Trả giá đắt vì dạy con ‘đừng như mẹ mày’! (P1)
Mỗi khi chứng kiến những câu chuyện bạ.o hàn.h gia đình mà nguyên nhân là do người vợ không còn trinh tiết hay ngoạ.i tìn.h, tôi thật sự đa.u xó.t cho những người phụ nữ ấy.
Tôi là độc giả thường xuyên của một số chuyên trang về phụ nữ. Bản thân tôi cũng là một phụ nữ, và tôi rất bức xúc mỗi khi đọc những câu chuyện liên quan đến bạ.o hàn.h gia đình, nhất là khi nạ.n nhâ.n là phụ nữ. Càng thương xót họ bao nhiêu thì tôi càng căm phẫn trước những hành động của những người đàn ông bấy nhiêu. Mang tiếng là chồng, nhưng những người đàn ông ấy lại cư xử như những người chủ nô trong xã hội chiếm hữu nô lệ và phong kiến.
Mỗi khi chứng kiến những câu chuyện bạ.o hàn.h gia đình mà nguyên nhân là do người vợ không còn trinh tiết hay ngoạ.i tìn.h, tôi thật sự đa.u xó.t cho những người phụ nữ ấy. Trót gây ra lỗi lầm trong quá khứ nhưng không được chồng bao dung rộng lượng. Ngược lại các anh có quan hệ bừa bãi ở bên ngoài thì vợ không biết, hoặc đã biết thì lại thứ tha. Như vậy là có quá bất công không?
Các anh là nam nhi đại trượng phu. Sao không chịu nhìn lại bản thân mình đã làm được gì để mang lại hạnh phúc cho người bạn đời như đã hứa chưa? Nếu có giỏi sao không đến dằn mặt cái gã đã làm điều đó cho vợ mình mà lại trút hết bao nhiêu giận dữ lên người phụ nữ yếu đuối, là mẹ của các con anh vậy? Cách xử sự như vậy chứng tỏ sự hèn nhát bất lực chứ không phải thể hiện sức mạnh đàn ông của mình đâu. Các anh chỉ biết nhìn sự vật ở bề nổi mà không chịu tìm hiểu đầu đuôi thế nào. Nói một cách đơn giản: Nếu các anh có thời gian rảnh rỗi để nghĩ cách hàn.h h.ạ vợ, thì sao không dùng thời gian đó để tìm hiểu lý do vì sao vợ làm như vậy?
Khi bước vào yêu các anh các chị ai cũng rất mơ mộng, lãng mạn. Anh chị mơ về “ngôi nhà và những đứ.a tr.ẻ”, hứa hẹn với nhau sẽ mang lại hạnh phúc cho nhau dù có phải trải qua phong ba bão táp của cuộc đời. Thế nhưng, bước vào hôn nhân thì mọi thứ lại không như ý muốn. Phải lo đối mặt với nỗi lo cơm áo gạo tiề.n, rồi còn con cái, thì sự lãng mạn nó dần bị tàn phai. Người ta dần quên đi những hứa hẹn thuở mới yêu nhau. Điều đó khiến cho người trong cuộc, nhất là người phụ nữ, vốn rất yếu đuối và hay mơ mộng, cảm thấy hụt hẫng khi người bạn đời mải mê công việc mà không dành một chút thời gian quan tâm đến mình. Tệ hại hơn, người chồng trước khi cưới ân cần, dịu dàng bao nhiêu thì sau khi cưới anh ta trở mặt, thô lỗ, cục cằn bấy nhiêu. Điều đó càng khiến cho người vợ vô cùng thất vọng.
Các anh là nam nhi đại trượng phu. Sao không chịu nhìn lại bản thân mình đã làm được gì để mang lại hạnh phúc cho người bạn đời như đã hứa chưa? (ảnh minh họa)
Họ phát sinh tình cảm ngoài luồng cũng chỉ do thiếu thốn tình cảm từ người chồng mà họ đã từng thương yêu. Nhưng các ông chồng, khi sự việc bùng phát, lại mang trong lòng một sự căm hận lấn át lý trí. Họ không nhận thấy rằng vợ ngoạ.i tìn.h cũng có một phần lỗi do họ thiếu sự quan tâm đến cô ấy mà lại dồn nén những cơn tức giận lên người bạn đời đầu gối tay ấp bằng cách này hay cách khác. Ngoại trừ những người đàn bà lẳng lơ đã thành bản chất, những người vợ sau lần vụn.g trộ.m ấy tuy đã thức tỉnh muốn quay về bên chồng con nhưng đã bị chồng triệt hết đường trở lại, phải sống trong sự hàn.h h.ạ từ thể xác đến tinh thần mà không dám mở một lời kêu than. Và nếu như sự hận thù của người chồng không tan biến, sự mạnh mẽ của người vợ không trỗi dậy, hậu quả để lại của việc bạ.o hàn.h này không hề nhỏ. Và con cháu của họ sẽ phải gánh lấy cái hậu quả ấy.
Tôi xin đưa ra hai câu chuyện về câu nói nổi tiếng của người xưa “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước”. Nếu các anh hiểu được thì thật là tốt, còn nếu không hiểu hay cố tình không hiểu, thì cũng đừng trách tại sao cuộc đời lại bất công với mình nhé.
Có một người chồng bắt gặp vợ ngoạ.i tìn.h. Thay vì tìm hiểu nguyên do ngọn ngành, anh ta đã đán.h đậ.p sỉ vả vợ mặc cho vợ hết lời va.n xi.n tha thứ. Từ đó về sau mỗi hành động ăn năn hối lỗi, bù đắp lỗi lầm của vợ anh ta không thèm biết đến, anh ta cũng không chịu l.y hô.n vì muốn vợ phải trả giá cho hành động của mình. Hai vợ chồng có 2 con, 1 trai 1 gái. Từ ngày biết vợ ngoạ.i tìn.h, anh chồng đã tách mẹ con chị ra, cô lập chị với các con, không cho chị gần gũi con cái. Anh ta đã nhồi nhét vào đầu các con ý nghĩ xấu xa về mẹ của chúng, tự tay chăm sóc các con mà không cần vợ. Kết quả là 2 đứa con ngày càng xa lánh và căm ghét mẹ của chúng. Chị vợ đau khổ lắm nhưng không thể làm gì khác bởi chị nghĩ rằng những gì xảy ra trước mắt đều là do lỗi của chị hết. Khi các con lớn lên, người cha đã răn dạy con gái phải biết chung thủy với chồng, không được lặp lại vết xe đổ của mẹ nó, ông ta cũng răn dạy con trai phải biết “dạy vợ” khi vợ nó có ngoạ.i tìn.h như mẹ nó. Hai đứa con răm rắp nghe lời bố. Một thời gian sau khi hai đứa con lập gia đình, người đàn ông đó liên tục nhận được hung tin: Con gái ông uống thuố.c chuột t.ự t.ử, còn con trai ông bị bắt đi tù.
Tìm hiểu nguyên nhân ông mới biết. Con gái ông trót “say nắng” với một đồng nghiệp trong lúc không làm chủ được bản thân, bị con rể phát hiện đã hắt hủi khin.h thườn.g và hàn.h h.ạ cô ngày này qua ngày khác. Anh ta còn hăm dọa sẽ tung tin cô ngoạ.i tìn.h cho mọi người biết để ngăn cô l.y hô.n. Đến khi không chịu nổi, cô cũng không dám về “mách bố” vì lỡ hứa với bố sẽ chung thủy với chồng. Cuối cùng cô gái đó đã uống thuố.c độc để thoát khỏi cái “địa ngục trần gian” đó, để lại một bức thư tuyệt mệnh kể hết nỗi thống khổ của mình, đồng thời cũng xin mẹ mình tha thứ vì đã không hiểu nỗi đau mà mẹ đã trải qua lại còn xa lánh mẹ khi mẹ bị bố bạ.o hàn.h. Còn anh con trai bị bắt đi tù vì đã phạm vào tội “bạo lực gia đình”. Con dâu của ông ngoạ.i tìn.h, muốn quay lại xin con trai ông tha thứ (giống hệt như vợ ông cách đây chục năm) nhưng anh con trai không những không chấp nhận mà còn hàn.h h.ạ xúc phạm vợ một cách tàn nhẫn. Cô con dâu không cam chịu nhưng cũng không t.ự t.ử như con gái ông mà đã lên tiếng t.ố cá.o con trai ông. Đến lúc này người cha đó mới tỉnh ngộ, hối hận vì đã không bao dung với vợ từ trước, để con cái mình gánh chịu hậu quả như thế này, nhưng đã muộn. Người vợ của ông đã trở nên nửa điên nửa dại sau hơn chục năm sống trong sự dằn vặt của chồng.
Câu chuyện thứ hai, cũng vợ ngoạ.i tìn.h, chồng l.y hô.n nhưng không cho vợ thực hiện quyền thăm nuôi con gái, đồng thời cũng biến người vợ cũ của mình thành người mẹ xấu xa trong đầu con, coi như đó là một hình thức trả thù vợ mình, mặc dù trước lúc l.y hô.n người vợ đó đã va.n xi.n chồng mình tha thứ. Kết quả là đứ.a b.é xem mẹ nó như một loại bệnh dịch cần phải tránh xa. Người vợ bơ vơ lạc lõng vì mất chồng mất con. Cô ấy mấy lần t.ự t.ử nhưng rồi lại thôi. Cô quyết định vượt qua mọi khó khăn ban đầu sau khi l.y hô.n, vượt qua điều tiếng của thiên hạ, để làm lại cuộc đời.
Còn anh chồng sau khi l.y hô.n được một thời gian thì có tình cảm với một người phụ nữ khác. Cô gái đó biết được hoàn cảnh của hai bố con nên tỏ ra thương cảm, muốn được dành cả cuộc đời để chăm sóc hai bố con anh, và đứ.a b.é cũng rất thích cô gái kia. Cuộc hôn nhân lần hai giữa anh với người phụ nữ đó được diễn ra được một thời gian thì người chồng hay tin con gái mình bị mất tích. Ban đầu anh ta cuống quýt cùng người vợ mới đi tìm nhưng không thấy. Sau đó anh ta nghi ngờ người vợ cũ bắ.t có.c con nên đã làm đơn t.ố cá.o cô ấy. Người vợ cũ quả quyết rằng mình không là.m chuyệ.n đ.ó và còn nói rằng anh ta vu khống mình.
Vợ anh, dù phạm lỗi hay không cô ấy cũng là con người, cũng do cha mẹ sinh ra. (ảnh minh họa)
Nhưng cô cũng lo lắng cho con gái mình nên không muốn cãi tay đôi với chồng cũ mà tức tốc lên đường tìm con. Cuối cùng đứ.a b.é đã được tìm thấy. Cô bé đã khai hết với cảnh sát và sự thật được phơi bày khiến anh vô cùng bàng hoàng và người vợ cũ vô cùng phẫn nộ. Con gái anh luôn bị người vợ mới hàn.h h.ạ mỗi khi không có mặt anh, còn khi có mặt anh thì cô ta đóng vai người mẹ kế rất đạt. Thỉnh thoảng cô bé thấy mẹ kế của mình đi gặp gỡ với nhân tình của ả nhưng không dám nói vì bị ả hăm dọa. Sau đó cô bé bị người vợ hai bắt đi đưa cho gã nhân tình của ả để gã đó mang con gái anh bán sang nước ngoài nhưng vụ việc không thành. Ả và gã nhân tình bị bắt và cũng khai hết mọi chuyện. Người vợ cũ nghe được bí mật đó đã gào khóc, chử.i rủa chồng đã không bảo vệ được con, đã “rước quỷ vào nhà” làm hại con. Còn anh chồng đành phải đứng im chịu trận và xấu hổ trước những ánh mắt khin.h thườn.g của mọi người chĩa về phía mình. Đứa con gái sau đó được chuyền về cho mẹ nuôi dưỡng.
Video đang HOT
Vậy đó, các anh chồng bạo lực ạ, sau này khi nhìn các con mình như thế, có lẽ điều đầu tiên các anh làm là sẽ oán trách con dâu con rể mình đã đối xử với con trai con gái mình như vậy, đúng không? Các anh sẽ trách người vợ thứ hai đã hàn.h h.ạ con của mình như vậy, đúng không? Nhưng trước khi trách họ, sao các anh không trách mình trước?
Vợ anh, dù phạm lỗi hay không cô ấy cũng là con người, cũng do cha mẹ sinh ra. Các anh đã quá thần tượng hóa vợ mình, coi vợ mình là một thánh nữ mà không hề biết rằng vợ mình cũng chỉ là một con người bình thường, cũng mắc sai lầm như những người khác, cũng biết ân hận sau sai lầm và cũng có hỉ, nộ, ái, ố. Các anh kỳ vọng quá nhiều về vợ mình dẫn đến thất vọng quá lớn về cô ấy, dẫn đến những hành động rất tiêu cực mà không hề nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng đã vun đắp bấy lâu nay.
Theo VNE
Cuối cùng, anh đã tìm thấy em!
Em gục vào lòng tôi, òa lên khóc nức nở... và ôm chặt tôi dưới dàn hoa giấy.
- Chuyện đến mức như thế rồi à? - Cậu bartender, nay tự mở một quán bar nhỏ trên phố cổ, vẫn nhận ra tôi, đưa tôi ly Martini và cười.
- Ý cậu là sao?
- À không, em chỉ nghĩ lại câu anh nói với em lần trước, không phải anh đến tìm em vì thế?
Tôi không trả lời, chỉ nhìn cậu, chờ đợi. Tôi cũng không rõ mong chờ gì ở cậu nữa.
Quay về quán bar lớn trên phố chính sau hơn nửa năm, không thấy cậu đứng quầy rượu đèn led quen thuộc, tôi hỏi quản lý mới biết cậu đã dành đủ tiề.n để làm ăn riêng.
- Đã ai từng khen cậu có trực giác tốt chưa?
- Có ai làm nghề này mà không quan sát nhiều, anh ở một nơi lâu sẽ có mùi nơi đó mà chính anh không nhận ra, phải đứng ngoài, tách biệt, anh mới biết mình đã nhàm chán bốc mùi tới mức nào. - Cậu buông câu triết đời nửa vời, rồi đứng dậy, đi vào lấy quyển sổ bìa da cũ, rút đưa tôi một name card.
- Bạn cô ấy, cô anh từng gặp, nếu anh còn quan tâm. Hôm đó, khi em định quay lại đưa cho anh thì anh đã về mất. Em nghĩ rồi anh sẽ cần đến nó.
Cậu nói liền một hơi, như thể đang đưa tôi chìa khóa kết nối mối quan hệ bí mật. Tôi cầm tấm thiệp nhìn kỹ. Một cái tên lạ, công ty nổi tiếng, số điện thoại dễ nhớ. Giờ tôi mới đi tìm lại từng thứ, liệu có khi nào quá muộn?
Cô bạn nhấc máy sau hồi chuông chờ thứ năm. Giới thiệu một lúc, tôi nhắc đến tên Minh. Ở bên kia im lặng, chỉ còn vang tiếng rung đều đặn như máy giặt ở chế độ vắt.
- Anh có quan hệ nào với Minh? - Câu hỏi dò xét thận trọng hơn là sự hạch sách thông thường.
- Tôi gặp cô ấy hai lần trước khi Minh lấy chồng nhưng rồi mất liên lạc.
- Hai lần nào? Trước đám cưới bao nhiêu lâu? Tại sao lại mất liên lạc?
Tôi lúng túng, không biết trả lời sao cho phải.
- Anh nói một người bạn cho anh số tôi, là ai?
Tôi do dự, rồi nhắc đến tên cậu bartender. Lại chỉ có tiếng máy giặt từ xa.
- Tại sao giờ anh mới gọi?
- Tôi không hiểu câu hỏi của cô.
- Tại sao lâu thế rồi, anh mới gọi?
- Tôi có chuyện cần nói với Minh. Tôi cần gặp cô ấy. Tôi khẳng định chắc chắn, tôi không nói muốn, tôi nói cần, như một sự cần thiết.
Tiếng máy giặt lại vang lên, rồi chậm lại, rồi tít tít tít. Rồi tiếng thở dài.
- Minh hủy hôn trước đám cưới năm ngày. Cô không giải thích với ai, chỉ gọi điện xin lỗi từng người một. Chuyện cũng rùm beng nhưng ngay sau đó Minh rời khỏi Hà Nội, cắt đứt mọi liên lạc. Cô ấy không ở đây nữa đâu.
- Cô có biết giờ Minh ở đâu không?
- Hội An, tôi chỉ biết có thế. Anh có định tìm cô ấy?
Tôi gật đầu nhưng chắc bên kia không thể hiểu, nên tôi lại nghe tiếng thở dài, rồi dập máy.
- Cậu định làm gì, tìm cô ấy? Cậu định vào Hội An tìm cô ấy? Tôi nhìn lên bóng mình hắt lên tường trong đêm, nghe gã nói, day nhẹ thái dương trong vô thức. Thông tin quá nhanh và nhiều, não tôi không kịp phản ứng cho đúng trạng thái cảm xúc. Tôi có vui mừng vì em hủy hôn? Tôi có choáng váng vì em quyết rất nhanh và không cần ai hiểu lý do? Tôi có hy vọng rằng tôi là lý do? Nhưng sau bao nhiêu lâu thế rồi, còn có nghĩa lý gì không? Cô bạn nói đúng, tại sao lâu thế rồi tôi mới gọi?
Tôi không để mình nghĩ nhiều nữa, đặt vé máy bay vào Đà Nẵng chuyến gần nhất. Đêm nay trời mưa, ánh sáng trắng rọi vào giường cũng trở nên lờ mờ những vệt nước xám đầy ám ảnh. Sau bao nhiêu lâu, nỗi nhớ em vẫn đầy như thế.
Xuống sân bay Đà Nẵng, sau khi gọi điện thu xếp công việc cho nhân viên, tôi nhắn tin cảm ơn cô bạn, nói là sẽ tìm Minh. Cô bạn gọi lại ngay sau đó, hỏi tôi địa chỉ email. Tôi thuê phòng tại một khách sạn bình dân giữa trung tâm, mua bản đồ và khoanh vùng những nơi có thể tìm thấy em, có thể nhìn thấy em.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng và xanh ngăn ngắt. Chẳng phải là người lạc quan, quen với những con số và xác suất, tôi hiểu việc tìm em không dễ, ngay cả khi Hội An còn bé hơn một quận của Hà Nội. Biết làm sao, phải thử mới biết được, tôi tự nhủ.
Những ngày tiếp theo, tôi lang thang khắp dãy nhà cổ, chỉ nhìn người và bấm máy ở mọi góc độ tôi nhìn thấy, gạch lên bản đồ những đoạn tôi đi qua. Chưa nhìn thấy em nhưng tôi biết em ở đâu đó, chắc chắn trong những con phố này. Gã không nói nhiều nữa, cũng không cười vào trực cảm của tôi, chỉ thi thoảng nhắc về tiến độ công việc và tài liệu cần thiết, như gã vẫn làm từ trước đến nay.
Tôi đã tìm thấy em sau chín ngày lang thang ở Hội An (Ảnh minh họa)
Đến ngày thứ năm, tôi nhận được email cô bạn, với một bức ảnh chụp khung cửa sổ. Đây là từ phòng Minh nhìn ra, tôi cũng không nhớ rõ địa chỉ. Lời nhắn ngắn gọn như chiếc phao cứu sinh ném vô định ra giữa biển khơi. Nhưng chỉ cần thế là đủ. Khung cửa sổ bằng gỗ, chữ nhật, màu xanh, không có ban công nhưng đủ lớn để có thể ngồi uống trà bên trong và nhìn ra ngoài. Tôi hình dung em sẽ ngồi bên trong uống trà và nhìn ra ngoài. Nhưng cảnh vật bên ngoài rất mờ nhạt, chỉ lấy nét giàn hoa giấy trắng tím chạy ngang. Chỉ còn cách đi tìm lần lượt từng nơi một thôi.
Ngày thứ chín, đúng Giáng sinh, tôi tìm được chỗ em. Là một căn gác nhỏ, nằm quay lưng với khu chợ gần phía lên cầu. Tôi ngồi quán café gần đó chờ em xuất hiện, tự hỏi trong suốt thời gian qua, em đã nghĩ gì, làm gì, có bao giờ em nghĩ về tôi không? Tôi có là lý do quan trọng, hay chỉ là một phần nhỏ trong quyết định liều lĩnh của em.? Cuộc sống một mình ở đây, cảm giác như thế nào? Nhưng chắc gì em đã ở một mình? Giả định bất ngờ làm tôi nhận ra việc mình đang làm là quá đỗi bất thường, đột nhiên chỉ muốn quay lưng đi nhưng bỏ chạy thì đã quá muộn... Rồi tôi nhìn thấy em.
Em mặc quần Khakis, áo sơ mi lụa đơn giản, đạp chiếc xe màu xanh lơ với giỏ màu trắng lỉnh kỉnh đồ. Tôi vội vàng lao ra, gọi tên em. Lần đầu tiên tôi gọi tên em. Một vài người giật mình quay lại. Em nhìn thấy tôi, ngạc nhiên ngỡ ngàng. Vẫn bám chặt ghi đông xe, em đứng bất động, mắt mở to nhìn tôi tiến lại gần. Tôi cố ngăn mình khỏi nỗi vui sướng.
- Cuối cùng cũng tìm thấy em, mừng quá!
- Mừng quá? - Em lặp lại lời tôi, giọng nhỏ lạc đi, như không biết phải nói gì khác.
- Tại sao anh...? - Em không nói được hết câu nhưng cổ em hơi rung lên, bàn tay em như siết chặt hơn vào thanh kim loại. Tôi không giữ nữa, dựng chiếc xe lại, rồi nắm lấy bàn tay em, cười nhẹ nhõm.
- Anh đã nghĩ tất cả cũng chỉ đến thế nhưng mọi việc không dừng lại được, suy nghĩ về em dù anh có để lại phía sau cũng không dừng lại được.
- Nhưng anh không biết gì về em, em cũng... - từng ngón tay em bấu lấy bàn tay tôi, ngược với lời phủ nhận yếu ớt.
- Nhưng em đã tìm tới anh và chờ anh lần nữa, anh còn tin vào điều gì khác? Đưa bàn tay lên áp má em, tôi nhận ra em gầy đi rất nhiều.
- Ổn rồi, đừng sợ nữa! Anh từng nói thế đúng không? - Tôi xoa đầu em, mặc cho giọt nước mắt vỡ ra. Giờ tôi chỉ cảm thấy em khóc. Em òa lên, ôm tôi dưới dàn hoa giấy giữa con đường nhỏ.
Ít ra chúng ta cũng không phải là người thay thế, tôi ngước nhìn lên khung cửa sổ, thấy gã mỉm cười hạnh phúc.
Hà Nội, mùa Giáng sinh 2012
Theo 24h
Thừa nhận bất lực để không khổ một đời Thừa nhận mình bất lực để không làm khổ một đời người phụ nữ mình yêu thương. Sau bài tâm sự Đớ.n đa.u phát hiện mình bất lực trước ngày cưới, Eva.vn nhận được lá thư của một độc giả khác, một người đàn ông cùng chung tâm trạng với nhân vât để chia sẻ những bất hạnh mà anh ấy gặp phải....