Tuổi 26 vẫn mải mê đi kiếm một chữ tình
Tuổi 26, tôi vẫn đi tìm một thứ gọi là tình yêu. Tôi hy vọng có được một tình yêu xuất phát từ trái tim. Và người ấy sẽ đồng hành cùng tôi trong suốt cuộc hành trình. Chắc lúc ấy, tôi sẽ vui và hạnh phúc lắm.
Tôi đã nghe đâu đó, người ta nói rằng “ Tuổi thanh xuân của người con gái – thứ thanh xuân có hạn định và chẳng chờ đợi ai bao giờ”. Tôi – một cô gái 26 tuổi, liệu có còn thanh xuân? Tuổi 26, tôi chả có gì ngoài bình yên và phẳng lặng. Bởi lẽ, cái tư tưởng thích sự yên ổn, không thích sự mạo hiểm đã ăn sâu vào tôi. Tuổi 26, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội mà tôi có thể nắm bắt được. Tuổi 26, tôi hối tiếc vì nhiều điều mà tôi chưa làm được. Nhưng có lẽ, điều mà tôi hối tiếc nhất: Tôi chưa yêu ai!
Tuổi 26 của tôi là những chuỗi ngày thiếu một cái gì đó gọi là tình yêu. Tôi luôn tự hỏi: Tình yêu là gì mà khiến người ta say mê đến vậy? Tại sao người ta đau khổ rồi hạnh phúc vì tình yêu như vậy? Tôi thường nghe người ta nói nhiều về tình yêu. Có người nói tình yêu là “sự đồng điệu lạ kì của hai trái tim, như hòa chung một nhịp, là chia sẻ, là gắn kết, là xem ai đó như cả thế giới, là muốn bên ai đó một đời”, hay tình yêu là “ sự rung cảm của một tâm hồn khi gặp một tâm hồn đồng điệu, là sự hòa nhịp của hai trái tim, làm người ta nhìn thấy mọi vật tươi đẹp hơn”. Người ta thường ví tình yêu như ly cà phê – vị đắng hòa lẫn vào vị ngọt tạo nên một hương vị khiến người ta khó quên ngay khi thưởng thức.
Tuổi 26, tôi chưa hề trải qua một mối tình nào, chắc chưa thể hiểu được thế nào là tình yêu hay đơn giản yêu một người là như thế nào. Có lẽ, tôi đã tự khép lòng mình lại và thật không may chính điều đó đã lấy đi cơ hội “được yêu” của tôi. Đối với người khác, chuyện yêu đương là lẽ thường tình, lẽ tự nhiên. Nhưng với tôi, tình yêu đến thực sự không dễ dàng. Tôi vẫn nghĩ rằng nếu có người nói yêu tôi, thì đó chỉ là thương hại. Bởi tôi đâu có gì cho họ yêu. Họ yêu tất cả những gì thuộc về tôi ư.
Tuổi 26, tôi thường tin vào duyên phận. Người ta nói: “Thân con gái mười hai bến nước, biết bến nào trong, biết sông nào đục”. Chính vì vậy, tôi đâm ra sợ tình yêu, sợ vướng vào lưới tình thì khổ lắm. Tôi thường hay suy nghĩ lung tung về tình yêu. Mỗi khi, ai nói đến vấn đề đó là tôi lại né tránh, thậm chí còn bực mình. Thực sự, tôi không tin vào tình yêu, mọi thứ cứ mơ hồ. Tôi không thể cảm nhận được. Tôi nghĩ tình yêu bây giờ, thực dụng lắm. Tôi ngưỡng mộ tình yêu ngày xưa quá. Thời chiến tranh, người ta có thể chờ đợi cả chục năm trời. Tôi nghĩ, tôi không cần tình yêu, tôi vẫn sống tốt. Tôi tỏ ra lạnh lùng, sắt đá. Tôi nghĩ như thế sẽ tốt cho tôi hơn.
Nhưng sao trái tim tôi lại cứ khao khát một tình yêu. Chắc có lẽ, tôi sống trong cô đơn lâu rồi, tôi mong muốn nhận được sự yêu thương, lo lắng hay quan tâm từ người khác. Tôi nhận ra rằng tôi có thể thiếu thốn nhiều thứ, nhưng tôi không thể sống mà thiếu tình yêu. Gía như có ai nói yêu tôi, tôi sẽ chấp nhận ngay, không chút do dự. Tôi sẽ hy sinh vì người đó. Tôi sẽ yêu hết mình dù cho sau này có ra sao. Tôi sẽ tin tưởng vào con tim của mình. Đã đến lúc, tôi bước ra khỏi cái vỏ bọc, sống và yêu hết mình để khỏi hối tiếc về một thời tuổi trẻ.
Tuổi 26, tôi vẫn đi tìm một thứ gọi là tình yêu. Tôi hy vọng có được một tình yêu xuất phát từ trái tim. Và người ấy sẽ đồng hành cùng tôi trong suốt cuộc hành trình. Chắc lúc ấy, tôi sẽ vui và hạnh phúc lắm. Cuộc đời mỗi người, đôi khi chỉ cần những giây phút thế thôi cũng đủ rồi. Những ai đang còn thanh xuân, yêu đi, đừng sợ! Cho dù, phía cuối con đường ấy hạnh phúc hay khổ đau đang chờ ta. Ta biết sẽ luôn có một người dõi theo, lo lắng và quan tâm ta. Ta sẽ có cảm giác hạnh phúc khi ở bên người ấy. Tình yêu nếu vượt qua thử thách sẽ càng bền chặt hơn. Đừng trải qua thanh xuân “tự buồn bản thân vì đã có một tuổi thanh xuân quá bình lặng, không biến cố và chẳng có người ấy nào cả”.
Video đang HOT
Theo blogradio.vn
Chẳng phải ăn không no, mặc không đủ ấm, đàn bà bỏ chồng chỉ vì kiệt sức, cạn tâm
Không tự dưng mà phụ nữ cảm thấy mệt mỏi. Không tự dưng họ cảm thấy chán chồng như vậy. Họ không rời đi vì cơm ăn không no, áo mặc không đủ ấm mà vì đã sức cùng lực kiệt, chẳng muốn cố gắng nữa.
Chị dâu tôi là người phụ nữ của gia đình. Bao lâu nay chị tận tụy vì chồng con, đối xử tốt với bố mẹ chồng. Những ngày lễ giỗ dù bận rộn đến mấy chị cũng về nhà phụ giúp.
Anh em trong nhà có ai gặp khó khăn chị đều sẵn sàng giúp đỡ, không tính toán. Có thể nói anh tôi phúc ba đời mới cưới được người vợ vừa hiền lành, vừa hiểu chuyện như vậy. Nhưng phụ nữ có công chồng vẫn phụ.
Đàn bà không tự dưng mà bỏ chồng, chẳng qua là họ đã quá mệt mỏi - Ảnh minh họa: Internet
Anh tôi là người khá hời hợt, không thấu hiểu tâm lý phụ nữ. Tôi thường khuyên anh quan tâm đến vợ một chút bởi chị đã dành cả tuổi xuân của mình để hi sinh vì anh rồi. Những lần như vậy anh đều ậm ừ cho qua nhưng rồi vẫn chứng nào tật nấy.
Anh không phải là người thiếu trách nhiệm, nhưng lại sống khá bất cần. Từ ngày cưới chị, anh vẫn cho vợ tiền mua những bộ quần áo đẹp, son phấn cho bằng chị bằng em. Nhưng anh không hiểu vợ.
Phụ nữ không sợ ăn không no mặc không ấm mà chỉ sợ sống với chồng vô tâm - Ảnh minh họa: Internet
Thật ra đàn bà không khó hiểu, chẳng qua là đàn ông không muốn tìm hiểu. Phải chi đàn ông để tâm một chút, phụ nữ đã không phải đoạn tình với cuộc hôn nhân của mình. Phải chi đàn ông có tâm, đàn bà đã không chọn cách rời đi để giải thoát cho bản thân.
Kỷ niệm 5 năm ngày cưới, anh nhậu say bí tỉ với bạn bè để chị lủi thủi một mình ở nhà. Ngày giỗ bên nội bên ngoại, anh bảo bận, chị một mình tay xách nách mang biết bao nhiêu là quà cáp về.
Từ ngày lấy anh, chưa bao giờ chị sống trọn vẹn là chính mình - Ảnh minh họa: Internet
Ngày con ốm đau phải nằm viện tận 1 tuần lễ, anh bảo chị tự chăm con vì công việc quá bận. Ngày mẹ chị té gãy chân, chị một mình chạy đôn chạy đáo khắp nơi, anh đang trên bàn nhậu với bạn bè không bỏ được.
Ngày anh đổ bệnh, chị bỏ hết công việc nghỉ ở nhà để túc trực sớm hôm. Ngày chị bệnh, anh vẫn mải mê với những cuộc vui bên ngoài của mình.
Chị lúc nào cũng nghĩ cho chồng con - Ảnh minh họa: Internet
Không tự dưng mà phụ nữ cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn rời đi. Không phải tự dưng phụ nữ cảm thấy chán chồng như vậy. Họ không rời đi vì cơm ăn không no, áo mặc không đủ ấm mà vì đã sức cùng lực kiệt, chẳng muốn cố gắng nữa.
Giá như các anh có thể nhìn thấy vợ mỗi ngày quần quật với bếp núc. Giá như các anh giảm bớt các cuộc vui chơi hoặc công việc một chút để dành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Khi đó thì mọi chuyện đã không quá mệt mỏi đối với chị em phụ nữ.
Hôn nhân là của chung, đừng để phụ nữ cứ mãi ôm gánh nặng một mình. Khi người chồng của mình có tâm, thì đàn bà đã không có những khoảnh khắc chán chồng. Khi chồng có tâm, đàn bà đã không phải chọn cách rời đi khi còn rất yêu.
Phụ nữ hi sinh cả đời cũng chẳng được gì - Ảnh minh họa: Internet
Không phải đàn bà không muốn cố gắng để gia đình ấm êm hơn mà họ đã kiệt sức rồi. Trong hôn nhân, một người nắm một người buông sớm muộn gì cũng sẽ có người buông bỏ.
Hôn nhân giống như một cuộc hành trình, càng nỗ lực bao nhiêu thì càng nhanh chóng đến được đích bấy nhiêu. Còn nếu dùng dằng ở đoạn giữa thì biết khi nào mới đến nơi.
Cuộc sống hôn nhân dạy cho đàn bà biết cách nhẫn nhịn và dạy cho đàn ông cách để yêu thương. Vì vậy hãy biết trân trọng những khoảnh khắc ở bên nhau. Đàn ông ơi! Có vợ tốt hãy biết giữ, đừng để mất đi rồi mới đi tìm.
Theo phunuvagiadinh.vn
Yêu mà cũng cần lý do ư? Sáng nay, Hà Nội lạnh rồi, những cánh cúc họa mi trắng ngần khẽ rung rinh trước gió. Có phải hoa đang cười em, cười vì những lời hứa còn bỏ ngỏ, cười vì sự ngạo nghễ của em, cười nhạo em vì em chẳng dám đối diện với tình cảm của chính mình, chẳng dám chạy đến bên anh dù trong lòng...