Treo ‘mật thư’ trước cửa nhà cho học sinh những ngày chống dịch
Trong mùa dịch Covid-19, học sinh ở vùng cao không có điều kiện để học trực tuyến, một trường học của tỉnh Yên Bái đã có sáng kiến đút bài tập vào các ống nhựa mang đến treo ở cửa nhà mỗi học sinh.
Giáo viên Trường tiểu học và trung học cơ sở số 2 Hồng Ca giao bài tập trong ống nhựa treo ở nhà học sinh – ẢNH NHẬT NAM
“Mật thư” học tập
Sáng kiến giao bài tập cho học sinh bằng ống nhựa đã được các thầy cô Trường tiểu học và trung học cơ sở số 2 Hồng Ca ( huyện Trấn Yên, tỉnh Yên Bái) thực hiện hơn 1 tháng qua, để các em không bị gián đoạn việc học trong thời điểm nghỉ phòng, chống dịch Covid-19.
Chia sẻ về sáng kiến này, thầy Nguyễn Minh Thanh, Hiệu trưởng nhà trường, cho biết Trường tiểu học và trung học cơ sở số 2 Hồng Ca thuộc xã đặc biệt khó khăn của huyện Trấn Yên. Trường có hơn 400 học sinh đều là người dân tộc H’Mông, nhưng khu vực dân cư nơi các em sinh sống không có internet, không có mạng 3G, không có sóng ti vi. Vì vậy, khi nghỉ học để phòng chống dịch Covid-19, học sinh đã không thể có cách nào để học bài.
“Tôi rất trăn trở và suy nghĩ nhiều về việc này, nếu không giao được bài cho học sinh thì vô tình nhà trường đã làm “đóng băng” giáo dục, ở vùng cao kêu gọi được các em học sinh đến trường đã khó rồi, giờ lại nghỉ học dài như vậy thì chất lượng giáo dục sẽ đi xuống”, thầy Thanh tâm sự. Vậy là, với tinh thần tạm ngừng đến trường nhưng không ngừng học tập, thầy đã huy động các giáo viên triển khai giao bài tập cho học sinh ở nhà trong những ống tre (sau này chuyển thành ống nhựa). Cây tre được cắt thành từng đoạn ngắn, giáo viên in bài hướng dẫn ôn tập rồi cho vào và mang tới treo ở cổng nhà học sinh. Các em lấy bài tập làm và sau đó lại nhét vào treo lại ở cổng cho các thầy cô đến lấy và giao bài tập mới.
Chia sẻ về việc phải đút bài tập vào ống tre, thầy Thanh cho biết: “Các gia đình ở vùng cao nghỉ dịch nhưng vẫn đi làm nương đến tối mới về nhà, nên giáo viên không thể gặp được học sinh để giao bài tập. Hơn nữa, mùa dịch cần phải hạn chế tiếp xúc, nên nhà trường đã triển khai giao bài tập cho học sinh ở nhà bằng những ống tre, vì vùng này rất sẵn tre”.
Theo thầy Thanh, cứ vào ngày đầu tuần, ban giám hiệu cùng các giáo viên trong trường chia nhau đi đến từng thôn bản, khu dân cư để giao bài ôn tập cho từng học sinh. Lúc đầu, trường chỉ giao ở các nhà học sinh gần trường học. “Sau tuần đầu tiên thực hiện, thấy phản hồi từ phụ huynh rất tích cực, các em rất phấn khởi. Giáo viên và học sinh của trường thường gọi vui là ống “mật thư” học tập, nên nhà trường đã nhân rộng ra cả 4 thôn trong xã. Sau đó, 100% học sinh trong trường đều nhận bài tập bằng những ống “mật thư” này.
Đi bộ 5 – 6 tiếng để giao “mật thư”
Để đưa được các “mật thư” đến nhà học sinh, các thầy cô giáo Trường tiểu học và trung học cơ sở số 2 Hồng Ca đã phải trèo đèo lội suối, gặp những hôm trời mưa thì bài tập bị ngấm nước ướt. Vì vậy, thầy Thanh lại nghĩ ra cách đút bài tập vào ống nhựa. “Nhược điểm của ống tre là không kín, dễ ngấm nước khi trời mưa, nên chúng tôi đã khắc phục bằng cách dùng ống nhựa PVC để thay thế, dùng bịt đầu của ống gắn kín lại nên hoàn toàn yên tâm”, thầy Thanh nói. Vậy là những “mật thư” trong ống nhựa đã theo chân các thầy cô giáo đến với từng học sinh của trường.
Video đang HOT
“Ở vùng này thì đường đi chính là suối với các thôn bản ở sâu bên trong núi. Nhiều thầy cô sau khi đi hết đường xe máy, còn phải đi bộ hơn 1 giờ mới tới được nhà học sinh. Cả ngày có khi phải đi bộ trong rừng, lội suối 5 – 6 tiếng… Có thầy cô ngã ướt hết cả quần áo, nhưng rất may ống đựng bài vẫn khô ráo”, thầy Thanh kể. Dù vất vả nhưng các giáo viên của trường Hồng Ca vẫn hào hứng thực hiện công việc này. Thầy giáo Đinh Quang Hợi, giáo viên của trường, trải lòng: “Được giao bài tập như thế, học sinh rất phấn khởi và làm bài đầy đủ. Mong muốn của giáo viên chỉ cần học sinh chăm chỉ học tập. Thấy các em làm hết bài là chúng tôi rất vui!”.
Sáng kiến này của nhà trường không chỉ được học sinh thích thú mà phụ huynh cũng đồng tình ủng hộ. Là một phụ huynh học sinh ở thôn hẻo lánh nhất của xã, anh Vàng A So, Trưởng thôn Khe Ron, xã Hồng Ca, nói: “Thôn Khe Ron là vùng sâu, vùng xa khó khăn lắm, ti vi không có, mạng không, học trực tuyến không thể học được. Các thầy cô sáng kiến cho bài tập vào ống nhựa giúp các em được học bài. Sáng kiến này rất tốt”.
Trao đổi với phóng viên Thanh Niên ngày 5.5, thầy Nguyễn Minh Thanh cho biết, nhờ có việc giao bài tập như vậy, các em đã không quên kiến thức, nên sau khi quay lại trường học vào ngày 4.5 (đối với học sinh lớp 5 – 9) các em đã bắt kịp được chương trình. Còn lại các học sinh từ lớp 1- 4 vẫn được tiếp tục giao bài tập cho đến khi các em quay trở lại trường.
Gian nan học hành mùa dịch
Chị em Nghi cũng như những em nhỏ ở ấp đảo Thiềng Liềng đều lội bộ đường rừng và băng qua những ruộng muối từ 3, 4 giờ sáng mới đến được cầu đò để bắt thuyền sang xã đảo cho kịp giờ vào lớp.
Chòi muối nơi chị em Nghi bắt sóng wifi học trực tuyến - ẢNH: HỮU VƯƠNG
Khi nhiều tỉnh thành có phương án cho học sinh đi học trở lại sau thời gian dài nghỉ vì dịch Covid-19, hầu hết học sinh, sinh viên đều vui mừng mong ngày đến trường. Nhưng niềm mong ước đó càng lớn hơn với những học sinh vùng sâu, vùng xa khi hành trình học trực tuyến của các em thời gian qua đã vô cùng gian nan.
Qua 3 chuyến đò từ thị trấn Cần Thạnh, chúng tôi mới đến được nơi mà hai chị em ở ấp đảo Thiềng Liềng phải ngày ngày ra chòi muối mới bắt được tí sóng chập chờn, lúc có lúc không để học trực tuyến.
Ấp đảo Thiềng Liềng là nơi xa xôi và tách biệt nhất của xã đảo Thạnh An (huyện Cần Giờ, TP.HCM), nhưng nơi mà gia đình của 2 chị em Phạm Thị Quỳnh Nghi và Phạm Thị Xuân Mai sinh sống lại còn được xếp vào địa điểm "khỉ ho cò gáy" nhất của ấp đảo. Chính vì thế, đường đến nhà 2 chị em như một cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm và cũng vì thế mà hành trình học trực tuyến của 2 chị em chưa bao giờ dễ dàng.
Ngoài thời gian học, trưa nắng chị em Nghi phải dãi mình trên những cánh đồng muối như diêm dân thực thụ
"Nhà em ở trong rừng, xa lắm"
Cách đây 4 năm trong một chuyến công tác, tôi đã có dịp về đến ấp đảo Thiềng Liềng, lúc còn chưa có cầu đò, lại đúng lúc con nước chưa lên nên khi xuống thuyền phải lội bộ một đoạn bùn lún đến gần nửa người mới vào được đến ấp. Lúc ấy, những tưởng đã là chặng đường khó khăn nhất để qua được ấp này, nhưng không ngờ, Thiềng Liềng còn một nơi tách biệt hơn mà người dân ở đây gọi là "ở trong rừng".
Một ngày gần cuối tháng tư, ngọn gió vẫn đang còn chướng, thổi tạt vào người khiến những giọt mồ hôi nhễ nhại sau chặng đường gian nan vượt gần 100 km và qua 2 chuyến đò để sang ấp đảo Thiềng Liềng, được cơ hội ngấm vào người nghe man mát. Nhưng từ cầu đò của ấp, khi gọi điện với nhã ý muốn ghé đến nhà thì Quỳnh Nghi nói với vẻ từ chối: "Nhà em ở trong rừng, xa lắm, chị không vào được đâu".
Sau một hồi, chúng tôi cũng quả quyết muốn vào nên Nghi mủi lòng và mượn một chiếc vỏ lãi sang đón. Thế là chuyến đò thứ 3 để đến được nhà của 2 chị em. Nhưng vì chúng tôi là khách, mới được đi sang như vậy, chứ bình thường, chị em Nghi cũng như những em nhỏ ở đây đều lội bộ đường rừng và băng qua những ruộng muối từ 3, 4 giờ sáng mới đến được cầu đò để bắt thuyền sang xã đảo cho kịp giờ vào lớp.
Ngoài này mạng chập chờn, lúc được lúc mất, nên chuyện đang học màn hình đứng sựng là chuyện bình thường. Có lúc cô đang đặt câu hỏi, chưa kịp nghe thì mạng đứng, lúc sau vào lại được, em mới nói cô hỏi lại giúp em để trả lời
Phạm Thị Quỳnh Nghi, xã đảo Thạnh An, H.Cần Giờ, TP.HCM
Ấy thế mà, năm nay Nghi đã là cô sinh viên năm nhất và em Nghi đã học lớp 11. Đường đến trường dẫu gian nan, hay cái khổ cứ bám lấy gia đình khiến nhiều lần ba mẹ Nghi phải nuốt nước mắt vào trong bảo 2 chị em nghỉ học, nhưng vì ham cái chữ, vì muốn đổi thay vùng đất bao đời vẫn khó này, nên những học trò hiếu học ở đây chưa bao giờ lùi bước.
Khổ vì học trực tuyến
Vào đến nhà rồi mới hiểu vì sao Nghi ái ngại khi chúng tôi đến chơi nhà. Một phần vì đường xa khó đi, một phần vì ngại căn nhà chật chội nơi gia đình Nghi sinh sống. Nghi bảo đấy là nhà, nhưng cũng chỉ là cái chòi lá được dựng lên và nền nhà cũng chỉ toàn đất sét, được thuê lại từ chủ của ruộng muối.
Càng vào sâu trong những rừng đước ngoài ấp đảo, sóng càng yếu. Ở trong nhà Nghi dường như không còn sóng điện thoại, mỗi lần muốn nghe điện thoại hay gọi đi đâu là ra ruộng muối trước nhà và hét lớn lên để đầu dây bên kia còn nghe, và lâu lâu lại không quên hỏi "Alô, còn nghe đó không?", để biết rằng sóng có còn ổn?
Bắt sóng điện thoại đã kém, nên để bắt được mạng 3G học trực tuyến thì chị em Nghi phải xách ghế, cầm tập và điện thoại ra chòi muối cách nhà gần 500 m để bắt sóng.
Bất kể ngày hay đêm, cứ cần mạng để học trực tuyến là chị em Nghi lại xách ghế chạy ra chòi muối. Tận dụng khoảng diện tích còn trống trong chòi muối, Nghi đặt một chiếc ghế nhỏ, ngồi xổm và bắt mạng học.
"Ở đây không có mạng nên em ít rành về công nghệ, ngày đầu học trực tuyến vô cùng khó khăn. Ngày đầu em chưa thể nào vào được vì mò mãi chẳng mở được ứng dụng để học, mãi đến ngày hôm sau, được thầy cô hướng dẫn thì em mới mở được", Nghi nói và kể thêm: "Ngoài này mạng chập chờn, lúc được lúc mất, nên chuyện đang học màn hình đứng sựng là chuyện bình thường. Có lúc cô đang đặt câu hỏi, chưa kịp nghe thì mạng đứng, lúc sau vào lại được, em mới nói cô hỏi lại giúp em để trả lời".
Vì trong nhà không có mạng, nên mỗi lần ra chòi muối học trực tuyến, hay những lúc xem bài giảng thầy cô tải lên, Xuân Mai phải chụp màn hình lại để lúc vào nhà còn có cái để xem lại mà giải bài tập. Lúc giải xong, Mai chụp lại và mang ra chòi muối để bắt mạng gửi đi.
Gian nan vẫn không nản chí
Ở trong rừng này, đặc sản không gì ngoài muỗi và bóng đêm. Chỉ cần lơ là một cái, nhìn lại muỗi đã bu đen kín chân. Và vì dùng điện năng lượng mặt trời, tối đến mỗi nhà chỉ thắp vỏn vẹn một bóng đèn nhỏ nên cũng chỉ đủ như ánh đèn le lói lọt thỏm giữa màn đêm đen đặc. Vì thế, chòi muối làm gì có điện. Nên dạo này, cứ tối đến, nguồn sáng phát ra từ chiếc điện thoại nơi chòi muối của chị em Nghi, sao giống như ánh sáng phát ra từ con đom đóm trong vỏ trứng của chàng trai hiếu học Mạc Đĩnh Chi ngày xưa. Nhưng chắc có phần vui tai hơn vì cứ nghe âm thanh của tiếng đập muỗi bốp bốp mỗi lúc 2 chị em ngồi bắt sóng học bài.
"Ngồi đây là xác định nạp mạng cho muỗi, nhưng mỗi lần cần sóng để học bài thì chấp nhận thôi ạ", Xuân Mai nói.
Học trực tuyến vất vả là thế, nhưng cứ trưa nắng là chị em Nghi lại "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" trên những ruộng muối để cùng ba mẹ làm một diêm dân thực thụ. Bao năm qua, gia đình Nghi vẫn bám lấy cái nghề mà cứ mát lại vào nghỉ và nắng phải ra dang, để kiếm tiền nuôi các con ăn học.
"Mình khổ quá rồi, sống gần 50 năm trên đời mà chưa có được cái nhà để ở. Khổ quá mới sống nơi khỉ ho cò gáy và bám lấy cái nghề vắt kiệt sức này để mưu sinh, và cũng khổ quá nên mới cố gắng lo cho con ăn học để mong tương lai của sắp nhỏ sẽ khá hơn", ông Phạm Văn Thanh, cha của Quỳnh Nghi, trải lòng...
Thế đấy, dẫu sự khó cứ bám lấy người dân như sình lầy chẳng bao giờ chịu buông tha đôi bàn chân những diêm dân nơi ấp đảo Thiềng Liềng, thế nhưng các em vẫn kiên trì bám lấy sự học, như chị em Nghi, như cô bé Kim Thanh và những thế hệ học sinh nghèo nơi đây. Niềm quyết tâm đó khó lòng mà lay được, như 10 đầu ngón chân các em luôn bấu chặt xuống đất để không phải trượt ngã vì sình lầy mỗi lần mùa mưa đi học. (còn tiếp)
Nữ Vương - Phạm Hữu
Giáo viên giao bài tập đặc biệt cho học sinh trong mùa dịch Covid-19 khiến phụ huynh tấm tắc khen ngợi Các em có nhiệm vụ phân loại thực phẩm gần hết hạn để gia đình sử dụng trước khi cho vào thùng rác. 'Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, lọ yến mạch này ngày sản xuất là 22/5/2019, hạn sử dụng là 12 tháng. Hiện tại là tháng 3/2020, hạn sử dụng còn 2 tháng, chúng ta phải ăn trước khi hết hạn. Ôi...