Truyện cười: Xông đất
Một giọng đàn ông hoảng hốt gọi đến sở cảnh sát đêm giao thừa:
“Thôi, anh không cân cười nữa đâu, chúng ta đang ở trong đôn rôi”.
- Xin báo cho 113 gấp. Tôi ở số nhà… Căn hộ của tôi vừa bị kẻ gian bẻ khoá, chúng đã lấy sạch tiền, vàng…
- Ông và gia đình bình tĩnh và cố giữ nguyên hiện trường. Chúng tôi sẽ đến ngay.
- Ấy, từ từ cũng được, qua mồng 3 các ông hãy đến, nhà tôi vẫn kiêng người lạ xông đất.
* Hai chị hàng xóm đang cãi nhau rất to, một chị văng tục.
Đúng lúc ấy anh tổ trưởng tổ dân phố đi qua nghe thấy vậy bèn phạt chị ta 50 nghìn đồng. Chị hàng xóm tỏ ra không phục cho lắm bèn hỏi anh tổ trưởng:
- Tại sao tháng trước tôi cũng chửi bà ta mà chỉ bị phạt có 30 nghìn đồng?”
Anh tổ trưởng cười:
- Chị không biết gì à?
- Biết gì?
- Đây là lần phạt mở hàng của năm mới…
* Mùng 3 Tết, hai vợ chồng già sang chúc Tết hàng xóm, bà vợ diện một chiếc váy bạc sang trọng.
Vừa gặp nhau, vợ chồng hàng xóm đã bông đùa :
- Ồ, bà mặc váy màu này hợp với mái tóc bạc của ông nhà lắm !
Tức mình, bà vợ vặc lại :
- Còn bà, sao không cởi trần cho rồi ! Ông nhà hói trụi thế kia còn gì !
K.T (sưu tầm)
Theo thethaovanhoa.vn
Cơm tối chưa kịp ăn đã phải bỏ chạy khỏi nhà chồng, tôi không ngờ từng đó con người lại chỉ có bố chồng đạp xe đi tìm mình
Thấy em rể nổi nóng, chị em tôi phải can ngăn mãi. Giờ mà để em rể sang bên đó thì lại to chuyện.
Tôi cắm đầu chạy đến một góc trường cấp 2 cách nhà gần 1km thì dừng lại rồi ngồi bệt ở đó mà khóc. Đến khi khóc mệt rồi thì thấy bố chồng dừng xe trước mặt. Ông bảo: "Bố đi tìm con mãi. May mà nghe thấy tiếng khóc ở đây".
Hóa ra khi tôi chạy khỏi nhà thì bố chồng cũng vừa từ nhà bác tổ trưởng về tới nơi. Ông nghe chuyện rồi vội vã đạp xe đi tìm tôi. Ông già rồi, mắt lại kém thế mà lại đi tìm khiến tôi rất xúc động.
Bố chồng bảo tôi về nhà rồi ăn cơm cho ấm bụng nhưng tôi không muốn về. Giờ mà về sợ chồng tôi đánh tôi tiếp. Mà tôi cũng không dám về nhà bố mẹ đẻ, sợ bố mẹ lo lắng. Tôi nói với bố chồng mình sẽ đến tạm nhà đứa em gái ở nhờ một đêm rồi sáng mai bình tĩnh lại sẽ suy nghĩ. Em gái tôi lấy chồng cách chỗ tôi 6km.
Ví tiền và điện thoại tôi bỏ trong túi xách mà túi xách thì lại để trong cốp xe nên giờ trong người không có một đồng. Bố chồng lục hết các túi của ông cũng chỉ có 75 ngàn tiền vừa đóng quỹ hội người cao tuổi còn thừa. Ông dúi vào tay tôi, bảo tôi cầm mà mua gì ăn. Sau đó ông đưa cho tôi chiếc xe đạp, bảo tôi lấy mà đi cho nhanh.
Tôi biết nhà chồng sẽ không cho tôi dễ dàng ly hôn. (Ảnh minh họa)
Tôi vừa lau nước mắt vừa nhận lấy 75 ngàn và chiếc xe đạp của bố chồng. Đạp được vài mét, tôi quay lại hỏi ông. Tôi sợ ông đi bộ về, mẹ chồng hỏi xe đâu rồi lại làm khó bố. Bố bảo: "Dù sao bố cũng là đàn ông, là bố của thằng Thành và con Trang, lại sống ở nhà đó mấy chục năm trời, mẹ chồng con có thể làm gì bố? Cùng lắm nói vài câu bố coi như không nghe thấy là xong. Thôi con cứ đi đi, bình tĩnh lại thì về. Mà đi cẩn thận".
Tôi ứa nước mắt tiếp tục đạp xe đi. Trời thì càng ngày càng lạnh, lại tối, phải băng qua một con đê mới tới nhà em gái tôi.
Đến nơi, vừa nhìn thấy tôi, em gái đã khóc theo. Em rể thì lấy nước, lấy cơm cho. Ăn xong, tôi ngồi kể hết chuyện của mình thì em rể hầm hầm đứng dậy bảo: "Em phải sang nói rõ phải trái với bên đó. Thời buổi này còn có chuyện đối xử với con dâu, với vợ bằng bạo lực thế à? Em không ngờ anh ta bề ngoài trí thức thế mà lại là kẻ vũ phu".
Thấy em rể nổi nóng, chị em tôi phải can ngăn mãi. Giờ mà để em rể sang bên đó thì lại to chuyện. Tôi đã không muốn ầm ĩ sợ bố mẹ đẻ biết lại lo nghĩ. Tôi bảo: "Thôi, chị ngủ tạm nhà hai đứa mấy đêm. Lúc nào ổn định lại thì chắc chị ly hôn chứ chị không sống được thế này nữa".
Cả đêm tôi không ngủ được. Chúng tôi chưa có con cái nên tôi cũng không có gì hối tiếc. Nhưng tôi biết nhà chồng sẽ không cho tôi dễ dàng ly hôn. Tôi cũng không biết mấy ngày tiếp theo mình sẽ sống ở đâu, không thể cứ ở mãi nhà em gái được. Mà thuê phòng trọ thì sợ bị chồng tìm được. Mong mọi người tư vấn giúp tôi.
Theo T.N.V.Q/Helino
20 tuổi tôi thấy mình thật tệ hại Vẫn biết không nên suy nghĩ tiêu cực mà sao đêm nào nước mắt tôi cũng rơi, nén mọi sự chê bai mà lòng đau thắt. Ở tuổi 20, tôi già như 25 tuổi, suy nghĩ như đứa trẻ 10 tuổi. Tôi làm công việc gì cũng chậm chạp, vụng về, làm công nhân cũng bị tổ trưởng dè bỉu, đi dọn quán...