Tôi đang chờ đợi vợ gọi điện để năn nỉ tôi quay về nhà
Tôi 34 tuổi, là trưởng phòng kỹ thuật của một công ty kinh doanh thiết bị điện tử. Tôi lấy vợ đến nay đã ngót ngét 6 năm rồi. Vợ tôi vừa bước qua tuổi 30 cách đây hai tháng. Bắt đầu từ lúc đó, cô ấy bỗng khó tính kinh khủng.
Cô ấy rất hay bắt bẻ tôi, từ việc ngồi bia bọt với bạn tối mịt mới về, không chịu đỡ đần vợ. Cô ấy nói cứ như thể tôi tệ bạc lắm vậy. Thực tế là một tuần tôi đi nhậu với bạn bè 2 lần, còn lại tôi đều về đúng giờ cơm. Kể cũng thật lạ, 6 năm qua tôi vẫn thế, có thấy vợ kêu ca gì đâu. Bây giờ lại học người khác, nảy nòi ra việc bắt chồng phải làm việc nhà. Than thở mệt về việc đi sớm về muộn của tôi, cô ấy lại lôi chuyện tôi không chịu giặt quần áo mỗi khi thay ra. Lâu lắm rồi tôi có đụng vào máy giặt đâu mà biết.
Thực ra tôi thấy nhà cửa rất sạch sẽ, không bẩn chút nào mà cô ấy suốt ngày quét dọn. Quần áo thay xong tôi cũng để sau cánh cửa chứ có vứt lung tung lộn xộn chướng mắt đâu. Con cái chơi xong, tôi cũng thò tay nhặt giúp con đồ chơi vứt vào một xó cho gọn, nào có phải không chịu trông con như lời vợ nói. Nhưng vợ tôi cứ như bị “chạm” vào ổ điện, cằn nhằn lải nhải mãi.
3 hôm trước, tôi vừa đi chơi với đám bạn về. Tắm rửa xong tôi ngồi ôm con chờ vợ dọn cơm. Nhưng không hiểu sao vợ tôi đùng đùng nổi giận, từ trong bếp lao ra, cầm đôi giày thể thao tôi vừa đi về vứt ra ngoài sân. Chuyện này không phải lần đầu nên tôi vẫn rất bình tĩnh ngồi dạy con học nói. Mấy lần vợ tôi đã vứt giày của chồng ra sân rồi, nhưng chỉ vài tiếng sau thế nào cũng lại chạy ra nhặt vào giặt sạch sẽ cho tôi.
Tôi đi rất chậm, chờ cô ấy hối hận mà gọi quay lại. Nhưng lại thấy vợ tôi vơ số quần áo của tôi nhét tất cả vào cái túi du lịch rồi quẳng ra sân (Ảnh minh họa)
Ngồi chờ gần 30 phút mà vẫn chưa thấy vợ dọn cơm, bụng tôi réo ầm lên. Tôi gọi: “Chưa có cơm hả em? Sao lâu thế?”. Tôi thấy mình nói vậy chẳng có gì là xúc phạm cả, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng. Thế mà vợ tôi đang múc canh ra bát bỗng vung tay đổ tất cả xuống bồn rửa rau. Sau đó vợ quẳng luôn bát vào đó. Tôi ôm con chạy lại hỏi: “Em bị làm sao thế? Anh đói lắm rồi có biết không hả?”
Vợ tôi hằm hằm giằng con ra khỏi tay tôi. Cô ấy quát lên: “Đói thì đi đâu mà ăn. Tôi không hầu nữa”. Con tôi nghe mẹ nói to quá liền khóc. Vợ tôi ôm nó đi vào phòng ngủ. Tôi không hiểu gì hết, một phần thì đói, một phần thì thấy kỳ quái về hành động của vợ. Tôi bèn chạy theo vào phòng ngủ hỏi “Sao đột nhiên em nổi điên thế hả? Em vừa phải thôi. Mấy ngày hôm nay em lạ lắm. Em mà như vậy lần nữa, anh đi ăn bên ngoài đấy”.
Mọi người xem, tôi nói như vậy cũng có quá đáng gì đâu. Tôi chỉ định dọa vợ thế thôi, rồi cũng tính vào nhà bếp nấu tạm cái gì đó để ăn trước. Thế mà vợ tôi đặt con xuống giường rồi đùng đùng mở tủ quần áo, vứt hết quần áo của tôi xuống sàn nhà. Vừa vứt, cô ấy vừa nói “Anh giỏi thì đi đi, đi ngay”.
Video đang HOT
Như vậy còn không phải là vợ công khai đuổi tôi? Bằng từng này tuổi, chẳng lẽ tôi còn bị vợ đuổi khỏi nhà? Mà cô ấy là ai mà dám có quyền đó? 8 giờ tối, cơm chưa ăn, lại bị vợ chọc tức, tôi nóng quá nên nghiến răng nói “Được, cô đừng có hối hận, giỏi thì đừng gọi điện xin xỏ tôi quay về”. Sau đó tôi đạp cửa bỏ đi. Tôi đi rất chậm, chờ cô ấy hối hận mà gọi quay lại nhưng lại thấy vợ tôi vơ số quần áo của tôi nhét tất cả vào cái túi du lịch rồi quẳng ra sân.
Tôi tin chắc rằng ở đây thêm vài ngày nữa, vợ tôi thế nào cũng cuống lên đi tìm (Ảnh minh họa)
Tức quá, tôi cầm túi bước ra khỏi cổng luôn. Nhưng đi bộ được 5 phút, tôi cũng chẳng biết mình nên đi đâu. Về nhà bố mẹ đẻ thì xấu hổ, rồi bố mẹ tôi lại chuyện bé xé ra to. Đến khách sạn nghỉ tạm thì tiền trong túi không đủ. Tôi chẹp miệng đến nhà anh bạn thân, định bụng ở lì đó vài hôm để vợ tôi sốt sắng đi tìm, xin xỏ tôi về.
Nhưng vài ngày trôi qua mà vợ tôi vẫn không gọi điện, nhắn tin hay đi tìm tôi. Vợ chồng anh bạn thân biết chuyện tôi bị đuổi, cứ lén lút cười với nhau suốt. Thậm chí anh bạn còn vỗ vai tôi bảo tôi quay về xin lỗi trước. Điều này làm sao có thể, tôi chưa đánh mất sĩ diện đến mức ấy đâu.
Tôi tin chắc rằng tôi ở đây thêm vài ngày nữa, vợ tôi thế nào cũng cuống lên đi tìm. Đến lúc đó, tôi sẽ lên mặt mà “làm căng” cho cô ấy sợ, hết thói “bắt nạt chồng”.
Theo Mask
Uất ức vì chồng ghen tuông mù quáng
Từ ngày nhập viện chị luôn ám ảnh về những màn ghen vố lối của chồng.
Quá yêu vợ nên ghen
Câu chuyện của chị Nguyễn Thị Huyền khiến nhiều bác sĩ trong bệnh viện tâm thần Trung ương ám ảnh. Chị Huyền là cô gái khá xinh xắn, nhà ở Thường Tín, Hà Nội.
Ngày còn thanh niên, chị Huyền cũng đem lòng yêu một thanh niên người nội thành Hà Nội. Nhưng vì lý do nào đó nên chị và người yêu của mình không đến được với nhau. Năm 22 tuổi, chị Huyền lấy anh Bình, một người đàn ông trong xã.
Ai cũng nghĩ rằng cuộc sống của chị Huyền sẽ hạnh phúc. Chị thấy chồng yêu thương mình nên đã thành thật kể lại chuyện từng làm với người yêu cũ, trong đó có chuyện "vượt rào".
Lúc đó, chồng chị không hề phản ứng, chê bai hay nổi nóng. Anh vẫn yêu và đồng ý lấy chị. Bi kịch từ sau khi sinh con, đứa con gái không mang một đặc điểm gì giống anh khiến anh nghi ngờ về cha của đứa trẻ. Anh sinh nghi chuyện vợ mình lang chạ với kẻ khác đẻ ra đứa trẻ.
Thế rồi, hằng đêm anh dằn vặt vợ mình vì cái tội "con không giống bố". Càng ngày, tính tình hay ghen của anh càng lộ rõ. Anh cấm vợ không cho chị đến xưởng thêu nơi chị đang làm. Anh không cho vợ đi chợ một mình. Việc mua sắm hay ra ngoài anh nhận làm hết.
Hàng ngày, anh cứ chăm chăm nhìn vào đứa trẻ. Ra đường, chị Huyền không dám đứng lại trò chuyện với ai vì sợ chồng nghi ngoại tình với họ. Người đàn ông nào qua đường dừng xe hỏi đường chị liền bị anh quát mắng đuổi đi. Đàn ông trong xóm nếu trót cười với chị Huyền thì xem ra anh ta là kẻ không may mắn, sẽ bị anh Bình chửi và vu cho cái tội "gạ gẫm vợ người khác".
Nhiều lần chị Huyền bỏ về nhà mẹ thì anh Bình sang xin lỗi và lại lấy lý do vì quá yêu vợ, không muốn thằng đàn ông khác nhìn thấy vợ mình.
Uất ức vì chồng vu cho cái tội đong đưa, trong lúc chồng đi vắng, chị Huyền đã cắt cổ tay tự vẫn (Ảnh minh họa)
Uất ức quá nên tìm đến cái chết
Lấy tình yêu ra bao biện cho tính ghen bóng, ghen gió của mình, chồng chị luôn rình mò vợ. Chị dọa mang con đi xét nghiệm AND để xem ai là cha nó thì anh Bình không cho. Bản thân anh cũng sợ rằng đứa trẻ không phải con của anh thì anh mất Huyền mãi mãi nhưng không từ bỏ việc độc đoán ghen tuông.
Vì tính ghen của chồng, hàng xóm không ai dám lại gần chị Huyền vì sợ bị ăn vạ. Hàng ngày, chị lầm lũi trong căn nhà rộng thênh thang. Có những lúc, chị thèm có người để nói chuyện với mình nhưng anh không cho chị ra ngoài tiếp xúc với người lạ. Đàn bà trong xóm cũng sợ chồng chị.
Một lần, người bạn học cùng cấp 3 với chị Huyền đến nhà chơi. Anh bạn đi nam về không hề hay biết người chồng ghen tuông của chị nên lỡ ngồi trò chuyện với cô bạn thân năm nào. Hai người đang cười nói vui vẻ ôn lại thời áo trắng thì anh Bình từ bên ngoài đi về. Anh bí mật lấy điện thoại quay cảnh chị đang ngồi đối diện với bạn và cười nói vui vẻ. Quay xong, anh bình tĩnh cất điện thoại và lao vào đánh ghen với người bạn trai kia. Anh không cần nghe ai giải thích chỉ cần anh đã bắt được chị lả lơi cười nói với bạn bè. "Từ nay thì mày hết chối cãi cái tính đong đưa với đàn ông, tao có bằng chứng rõ ràng"
Không chỉ dằn mặt bạn chị Huyền, đến đêm anh liên tục cái điệp khúc "Mày không được cười với trai, mày không được nói chuyện với kẻ khác, mày lên giường với tao được thì mày cũng lên giường với nhiều kẻ khác". Có những hôm, 1h khuya anh vẫn không để chị ngủ mà cứ luôn miệng kể tội đong đưa của vợ.
Chị hoàn toàn bất lực với người chồng đa nghi của mình. Uất ức vì chồng vu cho cái tội đong đưa, trong lúc chồng đi vắng, chị Huyền đã cắt cổ tay tự vẫn. Chị may mắn thoát khỏi tử thần vì mẹ ruột đến chơi. Thấy con gái nằm trên vũng máu nên bà đã gọi người đưa chị vào Bệnh viện Thường Tín. Tại đây, sau khi điều trị khỏi vết thương cắt cổ tay, chị Huyền được chuyển sang Bệnh viện Tâm thần Trung ương I để điều trị tâm lý.
Người phụ nữ từ ngày nhập viện luôn ám ảnh về những màn ghen vố lối của chồng. Nhìn thấy người lạ, chị lại co rúm người khóc "tôi không ngoại tình, tôi trong sáng". Chị Huyền phải nằm viện gần 1 tháng để điều trị chứng hoảng sợ, tâm lý rối loạn của mình.
Theo VNE
Bị chồng trói bằng xích chó và bỏ đói giữa HN Một người phụ nữ chia sẻ câu chuyện của mình khiến nhiều người ái ngại và thương cảm. Chiều ngày 8/4/2014, triển lãm về những câu chuyện có thật về bạo lực gia đình với chủ đề "Nước mắt cười" do (CSAGA) đã khép lại. Phía sau của cuộc triển lãm là nỗi ám ảnh và xót xa về câu chuyện của nạn...