chúa. Ba anh và ba tôi làm cùng cơ quan với nhau, họ không thuận nhau trong công việc. Đỉnh điểm là tại thời điểm này. Chúng tôi biết được hiềm khích giữa hai bên khoảng một năm lại đây. Chúng tôi cố gắng trấn an nhau. Ba tôi sẽ về hưu vào cuối năm nay, ba sẽ không làm việc nữa thì những việc này sẽ qua nhanh thôi.
Từ lúc tôi sang lại Mỹ được 3 tuần, anh vẫn nhắn tin bình thường nhưng có điều, tôi không thấy anh gọi cho tôi như những ngày xưa. Anh bớt quan tâm hơn. Tôi nói cho anh nghe tôi có những cảm giác thế và anh bắt đầu trải lòng mệt mỏi. Ba anh ngăn cấm chúng tôi, cho yêu nhưng không cho cưới và từ đây, không được liên lạc với nhau nữa. Lấy tôi, sự nghiệp của anh sẽ không như anh muốn. Anh cũng thú nhận rằng tình cảm của anh vẫn còn nhưng không nhiều bằng tôi yêu anh. Từ tháng 3 đến giờ, một mình tôi cố gắng níu kéo, xây dựng lại nhưng có điều, chính bản thân tôi đau nhất. Anh nói hãy cho anh một thời gian để anh suy nghĩ.
Tôi đau lắm. 5 năm chúng tôi vượt qua rất nhiều thử thách. Tôi đã phân tích cho anh hiểu, anh có thể thành một người chức quyền như ai vì dù gia đình tôi theo đạo Thiên chúa nhưng ba tôi vẫn có sự nghiệp hơn người khác rất nhiều trong nhà nước. Tuổ.i đời của anh khá trẻ, mới 24 tuổ.i. 20 năm sau thì cơ hội sẽ khác và luật lệ cũng sẽ thoáng hơn, không phải khó khăn như ngày xưa đâu. Nhưng anh vẫn nhạt dần, bớt quan tâm tôi. Tôi không nhắn tin thì anh cũng không.
Đã 3 ngày qua, tôi chính thức không liên lạc với anh nữa. Tôi khóa Facebook. Một tháng trước, dù anh nói cho anh thời gian để anh suy nghĩ nhưng tôi cứ vẫn liên lạc vì nhớ anh. Anh vẫn trả lời và chọc tôi vui. Nhưng rồi, khi không được nghe những lời âu yếm, tôi buồn rồi lại trách, dẫn đến tôi và anh đã cãi nhau quá nhiều. Anh nói tạm chia tay, khuyên tôi hãy mở lòng và cho bản thân cơ hội. Chúng tôi sẽ im lặng đến tháng 6 khi tôi về Việt Nam gặp anh.
Tôi không biết phải làm gì. Hai tháng qua, tôi khóc, mất ăn, mất ngủ và không thể học tập. Tôi dặn lòng phải mạnh mẽ lên nhưng không quên được. Mọi con đường tôi đi đều luôn thấy bóng dáng anh. Tôi thèm nhắn tin để nói rằng tôi nhớ anh nhưng rồi lại thôi. Tôi không hiểu chẳng lẽ tình yêu này không đáng với cơ nghiệp của anh, không đủ để vượt qua rào cản của ba anh?
Tôi có thể từ bỏ việc làm ở Mỹ, bỏ mọi thứ để về Việt Nam làm và gần bên anh. Tôi không biết chuyện tình của tôi nên dừng lại hay đi tiếp. Tôi không biết có phải chăng anh không còn yêu tôi nữa? Một tháng sao con người thay đổi nhanh đến như vậy, tôi không hiểu nữa. Bản chất anh là người rất hiền nhưng anh có đam mê về tương lai rất cao xa. Tôi sợ việc không liên lạc suốt 2 tháng sẽ làm chúng tôi xa cách thêm và tình cảm trong anh lại càng nhạt nhòa hơn. Tôi cần lời khuyên của mọi người lắm. Tôi không biết nên làm thế nào cả.
Theo Ngoisao
Em thích anh như xưa
Em ghét anh của bây giờ: lạnh lùng, khô khan và hời hợt.
Chưa bao giờ em lại cảm thấy bản thân bất lực trong chuyện tình cảm giống như lúc này. Em ghét em của hiện tại, em ghét sự yếu đuối và nhu nhược của chính mình. Lẽ ra lúc này em cần phải mạnh mẽ, lẽ ra lúc này em phải tỏ một thái độ thật cứng rắn đối với anh, thế nhưng em lại không làm được. Chẳng biết liệu em còn tiếp tục ngốc nghếch đến mức nào nữa, giá mà có một phép màu nào đó mang anh trở về giống ngày xưa thì tốt biết bao nhiêu.
Bây giờ em mới hiểu hết cái cay đắng của việc "trâu đi tìm cọc". Nếu như ngày xưa không phải em là người tỏ tình trước thì có lẽ bây giờ anh đã chẳng thế này. Rõ ràng là anh có yêu em, thế nhưng anh lại khiến em có cảm giác giống như mình đang đi cầu xin tình yêu vậy. Em thấy mình bị anh co.i thườn.g, cho dù lẽ ra em không đáng phải chịu những điều tồi tệ ấy. Em đã chịu đựng rất nhiều, cũng đã tự dặn lòng mình không được nghĩ ngợi, thế nhưng bất cứ thứ gì trên đời này cũng đều có giới hạn, vậy nên anh hãy trở về là anh của ngày mình mới yêu nhau đi.Em vẫn luôn chủ động trước mọi chuyện, ấy vậy mà chẳng hiểu sao lại để cho bản thân ở vào thế bị động trong chuyện tình yêu. Có lẽ nào vì yêu anh quá nhiều, hay là bởi giờ đây lòng kiêu hãnh vốn có của em đã bị hao hụt hết?! Em biết, là con gái thì không nên để mất đi sự kiêu hãnh, thế nhưng em đã chót gạt bỏ nó sang một bên từ khi bắt đầu yêu anh rồi.
Ngày xưa anh rất ngọt ngào và lãng mạn (Ảnh minh họa)
Càng ngày anh càng khác xưa, càng ngày anh càng lạnh lùng và hời hợt. Em chẳng thể đếm xuể được số lần bị thất vọng và hụt hẫng trước cách hành xử của anh. Có lẽ thời gian yêu nhau càng dài thì những cuộc nói chuyện tình cảm càng ngắn và những tin nhắn đầy ắp yêu thương dành cho nhau càng vơi bớt đi. Có vẻ như là nghịch lý, nhưng hóa ra đó lại là sự thật, một sự thật em chẳng hề mong đợi chút nào.
Ngày xưa chẳng bao giờ anh nói chuyện với em bằng thái độ lạnh lùng và bất cần như thế, ngày xưa anh của em lãng mạn và cũng rất đỗi ngọt ngào. Chẳng nhớ từ bao giờ anh bắt đầu không còn nhẹ nhàng, cũng không hề quan tâm và chiều chuộng em nữa, chỉ biết rằng lúc này đây sự lạnh lùng ấy khiến tim em cứ nhói đau từng hồi. Có lẽ anh cũng giống như nhiều người con trai khác, luôn nghĩ rằng một khi đã quá thân quen thì không còn cần thiết phải chiều chuộng hay lãng mạn làm gì. Có thể anh tin rằng vì em yêu nhiều hơn nên sẽ không bao giờ em có đủ can đảm để rời xa anh.
Đã từ rất lâu rồi em thèm cái cảm giác sà vào lòng anh nũng nịu, ngay cả trong giấc ngủ em cũng mơ thấy cảnh hai đứa mình cười đùa vui vẻ rồi sau đó em lại giả vờ hờn dỗi trước mặt người yêu. Nhưng buồn thay, càng ngày anh càng giống y như một hòn đá tảng, mặc dù đã rất cố gắng nhưng em vẫn chẳng thể nào khiến hòn đá ấy quay lại trạng thái lúc ban đầu. Em yêu anh nhiều, em thừa nhận, nhưng anh cũng đừng vì thế mà cố tình hàn.h h.ạ trái tim em. Chẳng biết rồi cuộc tình này sẽ đi đến đâu nếu như cứ theo cái đà này nữa, chỉ biết rằng lúc này em đã quá mệt mỏi và thật sự chán chường rồi.
Theo Eva
Cái giá phải trả Chỉ vì tham vọng "đổi đời", Tùng đã nhu nhược dấn thân vào mối nhân duyên không tình yêu dù biết rõ Chinh không xứng đáng với mình cả về nhan sắc, trình độ cũng như quan niệm sống. Đúng như giao ước ngầm, sau khi cưới Chinh, Tùng (bạn tôi) được bố mẹ vợ tặng cho căn hộ chung cư cao cấp...