Tôi đến giúp giảng hòa, không ngờ khiến con dâu quyết tâm ly hôn
Lúc tiễn tôi, thái độ con dâu vui vẻ hơn, tôi thấy an tâm phần nào. Tôi đinh ninh rằng, sóng gió rồi sẽ qua, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy nhưng thật không ngờ…
Con trai cả gọi điện về, thú nhận lỡ dại dột ngoại tình, lâu nay vợ chồng căng thẳng, ngột ngạt. Nếu tình hình này kéo dài, có khi vợ chồng không còn ở được với nhau.
Nghe con nói, tôi vừa giận vừa lo. Con trai tôi xưa nay tính tình nghiêm chỉnh, hiền lành. Vợ chính là mối tình đầu, trước đó chưa từng yêu thực sự một ai. Bao năm làm chồng, làm cha rất ân cần, chiều chuộng, không hiểu sao giờ lại trở nên hư đốn thế.
Tôi lấy lý do nhớ cháu, bắt xe lên thành phố chơi vài ngày, không nói chuyện này cho ông nhà tôi biết. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, bởi cũng chẳng có gì hay ho.
Hôm ấy là ngày nghỉ cuối tuần, con cháu đều ở nhà. Con dâu vẫn quan tâm mẹ, thái độ ân cần, chu đáo nhưng nét mặt không được vui. Tôi biết, nếu lúc này con còn có thể vui cười mới là chuyện lạ.
Tôi không ngờ cuộc viếng thăm của mình lại là nguyên nhân khiến con dâu dứt khoát ly hôn (Ảnh minh họa: People visual).
Trong bữa cơm, nhìn các cháu ríu rít kể chuyện, đòi bố mẹ dẫn bà đi chơi đó đây, tôi bỗng thấy chạnh lòng. Nếu không khéo hàn gắn, giữ gìn, người lớn sẽ làm khổ lây bọn trẻ. Các cháu còn nhỏ quá, đã hiểu gì đâu.
Chiều đó, nhân lúc con trai cùng hai đứa nhỏ đá bóng ngoài đường, tôi ngỏ ý muốn trò chuyện với con dâu. Tôi chưa kịp nói gì, con dâu đã nhìn tôi rơi nước mắt: “Con khổ quá mẹ ơi”. Tôi nắm tay con, cảm giác này tôi rất hiểu. Nhiều năm trước, chính bản thân tôi cũng từng đi qua cảm giác ấy, đau đớn và khổ sở vô cùng.
Chuyện chồng tôi hồi trẻ từng gian díu với một góa phụ trong làng, tôi chưa từng kể cho các con nghe. Con gái, con trai tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cuộc hôn nhân của cha mẹ mình. Để có được điều đó, tôi đã âm thầm khóc bao đêm, nỗi đau chôn chặt trong lòng không dám chia sẻ cùng ai. Đổi lại là tổ ấm trọn vẹn cho các con.
Chuyện này chỉ có chồng tôi, tôi và người đàn bà đó biết, đã là chuyện dĩ vãng. Tuy không thể quên, thời gian cũng khiến nỗi đau nguôi ngoai đi nhiều, giờ chỉ còn như một vết sẹo. Và tôi cho rằng, mình đã đúng khi quyết định tha thứ, chưa từng hối hận.
Video đang HOT
Hôm nay, tôi kể cho con dâu nghe, hy vọng con có thể bớt giận, suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện, xem có nên tha thứ, bao dung cho chồng một lần, ít nhất là vì các con.
Tôi nói với con dâu, đàn ông bản năng là giống đực, thích chinh phục, thích săn mồi. Đôi khi, vì không kìm chế nổi bản năng mà đi xa khỏi vòng an toàn. Nhưng quan trọng nhất là biết quay đầu về, biết sai và muốn sửa. Tôi không bênh con, nhưng phụ nữ muốn an ổn đôi lúc phải biết nhận phần thiệt về mình.
Con dâu tôi ngồi nghe, nước mắt đã không còn rơi nữa. Tôi hy vọng những lời tôi nói, những chuyện tôi trải qua ít nhiều có tác động tới suy nghĩ con dâu để con có thể bình tâm lại, bao dung, rộng lượng với sai lầm của chồng.
Tối đó, tôi bảo con trai ra ngoài đi bộ, mắng con một trận không tiếc lời. Sinh con ra, nuôi con ăn học, trưởng thành, chưa bao giờ con khiến tôi thất vọng và buồn lòng đến thế.
Tôi ở chơi vài ngày rồi về quê. Lúc tiễn tôi, thái độ con dâu vui vẻ hơn, tôi thấy an tâm phần nào. Tôi đinh ninh rằng, sóng gió rồi sẽ qua, mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa đâu vào đấy.
Vậy mà hôm nay, con trai tôi gọi điện bảo con dâu đưa đơn ly hôn, yêu cầu ký. Con trai tôi van xin thế nào cũng không được, bảo rằng vợ đã dứt khoát cắt đứt cuộc hôn nhân này.
Tôi nghe xong, không nghĩ ngợi liền bấm số gọi ngay cho con dâu. Tôi hỏi con, sao lại để mọi chuyện đến nông nỗi thế? Ở đời, đánh người chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại. Con có thể không cần chồng, nhưng các con không cần bố mẹ ở bên hay sao?
Giọng con dâu tôi rõ ràng, dứt khoát: “Con có nghĩ nhiều rồi, cũng băn khoăn do dự nhiều rồi. Nhưng sau hôm trò chuyện với mẹ, con mới có đủ dũng khí để dứt khoát.
Con không thể bao dung như mẹ, cũng không giỏi chịu đựng như mẹ. Con không muốn sau này cả đời vẫn ôm hận trong lòng như mẹ, không thể thảnh thơi. Giống như khối u trong người, nếu sợ đau đớn mà không cắt bỏ, nó sẽ di căn, sẽ giết dần giết mòn từng tế bào trong cơ thể. Con biết mẹ sẽ rất buồn, nhưng con không còn muốn sống chung với con trai mẹ nữa”.
Nghe con dâu nói, tay chân tôi rụng rời, đầu óc rối bời mông lung. Sao con dâu lại không cho mình cũng như gia đình mình một cơ hội khi mọi thứ vẫn còn có thể sửa chữa?
Con trai nhờ tôi lên giúp vợ chồng con giảng hòa, sao cuối cùng tôi lại làm cho con dâu dứt khoát quyết định ly hôn? Tôi đã nói gì sai, đã không đúng ở chỗ nào?
Con dâu vừa cưới về đã muốn bố mẹ chồng sang tên cho nhà cửa đất đai
Bố mẹ làm thì cũng là để cho con cái cả, thế nhưng tôi cũng không thể dại dột để người ta nói sao mình cũng phải làm vậy được!
Tôi luôn nghe người ta nói và đọc trên mạng xã hội rất nhiều về chuyện mẹ chồng nàng dâu, bởi vậy mà tôi luôn tự nhủ với lòng mình rằng sau này khi có dâu con về nhà rồi thì phải luôn là người chủ động cải thiện mối quan hệ này tốt nhất.
Tôi cũng nghĩ rằng có lẽ phần lớn mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu đều xuất phát từ những người làm cha làm mẹ mà ra chứ con cái vừa ít tuổi vừa chân ướt chân ráo về nhà chồng thì làm sao mà dám làm gì ầm ĩ ảnh hưởng nhà cửa cơ chứ. Bởi vậy mà có lẽ chỉ cần ở phía tôi cố gắng hơn một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ đâu vào đó cả thôi.
Thế nhưng, tôi không ngờ rằng ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Tôi vẫn áp dụng quan điểm ấy khi cô con dâu thứ nhất về nhà, cuộc sống yên ả trôi đi dù tôi vẫn biết giữa tôi và con bé có chút khoảng cách. Cái này thì cũng khó mà nói được, dù gì thì vẫn là hai người xa lạ đùng một cái về ở chung nhà, không thể cái gì cũng hợp nhau hết được. Tuy vậy tôi và con dâu cũng không có mâu thuẫn hay chiến tranh ngầm gì, tình cảm có thể từ từ vun vén.
Thế rồi hai vợ chồng chúng nó ăn nên làm ra, mua được cái nhà thì xin ra ở riêng, tôi cũng có buồn nhưng tôn trọng quyết định của con cái chứ mình cũng không áp đặt. Đã không giúp được gì thì thôi đừng để vợ chồng chúng nó căng thẳng với nhau.
Không biết là cái nhà mới ấy hợp thế nào mà từ ngày vợ chồng chúng nó ra ở riêng chỉ vỏn vẹn có 7 năm trời mà ăn nên làm ra hẳn. Mua thêm mấy cái nhà nữa cơ mà, tháng nào cũng cho tiền bố mẹ, mà khổ nỗi vợ chồng chúng tôi có tiêu xài được cái gì đâu. Con cái cho lại cất đi cho chúng nó.
Có bận Tết về, hai vợ chồng thằng lớn ngồi nói trước ban thờ rằng cái nhà ông bà đang ở sau thằng út mà lấy vợ thì cũng cho nó hết, anh chị cũng hỗ trợ thêm ít vốn liếng mà làm ăn.
Thật lòng lúc đó tôi cùng mừng, chúng nó lớn vừa có hiếu với cha mẹ lại biết nghĩa cho anh em thì cha mẹ nào chẳng mừng cơ chứ. Tôi lúc đó cũng nói vun vào rằng nhà cửa của bố mẹ thì cũng để cho con cái hết chứ chết đi rồi có chôn xuống theo được đâu.
Thế mà tôi không thể ngờ chỉ vì câu chuyện này mà tôi có lúc phải rơi vào cái tình huống mà chắc là hiếm bà mẹ chồng nào gặp phải.
Cậu con út của tôi mới lấy vợ. Cô con dâu mới khác hoàn toàn với tính cách của dâu trưởng. Có lẽ do tuổi đời còn trẻ nên cách sống và suy nghĩ không thể giống nhau được.
Bản thân tôi vẫn giữ quan điểm cũ, mẹ chồng nàng dâu có hòa hợp được hay không phần lớn phụ thuộc vào cách hành xử của mẹ chồng. Bởi vậy nên thời gian đầu con bé mới về nhà, tôi rất thoải mái, gần như không quan tâm chuyện vợ chồng nó ăn uống, làm việc, sinh hoạt ra sao.
Hai đứa chúng nó mới lấy nhau được hơn 1 năm, trong khoảng thời gian này tôi cũng nhận ra rất khó để gần gũi với con dâu út. Con bé đi cả ngày mà đến chồng nó còn không biết vợ mình đi đâu nữa là hai ông bà già chúng tôi. Tất nhiên người già cổ hủ thì không thấy thoải mái nên tôi cũng có vài lần nhắc nhở. Tôi không cấm con cái đi đâu làm gì, nhưng chí ít cũng phải nói với người lớn một câu để vừa không ảnh hưởng đến sinh hoạt của nhau khi sống chung, vừa để cho bố mẹ đỡ phải lo lắng chờ cửa.
Không biết có phải do vài lần nhắc nhở ấy không mà con trai út của tôi mới xin ra ngoài ở riêng. Tôi không phải là không đồng ý chỉ là chẳng lẽ nhà mình thì có mà con cái lại phải ra ngoài thuê nhà ở à?
Nói đến đây thì cậu út mới ngỏ ý rằng vợ mình nhắc đến chuyện trước đây ông bà bảo sẽ cho cái nhà. Bây giờ thì chưa cần vì ông bà còn phải có chỗ ở nhưng vì hai vợ chồng chúng nó dọn ra ở riêng nên muốn xin ông bà sang tên cho cái nhà để vợ nó giữ sổ đỏ cho yên tâm.
Tôi nghe xong mà choáng váng đầu óc, vợ chồng tôi còn trẻ khỏe nên chưa từng nghĩ sẽ viết di chúc hay chia nhà chia tài sản gì cho ai. Vả lại tôi sinh được 2 đứa con, kể cả thằng cả có giỏi giang giàu có thì vẫn cứ phải chia đều cho hai đứa chứ. Còn anh nó không cần hay cho nó là việc của hai đứa nó chứ tôi thì vẫn phải công bằng.
Tôi nhẹ nhàng nói với thằng út là chuyện này là chuyện về sau bố mẹ nằm xuống rồi tính. Còn hai đứa nếu cần thêm vốn liếng thì bố mẹ sẽ thu xếp cho một khoản. Tôi biết tính con mình, nó là đứa chỉ cần nói lý lẽ sẽ nghe nên cũng chỉ nghĩ đơn giản là phân tích cho con nó hiểu thôi.
Ngờ đâu đến tối, tôi vô tình lướt Facebook thì thấy con dâu út đăng bài nói xa nói gần rằng tôi chỉ nói mồm thôi chứ tiền của toàn vơ vào người có cho con cái được đồng nào đâu, đợi đến lúc ông bà chết thì cũng đã già đời con cái rồi.
Tôi thật sự bị sốc nặng. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống như vậy. Tôi còn cố gắng tự trấn an mình rằng chắc mình cả nghĩ thôi nhưng ngay cả con dâu trưởng của tôi cũng bình luận thẳng vào bài hỏi rõ em đang nói ai thì dâu út thản nhiên trả lời rằng nói ai thì người ấy tự nhột.
Đến tận giờ phút này, khi ngồi gõ những dòng chữ tâm sự này, tôi cũng chưa biết nên phải làm sao cho đúng đây. Tôi không muốn trong lúc nóng giận nói gì hay làm gì để sau này phải hối hận nên vẫn cứ tạm coi như mình chưa biết gì.
Tôi không phải là người dại dột để ai nói gì cũng đều nghe theo, chuyện này xảy ra càng không thể có chuyện tôi sang tên nhà cửa cho con dâu út. Chỉ là bây giờ tôi nên phải làm sao để vẹn toàn mọi thứ đây?
Bộ dạng của anh trai tôi khiến cả nhà 'tá hỏa', càng sốc hơn với bí mật mà anh giấu diếm 2 năm nay, gia đình tôi luôn nghĩ vợ chồng anh trai vẫn sống hạnh phúc và giàu có ở thành phố. Vợ chồng anh trai tôi sống ở thành phố, mấy năm mới về quê một lần hoặc khi gia đình có chuyện lớn, họ mới về. Anh tôi làm ở công ty tư nhân, còn chị dâu là thư kí giám...