Trưởng thành buồn lắm ai ơi…
Em sợ trưởng thành sẽ như những nhát dao, cắt lìa mọi xúc cảm bâng quơ và chặt đứt sợi dây ước mơ khiến người ta chạm mặt đất phũ phàng đến nghiệt ngã.
Trời Hà Nội rõ là lạ lùng đến kỳ quặc. Có ai ngờ được bỗng dưng một chiều muộn, dù trước đó nắng vẫn còn trong, gió mùa kéo về và thế là lạnh. Chuyện còn nhanh hơn cả trở một bàn tay sấp ngửa, để người ta cứ mãi giật mình dù đã đọc dự báo từ tận hai tối qua…
Em vẫn nhớ như in những chiều mùa đông hai đứa đèo nhau, tay anh lồng tay em gọn ghẽ trong chiếc túi áo khoác da màu đen hơi cũ. Em đã thầm thì những chuyện chẳng đầu cũng không cuối, kể về ước mơ nguệch ngoạc và mơ hồ tựa như con đường mình sẽ phải dắt nhau bước qua.
Mặc cho gió vẫn rít lên từng cơn, em yên bình tựa vai anh thủ thỉ những điều đôi tình nhân nào cũng nói. Tiếng anh cười giòn tan, tiếng em nũng nịu, tiếng hai bàn tay vẫn đang siết chặt ủ ấm cho nhau…
Mà cũng mơ hồ thật, vì chuyện yêu đương, khi người ta càng rõ ràng về những thứ mình sắp trải qua, cũng là khi mọi thứ không còn ổn nữa. Anh và em, lúc đó, là những ngày dũng cảm thương nhau kệ mai có ra sao cũng chẳng sao. Tuổi trẻ vui quá đúng không anh? Khi người ta sẵn sàng bất chấp. Một chiếc xe cũ, một phố màu đông, hai người yêu nhau và chỉ cần có thế.
Nhưng giờ thì khác. Anh và em đều hiểu, ở cái tuổi này rồi, nếu cứ chẳng sao mãi thì sẽ không thể đi đến được đâu.
Như một buổi chiều muộn màng chợt thấy mình tỉnh thức. Em không còn là em lúc trước. Anh cũng xa lạ với những thuở xưa. Trưởng thành kéo về lạnh buốt như gió mùa đông…
Em sợ trưởng thành sẽ như những nhát dao, cắt lìa mọi xúc cảm bâng quơ và chặt đứt sợi dây ước mơ khiến người ta chạm mặt đất phũ phàng đến nghiệt ngã.
Túi áo ngày xưa đâu còn ấm nữa? Cốc trà nóng vỉa hè; những ngày xuôi ngược, những đêm im lặng nghe tiếng thở dài trượt khẽ qua chiếc điện thoại cầm tay, không ai lên tiếng, không ai cất lời nhưng vẫn thuộc lòng những điều người kia mong muốn. Những buổi đêm bước chân ai đó thất thần đi về trong ngõ, góc nhỏ quanh co, từ ban công trông ra vẫn thấy bóng người đang đợi… Nhưng tất cả, tất cả đều đã khác xưa…
Video đang HOT
Vì những dỗ dành đâu còn ngọt nữa. Em cũng chẳng buồn giận dỗi nữa anh ơi!
Theo Guu
Có thể chờ đợi mãi 1 người được không?
Tôi rất sợ, thực sự rất sợ, sợ một người lại bỏ một người đi. Tôi sợ nhìn thấy sự chia ly một lần nữa, sợ tất cả những đổi thay của một người, sợ cái quay lưng mà không một lần ngoảnh lại, để phía sau là cả một nỗi đau kéo dài, nhói buốt tận tim gan!
Vết thương vẫn chưa lành, tôi sợ rằng nó lại một lần nữa thêm sâu, vết thương ấy sẽ ngày một lở loét, ăn sâu vào từng thớ tế bào của con tim, không bao giờ lành lại. Có những nỗi đau đang lớn, cứ ngày một lớn hơn, dày vò, rỉ rên, đục khoét tất cả ngõ ngách của tâm hồn. Tàn lụi, mục rỗng!
Tôi không biết tôi rồi sẽ ra sao khi một lần nữa tôi yếu lòng mà đón nhận một yêu thương mới, rồi khi tôi mở lòng thì yêu thương lại rời xa tôi? Tôi rất sợ, sợ một lúc nào đó tôi yêu người đó, người đó lại rời bỏ tôi. Tôi lo tôi sẽ không thể mạnh mẽ được như khi tôi đã từng. Ừ, tôi đã rất cố gắng, rất cố gắng để vượt qua được nỗi đau của đời mình, cố gắng qua những tháng ngày chỉ một mình ôm lấy mình mà khóc. Ngày yêu thương tan vỡ, người ấy bỏ tôi đi, cũng là ngày tôi trút hết nước mắt cho một cuộc tình, là ngày tôi trả lại tất cả cho tuyệt vọng, cho đớn đau, nhung nhớ. Giờ đây, khi ai đó nói yêu tôi, tôi đều thấy sợ, trong lòng nổi lên nỗi lo lắng tới cực cùng.
Tôi đã chọn cho mình cái quyền im lặng, mà nếu không im lặng thì tôi biết phải làm gì. Tôi sẽ chạy đến bên người ấy, nói thật to rằng tôi nhớ người biết bao nhiêu, yêu người tới nhường nào khi mà ở đó không phải chỉ có tôi và người, bên người giờ đã có một ai đó rồi, người và ai đó sẽ là tất cả, là sự sống, là hơi thở, là sinh mệnh của đời nhau, y như trước kia chúng ta đã từng!
Đau, thực sự tôi rất đau. Trái tim tôi như vỡ ra thành trăm mảnh, dù có cố gắng nhặt nhạnh và sắp xếp, gán ghép lại thế nào thì cũng chẳng bao giờ có thể lành lặn được như trước đây. Nó - đã chịu quá nhiều tổn thương rồi!
Tôi đã chờ, chờ một người đã bỏ tôi đi. Còn giờ đây, người nói yêu tôi của hiện tại, người có thể chờ đợi tôi không? Người có thể giúp tôi quên đi những đớn đau, quên đi những nỗi buồn, có thể ở bên tôi xoa dịu đi vết thương tôi đang giữ... Người có làm được không?
Khi yêu một cô gái đã từng bị tổn thương, chắc hẳn người sẽ phải vất vả nhiều lắm, người sẽ mệt mỏi với những suy nghĩ của cô ấy, rồi người sẽ không kiềm chế được những bực dọc, những cảm xúc mà dần rời xa cô ấy? Người có cảm nhận được nỗi đau mà cô ấy đã chịu đựng hay không?
Không phải cứ nói yêu là có thể yêu, không phải cứ ở bên thì sẽ là thuộc về. Một cô gái từng bị tổn thương cần một khoảng thời gian khá dài để có bắt đầu cho một chuyện tình mới, cô ấy lo sợ rằng một lần nữa nỗi đau lại ngự trị trong tim, sẽ đau lắm, và cô sẽ chẳng thể gắng gượng chịu đựng được thêm một lần nữa. Thế nên, cô ấy luôn đóng chặt cánh cửa của trái tim mình, cô ấy xa lánh với những thương yêu, cô ấy khép mình vào cô đơn và lặng lẽ, chỉ vì đau một lần là đủ rồi, cô ấy không muốn một lần nữa sống mà như thể đã chết đi.
Ừ. Là thương yêu bằng tất cả những gì mà tôi có, tôi đã yêu một người chẳng màng nghĩ suy. Yêu là cứ yêu thôi, tôi muốn sống trọn vẹn cho những phút giây hạnh phúc nhất, và giờ đây tôi muốn được đau tất cả các nỗi đau gộp lại để trả hết cho một lần quay lưng khi người của một thời buông bỏ.
Yêu thương rồi sẽ lại tới, có phải không?
Khi ấy, người mới à, người sẽ yêu tôi chứ? Người có thể chờ đợi mãi một người được không? Người sẽ không bỏ rơi tôi chứ? Người sẽ ở bên tôi, ôm trọn tôi vào lòng, vỗ về tôi những khi tôi hờn giận, hay người sẽ nhẹ hôn lên môi tôi những lúc lòng chênh chao chứ?
Người có bỏ tôi mà đi như ai đó đã từng không?
[...]
"Hãy cứ đi về nơi xa đó
Nhưng đừng đi quá xa vời
Để tôi được dõi theo người
Đừng nói không tin vì đã bao giờ bắt tin
Hãy cứ nghe tôi khi tôi nói tôi tin người
Để tôi mãi tin và bước tiếp trên cuộc đời
Làm ơn, làm ơn
Đừng nói chia tay vì đã bao giờ nói yêu
Hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người
Để tôi được sống với ước mơ, được yêu mãi."
(Làm ơn - Trần Trung Đức)
Làm ơn, khi đã thương, đã yêu, người đừng làm tôi tổn thương. Tôi sợ rằng bản thân sẽ chẳng thể gắng gượng và tin yêu thêm một lần nào được nữa.
"Đừng rời xa tôi vì tôi lỡ yêu người mất rồi!"
Theo Guu
Nếu đó không phải yêu, thì anh cũng không biết tình yêu là gì nữa... Đối với anh, vị trí của em không ai có thể thay thế được. Giống như hai nửa mảnh ghép, anh sẽ thấy khập khiễng lắm, khó khăn lắm, nếu người chung đường với anh chẳng phải em. Em, mỗi lần giận dỗi đều nói rằng: "Hình như chúng ta đang không yêu nhau!". Vậy thực sự, ta yêu nhau như thế nào?...