Tôi không thể làm vợ
Hơn 30 tuổi, tôi lấy chồng – người đàn ông đầu tiên, đúng theo nghĩa đen của cụm từ ấy. Tôi “quen” anh theo sự mai mối của gia đình. Lừng khừng suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi quyết định lập gia đình… cho xong.
Có lẽ ba mẹ tôi mừng lắm, bởi thấy con gái đã hơi “cứng” tuổi mà chẳng có bạn trai qua lại, suốt ngày lủi thủi đi học rồi đi làm, quanh quẩn chỉ có mấy đứa bạn gái.
Tôi bắt đầu ngờ ngợ bản thân không bình thường sau câu nói thẳng mặt của chồng: “Cô có phải đàn bà không vậy?”. Lời lẽ đó tràn ra sau quãng thời gian đằng đẵng tôi và chồng chịu đựng nhau, không phải bởi gia đình thiếu êm ấm, mà vì tôi ghê sợ cuộc sống gối chăn. Ngay đêm tân hôn, khi anh lại gần, tôi đã co rúm người lại vì sợ hãi. Tôi cắn răng vượt qua, cứ ngỡ thời gian sẽ khiến tôi quen đi, dễ dàng gần gũi chồng hơn. Nhưng sau hơn 5 năm chung sống, tôi vẫn không sao cảm thấy mọi thứ bình thường được. Hỏi han những đứa bạn gái đã có gia đình, tôi mới biết mình thật cá biệt. Đi khám, cũng không thấy bệnh tật gì. Như vậy, là do đâu?
Nỗi tủi nhục khổ sở làm tôi nhiều lần nghĩ tới việc ly hôn để giải thoát cả hai. Nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh còn hăm dọa sẽ không để tôi yên nếu tôi có ý định phá vỡ gia đình. Con cái không có lỗi lầm gì, người có tội là tôi, kẻ đang tơ tưởng ai đó nên không hết lòng với chồng con. Đó là kết luận của chồng trước thái độ bất hợp tác chăn gối của tôi. Tôi cũng sợ ba mẹ buồn lo, nên đành cam tâm chịu đựng.
Video đang HOT
Tôi chính thức biết mình tơ tưởng đến ai kể từ khi biết H. Đó là người phụ nữ hơn tôi hai tuổi, làm trong công ty đối tác. Tôi thấy trái tim mình loạn nhịp, cuộc sống đẹp hơn, mọi thứ trở nên mới mẻ và đáng yêu của người đầu tiên biết thế nào là rung động. H. mang lại cho tôi sự đồng cảm, tin tưởng, yêu thương, che chở và cả nỗi khát khao mong nhớ, những thứ mà tôi chưa từng tìm thấy khi ở bên chồng. Mọi buồn vui tôi đều có thể thổ lộ với H. Tôi bàng hoàng hiểu ra, vì sao đằng đẵng chừng ấy tuổi đời, tôi chưa hề lần nào quan tâm tới bất kỳ người đàn ông nào, chưa bao giờ hứng thú trước sự săn đón tán tỉnh của nam giới. Vì bản tính rụt rè, lại không tìm được tri kỷ, nên tôi đã lầm lỡ kết hôn, để khi H. xuất hiện, mọi thứ bỗng nan giải vô cùng…
Tung hê tất cả để chung sống với H., tôi quả thật không dám. H. chắc cũng không thể buông bỏ hiện tại để cùng tôi làm lại từ đầu. Chúng tôi chỉ âm thầm yêu nhau, lén lút gặp nhau, tự trách số phận không thương mình. Tôi không đủ can đảm mường tượng sấm sét sẽ đổ xuống đầu mình như thế nào khi mọi người biết ra sự thật. Nửa đời người rồi, tôi khó khăn lắm mới có thể tìm được hạnh phúc đích thực, nhưng tôi không nỡ bỏ con, để cha mẹ già phải choáng váng cúi mặt trước thị phi của người đời. Chồng tôi cũng không có lỗi, anh đã vô phước mới lấy phải tôi…
Nhưng tôi vẫn còn cuộc đời trước mặt và những năm tháng đau đáu phía sau ám ảnh. Bằng mọi giá, tôi cũng không thể mất H. Ý nghĩ ấy còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Tôi chỉ muốn có một con đường nào đó để đi, mà sao khó thế này…
Theo VNE
Cay đắng chịu kiếp chồng chung với người đẻ thuê
Nghĩ đến viễn tưởng một mình tôi lủi thủi trong một căn phòng trọ nào đó cho đến hết đời, thực sự tôi chỉ muốn chết mà thôi. Thà tôi cứ làm ô sin cho anh, mẹ của con anh có khi tôi còn hạnh phúc hơn nhiều.
Kiếp chồng chung liệu tôi có thể chịu đựng được hay không? (ảnh minh họa)
Chúng tôi là mối tình đầu của nhau từ những ngày còn là sinh viên, từ bấy đến nay vợ chồng chưabao giờ hết yêu thương nhau nhưng ngặt một nỗi tôi lại không thể có con. Anh là con một, nhà lại khá giả nên bố mẹ anh một mực đòi anh ly hôn với tôi để cưới vợ mới sinh con cho gia đình anh. Anh đã suy sụp rất nhiều, nhiều lúc anh còn ôm tôi khóc ròng. Cuối cùng thì tôi cũng đồng ý với phương án tìm người đẻ thuê cho anh.
Từ lúc người phụ nữ ấy bước vào nhà, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Vợ chồng bắt đầu có những khoảng cách, những e ngại riêng và nhất là lúc đêm về, tay chân đầu óc dường như thừa thãi. Biết mình là kẻ cản đường nên nhiều lúc tôi đã phải viện cớ ở lại nhà bạn qua đêm mỗi khi đi làm về, nhưng thực chất là thuê khách sạn ngủ lại. Những đêm ấy ngày một nhiều hơn, nước mắt cũng bắt đầu cạn dần, người héo hon đi. Rồi phương án ấy cũng chẳng được bao lâu vì anh thương tôi, bảo tôi không phải làm như thế, chỉ cần chịu đựng một thời gian nữa mọi chuyện sẽ qua khi đứa bé ra đời. Tôi trở về nhà mỗi khi đêm về, phòng chưa đầy 50m2 có tới 3 cái giường ngủ, chúng tôi cũng không dám ngủ chung với nhau vì ngại ngùng, anh cũng không gần gũi người ấy, chúng tôi cứ như đang ở trong tù với những ý nghĩ riêng của mình.
Rồi cái thai dần lớn lên, nhìn ánh mắt anh hạnh phúc mỗi khi ngắm nhìn dáng người phụ nữ ấy tôi lại càng thấy tủi hơn. Có khi nào anh ấy yêu người phụ nữ ấy hơn tôi?
Người phụ nữ ấy cũng không khó chịu với thái độ của tôi mà còn tâm sự rất nhiều. Cô ấy chịu đẻ thuê chỉ muốn cần một khoản tiền lớn để trả nợ cho người chồng đang ở tù chứ không có ý định cướp chồng tôi.
Nhưng dạo gần đây, tôi thấy anh và người ấy thay đổi rất nhiều, họ quan tâm đến nhau hơn, chiều chuộng nhau hơn, thậm chí anh còn mua đồ lót cho cô ấy nữa. Tôi sợ rằng với sự quan tâm ấy của anh, cô ấy sẽ dần có cảm tình với anh, nhất là khi cô ấy đang mang thai giọt máu của anh.
Liệu tôi có nên ra đi? Tôi thực sự không muốn rời xa anh, xa ngôi nhà này bởi giờ đây tôi chẳng biết đi về đâu nữa, bố mẹ tôi đã mất, căn nhà hiện giờ gia đình người em trai đang ở, tôi không dám về để ăn bám em. Nghĩ đến viễn cảnh một mình tôi lủi thủi trong một căn phòng trọ nào đó cho đến hết đời, thực sự tôi chỉ muốn chết mà thôi. Thà tôi cứ làm ô sin cho anh, mẹ của con anh có khi tôi còn hạnh phúc hơn nhiều.
Liệu tôi có phải tội đồ khiến mẹ con ruột lìa xa nhau? (ảnh minh họa)
Chỉ còn hơn 2 tháng nữa là người phụ nữ kia sẽ sinh đứa con đầu lòng thôi. Liệu mọi chuyện sẽ đi đến đâu? Liệu tôi có phải kẻ tội đồ khiến mẹ con ruột phải lìa xa nhau hay không? Xin độc giả hãy giúp tôi thoát ra nghịch cảnh này.
Theo VNE
Đàn ông ngoại tình.... lỗi là của phụ nữ? Không phải đàn ông nào cũng tìm niềm vui bên ngoài chỉ vì ham "của lạ". Những phút cô đơn trong gia đình, sự mệt mỏi do không được vợ cảm thông, chia sẻ cũng đẩy họ ra đường đi tìm tri kỷ. Và từ tình thân đến tình dục chỉ là ranh giới mỏng manh. Khi tôi thất bại trong làm ăn,...