Tôi mất chồng khi người tình cũ của anh ly hôn
Tôi nghe chuyện xong cũng bỏ đấy, chứ chẳng quan tâm lắm đến chuyện người yêu cũ của chồng mình. Thế nhưng sau đó, thái độ của chồng tôi rất lạ, anh vắng nhà liên tục, nhiều hôm thứ 7, chủ nhật anh cũng kiếm cớ để ra khỏi nhà.
Tôi nhận lời yêu anh khi biết chắc chắn rằng anh và người yêu cũ đã chia tay. Anh và chị ấy gắn bó với nhau suốt 4 năm đại học, khi ra trường lại mỗi người một ngả vì chị ấy xin được việc làm ở thành phố còn anh sau nhiều nỗ lực tìm việc ở nơi đô hội không thành đành chấp nhận về quê để làm việc cho một công ty tư nhân.
Tôi chưa gặp người yêu của anh ngoài đời nhưng một lần tình cờ tôi thấy ảnh của chị ấy chụp chung cùng anh trên bãi biển, chị khá đẹp và ăn mặc rất sành điệu.
Anh ngỏ lời yêu tôi khi tôi 19 tuổi, anh hơn tôi 5 tuổi. Tôi chỉ là cô gái quê, học hết lớp 9 phải nghỉ ngang ở nhà giúp bố mẹ việc ruộng vườn, để kiếm thêm tiền cho hai đứa em sau tôi tiếp tục đến trường.
Yêu nhau hơn một năm thì tôi về làm vợ anh, bố mẹ anh cùng quê, lại thuần nông, tính tình cởi mở, công việc đồng áng cũng quen thuộc nên tôi không gặp trở ngại gì.
Vợ chồng trẻ, đầm ấm, hạnh phúc, hàng ngày anh đi xe máy lên thị trấn làm việc, nghỉ trưa lại công ty, chiều trở về nhà cùng tôi và bố mẹ.
Một năm sau ngày cưới, tôi sinh con gái đầu lòng. Ông bà nội và chồng tôi lo con đầu, cháu sớm nên dồn hết tình yêu thương cho bé. Tôi thấy yên lòng vì tuy ở quê, nhưng cả nhà chồng tôi đều không đặt nặng vấn đề con trai, con gái, cháu đích tôn nối dõi như một số gia đình khác.
Video đang HOT
Đi làm thì thôi, chứ ở nhà chồng tôi suốt buổi quanh quẩn bên con gái, anh cũng xắn tay giúp tôi việc nhà để tôi có thêm thời gian nghỉ ngơi. Khi con gái cứng cáp, tôi cai sữa và gửi bà nội trông cháu để tiếp tục việc đồng áng.
Mọi việc cứ thế bình yên trôi qua cho đến hôm sinh nhật con gái tôi tròn 3 tuổi. Khi cả nhà đang ăn uống vui vẻ thì chồng tôi có điện thoại, anh cầm điện thoại ra ngoài hè nghe và không biết nội dung cuộc điện thoại ấy thế nào nhưng khi trở vào nhà, chồng tôi tư lự, ít nói hẳn.
Tôi không hỏi nhưng đến tối, khi vợ chồng nằm bên nhau, anh kể cho tôi nghe chị người yêu cũ của anh vừa điện thoại, kể chuyện chị ấy mới ly hôn chồng dù vừa cưới chưa đầy 2 năm và cũng chưa kịp có con.
Hiện chị ở một mình một ngôi nhà trong thành phố, lại làm việc ở một công ty nước ngoài nên cuộc sống kinh tế khá dư giả, đủ đầy.
Tôi nghe chuyện xong cũng bỏ đấy, chứ chẳng quan tâm lắm đến chuyện người yêu cũ của chồng mình. Thế nhưng sau đó, thái độ của chồng tôi rất lạ, anh vắng nhà liên tục, nhiều hôm thứ 7, chủ nhật anh cũng kiếm cớ để ra khỏi nhà.
Khi thì anh bảo phải đi khảo sát hiện trường 5, 7 ngày, lúc lại bảo phải cùng sếp đi ký hợp đồng cho công ty ở tận thành phố.
Tôi quê mùa lam lũ, ngày chúi nhủi việc đồng áng, tối về nhà lại cơm nước, con cái nên chồng bảo sao nghe vậy chứ có thời gian đâu mà tìm hiểu, mà phân tích, theo dõi.
Tình trạng chồng vắng nhà liên miên và thưa thớt chuyện gối chăn kéo dài đến gần cả năm. Chỉ nhật tuần trước mẹ con tôi đang ăn cơm cùng ông bà nội thì bất chợt anh về. Tưởng anh ăn cơm cùng cả nhà nên tôi đứng dậy đi lấy thêm bát đũa. Không ngờ anh khoát tay nói không ăn và đưa cho tôi tờ đơn ly hôn anh đã viết và ký sẵn từ khi nào chẳng rõ.
Cả bố mẹ chồng và tôi đều ngỡ ngàng rồi nghẹn đắng khi chính anh nói ra sự thật việc vắng nhà lâu nay của anh. Anh thường xuyên đến ở cùng người yêu cũ và hiện chị đã mang bầu với anh được 5 tháng. Anh cũng nói đã xin được việc trên thành phố và sẽ chuyển đến ở với “vợ mới”.
Không còn gì để níu kéo, tôi lẳng lặng cầm tờ đơn và đặt bút ký. Liệu tôi có phải người nhu nhược hay nhân từ quá không?
Theo TPO
Khó chịu khi bố chồng can thiệp quá vào đời sống riêng tư
Có lần bị mất tiền tôi cũng dám kêu ai, đồ đạc quần áo, các thứ trong phòng ông đều biết tôi để chỗ nào, lấy dùng một cách rất tự nhiên.
Chúng tôi kết hôn được một năm, cảm giác khó chịu, nhất là đối với bố chồng. Gia đình anh chỉ có duy nhất anh, nhiều người bảo tôi sướng vì sẽ được chiều, tôi cũng cảm nhận được thế, chả ai là tròn vẹn cả, được cái này mất cái kia.
Ngày làm đám cưới, sau khi mọi việc xong xuôi, tôi tranh thủ vào phòng nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt vì cả sáng đứng tiếp khách, mở cửa bước vào phòng thấy bố anh nằm ngủ trên giường tân hôn, trong đó tôi chưa được nằm lần nào. Nghĩ chắc ông cũng mệt, nhưng tôi hơi thắc mắc vì còn nhiều giường khác chứ đâu chỉ có mỗi giường vợ chồng tôi, tôi cũng lờ đi.
Ảnh minh họa: HH
Khoảng một tháng sau, vì chồng làm xa nhà, thỉnh thoảng mới về chơi một hai hôm nên tôi hay xuống chơi với anh. Lần đó tôi xuống chơi cũng lâu nên anh đưa tôi về nhà, cũng là nghỉ ngơi luôn. Về đến nhà tôi thấy phòng mình sáng, đi vào thấy bố chồng đang nằm xem tivi trong phòng, mặc dù nhà tôi có hai tivi. Tôi ngồi ở ngoài chán chê đợi ông ra để vào, vì ngại không muốn vào phòng khi ông chưa ra, lâu quá đến nỗi anh phải quát lên "Bố đi ra cho bọn con đi ngủ". Chần chừ một lúc ông mới ra.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản ông xem tivi trong phòng vì màn hình to, cũng hơi khó chịu một chút. Rồi về sau, hễ tôi ra ngoài là ông lại vào phòng tôi, nhiều lần đồ đạc trong phòng bị đảo lộn hết, mỗi ngày tôi càng thêm khó chịu. Tôi không thích như vậy, không thích ai can thiệp quá vào đời sống riêng tư của mình, cũng tránh những mập mờ giữa bố chồng con dâu. Tôi nói với chồng không thích bố vào phòng, anh chỉ nghe chứ không nói lại với bố mẹ, thậm chí tôi còn nói với chị con nhà bác, chị có nói lại với bà, mà bà chẳng nói gì với ông. Việc đó vẫn diễn ra cho đến tận giờ.
Có lần bị mất tiền tôi cũng dám kêu ai, đồ đạc quần áo, các thứ trong phòng ông đều biết tôi để chỗ nào, lấy dùng một cách rất tự nhiên, đến cái cốc uống nước của tôi trong phòng ông cũng lấy ra dùng rồi làm vỡ. Có lần vào phòng tôi, chẳng biết ấn khoá thế nào cửa sập vào, không mở được ra, chìa khoá để trong phòng, cuối cùng phải phá cửa. Cứ ngỡ chồng sẽ nói bố không vào hoặc cần gì thì hãy vào, nhưng đâu vẫn đóng đấy.
Ngoài ra, trong bữa cơm, nếu có cá là y như rằng ông dầm nguyên đầu cá vào bát nước chấm, vừa tanh vừa không có chỗ để chấm thức ăn, tôi chẳng bao giờ chấm thức ăn gì cả. Nước canh tôi không cho mì chính là lại làu nhàu "Chả có cái mẹ gì cả", rồi đứng phắt dậy, ném đũa xuống mâm cơm. Lại nữa, ông chuyên mặc quần sooc ngắn, thói quen của ông là ăn cơm thu cả 2 chân lên ghế, làm tôi vừa thấy ngại vừa không dám nhìn, chỉ biết gục mặt xuống ăn.
Tôi hay mua đồ về chế biến các món để ăn, một phần vì đang có bầu và phần để cho ông bà thưởng thức, nhưng cứ nấu lên ông lại kêu "Kinh bỏ mẹ", rồi vẫn ăn hết thậm chí còn ăn khỏe hơn tôi. Ông luôn chê tôi nhà quê, trong khi đó tôi là gái phố, bố là chủ xây dựng còn mẹ kinh doanh; nhà chồng là phố núi, ông bà không có lương. Tôi luôn im lặng trước những câu nói của ông, không dám nói lại vì sợ mọi người bảo cãi láo. Nhiều lúc ấm ức, tủi thân chỉ biết nằm trong phòng nước mắt ngắn nước mắt dài.
Tôi nói tất cả những suy nghĩ của mình với chồng nhưng anh không nói gì cả, mỗi lần tôi động đến là anh lại lảng sang chuyện khác. Các bạn bảo tôi phải làm sao, có phải tôi quá kỹ tính hay bố anh quá vô tư? Thưc sự mọi hành động của ông làm tôi rất khó chịu.
Theo VNE
Em đã lên giường với sếp chẳng khác gì gái Em biết, lên giường ngủ với kẻ khác khi đang yêu chẳng khác gì một con đĩ. Nhưng em đang lấy sai lầm trước đó làm bài học đắt giá cho mình để không bao giờ tái phạm. Gửi cho chị Lâm Tường Khánh Linh điều mà chị thực sự muốn nghe lúc này trong bài "Tình em không có nhưng nghĩa với...