Trường y “bỏ túi”
ể trở thành một bác sĩ tại Hoa Kỳ cần phải mất rất nhiều năm miệt mài sách vở, thực tập ở các bệnh viện và phải tốn cả trăm ngàn USD học phí và chi phí đại học. Nhưng nếu chỉ muốn có chút trải nghiệm về một trường y, do các giáo sư thực thụ giảng dạy miễn phí, chỉ trong vòng 2 tháng, bạn có thể ghi tên vào khóa học có tên là Mini Med School.
Tất cả chúng ta không thể trở thành sinh viên y khoa, có điều những người bình thường cũng có thể hiểu biết nhiều hơn về cơ thể con người tại “Trường y bỏ túi”. Giảng đường của Trung tâm Y khoa thuộc Đại học Colorado rất đông sinh viên y khoa, nhưng giờ đây, nhiều lứa tuổi, thuộc đủ mọi thành phần xã hội đang ngồi nghe giảng bài trong một khóa học kéo dài 8 tuần có tên gọi là gọi là Mini Med School, tạm dịch là “Trường Y bỏ túi.” Giáo sư Robin Michaels là một trong 7 vị giáo sư y khoa tình nguyện giảng dạy lớp học này mỗi tuần 1 giờ, giải thích: “Khóa học Mini Med School là cơ hội cho ban giảng huấn đến với cộng đồng, nói chuyện về cơ thể của chúng ta và giải đáp những thắc mắc của công chúng”. Tuy những người theo học khóa học Mini Med School này không được cấp một chứng chỉ gì nhưng họ học hỏi được rất nhiều điều bổ ích. Ông nói: “Chúng tôi không hạ thấp trình độ của các bài giảng mà chúng tôi dành cho cộng đồng, bởi lẽ sự khác biệt giữa các sinh viên trường y với công chúng hầu hết là do giáo dục đào tạo chứ không phải là khả năng trí tuệ”.
Trong số các học viện mới của trường, có một phụ nữ sống gần khuôn viên trường y và vẫn tò mò về khóa học được giảng dạy lần đầu tiên từ năm 1989. Bà nói: “Tôi đã muốn theo học khóa này từ 22 năm trước, nhưng hết chỗ”. Năm nay, bà ghi danh sớm nên cuối cùng được nhận. Một học sinh trung học muốn trở thành một bác sĩ để tưởng nhớ người anh của cô đã mất vì bệnh ung thư cho biết, cô nghe nói đến khóa học này qua một thầy giáo trong trường. Cô nói: “Bạn của thầy học tôi là giáo sư giảng dạy ở đây, rồi ông đem cho tôi một xấp tài liệu về khóa học này, nên sau đó tôi đăng ký theo học”.
Một giờ học tại Mini Medical School.
Một giáo viên dạy khoa học tại trường trung học cơ sở, có lý do riêng của bà để tham gia khóa học: “Tôi tin tưởng lớp y bỏ túi này sẽ giúp tôi trở thành một giáo viên giỏi hơn”. Cách đấy vài hàng ghế là một bà mẹ với cô con gái 10 tuổi. Bà nói: “Bởi vì chúng tôi học ở nhà chứ không đi trường nên chúng tôi cho rằng đây là khóa học rất có giá trị. Đó là lý do tại sao chúng tôi có mặt ở đây. Chúng tôi sẽ hoàn tất một số những đòi hỏi về môn khoa học cho niên học này”.
Giảng đường với 200 học viên gần như chật kín vào lúc Giám đốc chương trình Mini Med School, giáo sư John Cohen bước lên bục giảng. Hàng trăm học viên khác trong bang Colorado dự khán qua video truyền hình trực tiếp.
Ông Cohen giải thích tại sao những học viên thuộc đủ mọi thành phần đa dạng trong xã hội và ở xa nhau lại có thể tương tác trong buổi giảng bài này về đề tài cơ thể học: “Bởi vì tất cả mọi người ở đây đang xem video, chúng tôi sẽ có các sinh viên y khoa với micro cầm tay. Nếu quý vị có gì thắc mắc cứ vẫy tay gọi họ xuống. Và những người dự khán qua truyền hình hãy email câu hỏi cho chúng tôi. “Sau đó, ông giới thiệu giáo sư sẽ giảng dạy về cơ thể học vào tối nay, bà Robin Michaels: “Xin chào tất cả quý vị. Thật hân hạnh và thật vui được đón chào quý vị đến với bài giảng đầu tiên tại trường y bỏ túi này”.
Bà giảng giải cho khán giả về cơ thể con người. Và vì ai cũng phải ăn nên bà chú trọng tới đường tiêu hóa. Sử dụng óc khôi hài và những phim slide, bà bắt đầu giảng từ nước bọt, một chất có thể ứa ra trong miệng. Bà nói: “Nếu như quý vị ăn thứ gì đó như chanh chẳng hạn, chuyện gì sẽ xảy ra? Nước miếng sẽ ứa ra trong miệng. Đó là phản ứng để trung hòa axit chua vì axit có thể làm mất calcium trong răng quý vị. Nó có thể làm rã men răng”. Giáo sư Michaels giảng tiếp về bao tử, tụy tạng và ruột non. Đây chính là những gì mà bà vẫn giảng dạy tại trường y khoa thực thụ, ngoại trừ là ở đó, thay vì chỉ chiếu phim slide cho xem, bà hướng dẫn sinh viên mổ xác người hiến tặng cho trường y, theo di chúc để lại khi người đó còn sống.
Không có một trợ huấn cụ quan trọng nào để giúp cho các học viên ở khóa học này, tuy nhiên, bài giảng tối nay thực sự là một kinh nghiệm về những gì được giảng dạy tại trường y. Sau đó, em bé 10 tuổi tại khóa học phát biểu em muốn học thêm nhiều hơn nữa. “Em tò mò muốn biết xem bên trong cơ thể của em hoạt động ra sao”. Giáo sư Michaels đồng ý là mỗi người trong chúng ta cần biết cơ thể chúng ta vận hành như thế nào. “Tất cả chúng ta đều phải đối phó với bệnh tật, với cái chết. Căn bản kiến thức rất quan trọng giúp chúng ta đối phó”. Chúng tôi có thể giúp truyền bá kiến thức cho cộng đồng, đó chính là mục tiêu thực sự của khóa học này.
Trong hai thập niên qua, hơn 17.000 người ở bang Colorado đã tham gia khóa học Mini Med School khiến nó trở thành khóa học đông người tham gia nhất của Trường Y thuộc Đại học Colorado. Nó đã khơi nguồn cho gần 100 chương trình giảng dạy tương tự như vậy trên khắp thế giới gồm Canada, Đức và Ireland. Và hiện đang có kế hoạch mở lớp Mini Med II, một chương trình cao cấp dành cho những người đã hoàn tất khóa học Mini Med School vào năm 2012.
Theo SK&ĐS
Video đang HOT
Cực khổ gieo chữ trên Mù Cang Chải
"Mới đợt 20/11 vừa qua, một thầy giáo đang trên đường về nhà, dốc cao quá, bóp phanh rồi, nhưng xe trượt bánh, thầy bị rơi xuống vực, chiếc xe nát tan tành, may sao người mắc vào cành cây nên mới thoát chết...".
Thầy liều mạng leo núi dạy học
Chuyến đi công tác vào một buổi đông giá lạnh đã đưa tôi đến với xã Mồ Dề, huyện Mù Cang Chải của Tỉnh Yên Bái. Đây là một trong những xã nghèo và nằm cheo leo trên những ngọn núi cao hút tầm mắt.
Nhờ sự giúp đỡ của ông chủ tịch xã Mồ Dề, chúng tôi mượn được mấy chiếc xe máy để cả đoàn có phương tiện đi lên các lớp học vùng cao. Sau khi đã chỉ rõ cho chúng tôi con đường độc đạo duy nhất để đi lên tới nơi, ông Rùa không quên dặn đi dặn lại "các bạn đi chậm thôi, chỗ nào dốc cao thì cho người ngồi sau xuống xe không là bị trôi dốc hoặc bốc đầu xe, nguy hiểm lắm".
Nghe nói thế vài người trong đoàn cũng thấy hơi ghê, nhưng không một ai có ý định chùn bước, nối đuôi nhau chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình đi lên điểm trường Mí Háng, một trong những điểm trường xa nhất của xã.
Có là người đi thực tế trên con đường lên núi này mới thấy sự cực nhọc vất vả đến nhường nào, dốc nối dốc dài tưởng chừng vô tận, đường đi toàn đất xen lẫn đá lở giăng ngập lối, bên cạnh là những vực sâu hun hút không thấy đáy, không có rào chắn. Nhiều đoạn dốc không thể đi nổi, người ngồi sau phải xuống đẩy xe cho người ngồi trước lái, mặc dù xe đã về số 1 để tải dốc.
Lớp học sơ sài được lợp bằng phên, nứa của các em học sinh dân tộc trên Mù Cang Chải
Sau một hồi vượt qua sự trắc trở của địa hình, chúng tôi cũng đặt chân tới điểm lớp học vùng cao Mí Háng. Do không có điều kiện xây trường, xây lớp, thế nên, các lớp học nơi đây chính là các nhà sàn, hoặc các lều được lợp bằng phên, nứa sơ sài, bên trên phủ mái tranh hoặc mái xi măng. Bước chân gần đến một lớp học, tôi nghe thấy thứ âm thanh đang đánh vần con chữ từ trong vọng ra, có thể đoán được đang là một giờ tập đọc của các học sinh tiểu học.
Lớp học của các em cực kì thiếu thốn về cơ sở vật chất so với các lớp học dưới đồng bằng. Những chiếc bàn cũ kĩ được xếp trên nền đất của căn nhà sàn, bảng viết không có tường chắc để treo, được dựng tạm lên trên bàn gỗ.
Các trang thiết bị cho dạy học còn quá thiếu thốn
Các em học sinh không có cặp, sách vở mang theo được cho vào những chiếc túi ni lông hoặc cầm tay đến trường. Nhìn xuống phía dưới chân bàn, những đôi chân lấm lem bùn đất, nứt nẻ vì thời tiết giá lạnh. Nhiều em còn không có giầy dép, đi bộ chân đất đi học.
Đang đứng lớp giảng bài là thầy giáo Sùng A Chống, một người dân bản địa, nhà dưới huyện Mù Cang Chải, đã có 16 năm đứng lớp dạy học cho các em học sinh dân tộc nơi đây. Mặc dù mới vừa bước qua cái tuổi 30 chưa lâu, nhưng gương mặt thầy Chống đã già nua hơn rất nhiều, tóc đã điểm bạc, làn da cháy sạm thành màu nâu đất, đủ thấy sự vất vả của người thầy vùng cao này.
Khẽ đặt viên phấn rời khỏi tay, thầy Chống tâm sự: "Ở đây thiếu thốn đủ thứ, muốn lo cho các em học sinh đầy đủ cơ sở vật chất để học tập là một điều cực kỳ khó khăn. Thêm nữa các thầy cô mỗi ngày đi dạy cũng hết sức vất vả. Hầu hết đều nhà xa, phải dậy từ sáng sớm, đường đi gập ghềnh nguy hiểm, ngày nắng còn đi được xe, chứ đến ngày mưa các thầy phải đi bộ, leo hết quãng đường trơn trượt để đi dạy học."
Để có đủ sách vở cho các em ở đây học tập cũng đã là một điều khó khăn
Không ít thầy cô từng bị ngã xe khi phải vượt qua những con dốc ngoằn nghèo, trắc trở khi đi dạy học. "Mới đợt 20/11 vừa qua, một thầy giáo đang trên đường về nhà, dốc cao quá, bóp phanh rồi, nhưng xe trượt bánh, thầy bị rơi xuống vực, chiếc xe nát tan tành, may sao người mắc vào cành cây nên mới thoát chết", thầy Chống bàng hoàng kể lại cho tôi nghe.
Cô giáo đang chuẩn bị nấu món nước canh gia vị mỳ tôm cho thầy và trò ăn trong bữa trưa
Quả thật việc chấp nhận đi lên tận đây để dạy học không khác gì một sự liều mạng, nguy hiểm luôn tiềm ẩn đối với các thầy cô giáo nơi đây. Đó là còn chưa kể đến những khó khăn về đời sống, khi tôi sang phòng nghỉ của các thầy cô, thấy trên bàn để vài đĩa đựng toàn bánh giầy dán và một bát đường, tôi được một cô giáo mời ăn và cho biết "đây là bữa trưa của các thầy cô trên này đấy". Câu nói của cô giáo làm tôi xót xa quá, thật khó có thể hình dung ra được sự thiếu thốn đến mức như vậy, cô còn nói thêm, các thầy cô nhiều bữa còn toàn ăn ngô, chứ cơm gạo và thức ăn ở đây cực kì khan hiếm và không có chỗ bán để mua về nấu nướng.
Vừa nói chuyện, tôi vừa thấy cô cầm vài gói gia vị mỳ tôm đổ vào một xong nước trắng, tôi tò mò hỏi cô đang nấu món gì hay sao thì mới hay đó chính là món canh của bữa ăn, cô giáo đang nấu để lát đến giờ ăn đem cho cả mấy em học sinh ăn trưa.
Trò "đắng" miệng "nuốt" chữ
Tiếng trống vang lên, đến giờ nghỉ trưa, các em học sinh mỗi người mang phần cơm của mình do bố mẹ chuẩn bị sẵn, được đựng trong chiếc cặp lồng xách tay theo đặt lên bàn để bắt đầu bữa ăn.
Cứ vài ba em thành một nhóm đem hộp cơm ra ăn chung với nhau, đảo mắt quanh một vòng tôi không khỏi nhói lòng trước bữa cơm của các em, ngoài cơm trắng, chỉ có một ít rau cải luộc và măng đốt rừng, không có lấy bất kì một miếng thịt nào trong phần cơm trưa của các em cả. Ăn uống thiếu thốn như vậy, bảo sao những đứa trẻ ở đây, gầy gò hốc hác, nhiều đứa lớp sáu mà bé tí tẹo như đứa lớp một.
Bữa ăn chỉ có một ít cơm trắng, rau cải đắng và măng đốt hái ở rừng
Thấy một em nhỏ đang hờ hững bên bữa cơm của mình, tôi khẽ hỏi "cơm có ngon không cháu", đôi mắt ngây thơ, trong veo ấy nhìn vào tôi, chép chép miệng em nói "ăn nhiều rau cải và măng rừng đắng lắm", tôi sững sờ không biết phải làm sao, ngay giây phút ấy tôi chỉ ước sao có thật nhiều món ăn ngon ngọt để mang cho các em.
Nhiều em nhà nghèo, bố mẹ chuẩn bị cho ít cơm nên ăn không đủ no
Đang ăn, cô giáo bê bát nước canh gia vị mỳ tôm vào chia cho các bàn ăn, những cánh tay thoăn thoắt múc từng thìa uống ừng ực tưởng như đang ăn một món sơn hào hải vị nào vậy. Nhìn cảnh đó mà chúng tôi, những người được chứng kiến không khỏi ứa nước mắt xót xa cho cuộc sống nghèo khổ nơi miền sơn cước này.
Nhiều em nhà chuẩn bị cho ít cơm quá, ăn hết vẫn còn đói, các cô giáo phải xem ai có cơm thừa ăn không hết, đem chia sẻ, để các em đủ sức theo học tiếp, rồi còn đi bộ một quãng đường xa về nhà.
Đau lòng hơn nữa, khi tôi nhận ra dù đã là mùa đông, lại trên cao hút này, gió thổi rét buốt đến nhức nhối, nhưng mấy em nhỏ ở đây chỉ có mỗi chiếc áo mỏng manh, nhiều em áo rách lung tung khắp nơi, trông đến khổ sở. Cô giáo Sùng Thị Súa còn kể cho chúng tôi nghe nhiều em nhà có mỗi cái quần dài để mặc đi học, đến hôm giặt, không có quần mặc, phải nghỉ học ở nhà chờ quần khô mới lại dám đến trường.
Lưu luyến lắm những lớp học nghèo khổ tới nhói lòng này nhưng chúng tôi cũng đến lúc phải cáo biệt ra về, ai nấy đều nặng trĩu một nỗi niềm xót xa trong lòng cho những đứa trẻ nơi đây, và thẩm nể phục những thầy cô giáo đã dám hy sinh tuổi thanh xuân của mình để gieo chữ trên vùng cao.
Kinh Vân
Theo Bưu Điện Việt Nam
Quảng Ninh Sinh viên tử nạn khi thực tập tại khai trường than Vào khoảng 2 giờ 30 phút ngày 3.11, tại khai trường phân xưởng hầm lò 1, Công ty xây dựng mỏ, hầm lò 1 (Vinacomin) đã xảy ra một vụ tai lao động khiến một sinh viên thực tập tử nạn. Nạn nhân được xác định là Mã Văn Khiêm, 19 tuổi, quê ở Yên Đĩnh, Chợ Mới, Bắc Kạn, sinh viên lớp...