Tôi chẳng khác gì một người giúp việc
Tôi là người đàn bà thứ 8 của Khương. Trước tôi, 7 người đàn bà đã lần lượt bỏ ông hoặc bị ông bỏ.
“Chị phải đưa anh ấy vô bệnh viện, tôi năn nỉ chị đó. Dù sao thì ảnh cũng là cha của con chị mà…”-Liên Hương lại gọi điện giục giã. Tôi nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. Toàn thân ông trắng toát như tấm dra trải giường. Đôi mắt ông ta nhắm nghiền, trong khi cái miệng lại há hốc thổi ra từng hơi thở mệt nhọc, đứt quãng.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt ông, khuôn mặt xám xịt như mặt người chết. Mà có lẽ ông đã chết rồi vì tôi không thấy lồng ngực ông đập phập phồng…Nhưng không, nhìn kỹ, tôi biết mình đã lầm. Ông ta còn sống.
Người đàn ông nằm đó là Khương, chồng tôi. Cách đây 2 tuần lễ, ông bảo đi thăm một người bạn ở Cần Giờ, tôi hỏi thăm ai thì ông không nói. Sau đó khi Liên Hương gọi điện cho tôi biết là Khương bị sốt cao, khó thở; tôi mới biết chính xác là ông đi thăm cô ta.
Mà chẳng phải thăm viếng gì. Họ bồ bịch với nhau trong khi bên ngoài cứ giả làm anh em. Tôi biết hết nhưng không thèm nói bởi từ lâu tôi cũng chán cái cảnh vợ chồng với người đàn ông đáng tuổi ông nội mình. Tôi là người đàn bà thứ 8 của Khương. Trước tôi, 7 người đàn bà đã lần lượt bỏ ông hoặc bị ông bỏ.
Tôi không cần tìm hiểu lý do đích xác của những cuộc chia tay bởi thời gian 6 năm sống với Khương, đã quá đủ để tôi biết vì sao họ không thể chung sống với ông ta, một gã đàn ông hám gái nhưng bủn xỉn. Khi về sống với Khương, ông bảo tôi: “Anh sẽ bảo đảm cho em một cuộc sống đầy đủ, chẳng cần phải làm lụng vất vả như bây giờ”.
Lúc đó tôi đang là nhân viên phục vụ ở một khách sạn mà mỗi lần lên TP HCM là ông ta lại đến đăng ký phòng để nghỉ qua đêm hoặc đôi khi chỉ nghỉ trưa. Ông khoe là chủ trang trại mấy chục hecta ở Bình Dương, có mấy căn nhà mặt tiền cho thuê, chỉ riêng tiền cho thuê nhà mỗi tháng đã hơn trăm triệu; tiền bán trái cây, gia súc, gia cầm ở trang trại mỗi tháng cũng ngần ấy nữa.
Ông năn nỉ mãi nhưng tôi không đồng ý. Cho đến lần ông nghỉ qua đêm ở khách sạn và đột ngột ngã bệnh, tôi phát hiện nhờ người đưa ông đi cấp cứu, còn mình thì ở lại chăm sóc. Khi khỏi bệnh, ông cho tôi 20 triệu gọi là tạ ơn tôi đã cứu mạng. Dần dà tôi cũng xiêu lòng.
Video đang HOT
Tôi nghĩ đồng tiền mình nhận là xứng đáng chứ chẳng phải là tiền bố thí của người chồng giàu có (Ảnh minh họa)
Tôi về sống với Khương, sinh cho ông ta 2 đứa con nhưng chúng tôi vẫn chưa làm hôn thú. Lý do mà Khương đưa ra để không đăng ký kết hôn là có chút vướng mắc về thủ tục ly hôn với bà vợ đầu tiên hiện đang sống ở nước ngoài. Tuy vậy, tôi lại nghe bạn bè ông nói lại là vì tôi còn quá trẻ, ông ta sợ tôi dòm ngó tài sản của mình nên không muốn ràng buộc.
Tôi mặc kệ ông ta nghĩ sao cũng được, miễn mỗi tháng tôi có một khoản tiền kha khá để gửi về cho ba mẹ tôi ở quê. Tuy vậy, cuộc sống của tôi cũng chẳng êm đẹp như tôi vẫn tưởng. Khi tôi mang thai lần đầu tiên, ông bảo có việc lên TP HCM vài hôm. Lần đó về, tôi phát hiện mấy cái bao cao su trong túi xách của ông. Tôi hỏi thì ông tỉnh bơ: “Giải quyết tạm thời khi em bầu bì thôi mà”. Tôi chết lặng người. Phải rất lâu sau tôi mới lấy lại bình tĩnh. Sau lần đó, mấy tháng tiếp theo thay vì cho tôi 3 triệu thì ông cho tôi 5 triệu như để đền bù “tổn thất tinh thần” cho tôi.
Đôi khi ngồi suy nghĩ một mình, tôi thấy thân phận mình cũng chẳng khác gì một người giúp việc. Tiếng là giàu có nhưng trong nhà mọi việc lớn nhỏ tôi phải làm; ông chỉ thuê nhân công cho công việc ở trang trại. Nhưng thậm chí cả những công việc xịt sâu, tưới nước, lượm trứng; cho gà, chim ăn… tôi cũng phải cùng làm với thợ.
Chính vì vậy, tôi nghĩ đồng tiền mình nhận là xứng đáng chứ chẳng phải là tiền bố thí của người chồng giàu có. Giả dụ ông ta thương tôi thật lòng, sống đàng hoàng, đừng bồ bịch lung tung thì có lẽ tôi cũng sẽ thương yêu ông ta dù cái chuyện đũa lệch nhiều khi cũng khiến tôi nản lòng. Thế mà ông không như vậy. Vừa tính toán nhỏ mọn, lại vừa chơi bời vô độ, coi vợ con như “con sen”- đây là từ ngữ mà ông hay nói với tôi để chỉ người giúp việc.
Bây giờ thì ông ngã bệnh nằm đó. Liên Hương bảo tôi đưa ông vô bệnh viện nhưng tôi lưỡng lự. Vô đó là tôi phải đi theo chăm sóc ông, bỏ bê hai đứa nhỏ và công việc nhà vì ông sẽ chẳng chịu để người lạ chăm sóc mình. Còn để ông ở nhà, dù tôi đã mời bác sĩ đến khám nhưng tình hình mấy hôm rồi không có chuyển biến. “Chị đưa bác vô bệnh viện sớm thì còn có hi vọng; nếu không e rằng sẽ khó qua khỏi vì đợt viêm phổi này rất nặng”- vị bác sĩ khuyên.
Tôi nhìn cái mặt xám xịt của ông. Những hơi thở nhẹ như không… Trong đầu tôi mọi thứ rất mơ hồ. Tôi nửa muốn ông khỏe lại để xem ông có để lại gì cho mẹ con tôi hay không; nhưng nửa lại muốn ông ta cứ đi luôn vì tôi đã tìm kiếm khắp nhà vẫn chẳng thấy giấy tờ, tiền bạc ở đâu.
Nghe nói mấy ngôi nhà mà ngày xưa ông “nổ” trước khi lấy tôi thật ra là của con trai ông. Chúng đứng tên sở hữu và lấy tiền cho thuê chứ ông chẳng có gì. Còn cái trang trại “bé bằng cái lỗ mũi” chứ không phải rộng mấy chục hecta như ông ta khoe hồi trước hình như cũng đứng tên một trong những bà vợ đã mất của ông. Con của bà này vừa rồi đã nộp đơn kiện cha để đòi lại đất. Bây giờ nghĩ kỹ lại hình như chẳng có gì cho tôi ngoài mấy món nữ trang mà ông tặng tôi nhân những dịp này nọ như sinh nhật, ngày chung sống, lễ phụ nữ…
Vậy thì tôi cứu ông ta làm gì? Để ông sống thêm ngày nào, tôi cực thân ngày ấy… Thế nhưng có một tiếng nói khác lại bảo rằng, dù sao thì ông ta cũng đã cưu mang mẹ con tôi suốt 6 năm qua, có lẽ tôi nên đưa ông đến bệnh viện chăng? Mà chắc gì vô đó ông có thể qua khỏi?
Càng nhìn ông, tôi càng thấm thía. Nếu ai đó có sức khỏe, có trí tuệ thì tự mình kiếm sống, đừng bao giờ dựa dẫm vào những kẻ hay khoe mẽ giàu sang bởi cái thùng rỗng thì luôn kêu to…
Theo VNE
Áp lực lấy chồng đến héo mòn thân xác
28 tuổi, chưa có một mảnh tình vắt vai. Nói ra thì người ta không tin nhưng...
28 tuổi, chưa có một mảnh tình vắt vai
28 tuổi, chưa có một mảnh tình vắt vai. Nói ra thì người ta không tin nhưng sự thật là như vậy. Giới tính bình thường, cũng thích con trai, lại không phải thuộc hàng quá xấu. Xinh thì không xinh, nhưng cũng có nét duyên đáo để, đó là tất cả những gì người ta nhận xét về tôi. Ấy vậy mà, tới tuổi 28, tôi vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai. Người ta nói tôi có rồi mà giấu, hay yêu ai đó rồi, nhưng tôi chỉ cười trừ, vì chuyện này chỉ có tôi mới hiểu.
Nguyên nhân của chuyện này chính tôi cũng không biết. Có lẽ vì ôm mộng lãng mạn, tự vẽ ra cho mình một mẫu đàn ông lý tưởng mà đến cuối cùng tôi rơi vào trạng thái &'cao không tới mà thấp lại không thông'. Thế là, thời gian cứ trôi đi, tôi chẳng chọn được ai. Người tôi thích thì không thích tôi, còn những người thích tôi thì tôi không ưng ý. Thế rồi, tôi... ế.
Cách đây 2 năm, tức là khi tôi 26 tuổi, người ta nói tôi ế, tôi bực mình lắm. Vì 26 tuổi với tôi còn quá trẻ. Nhưng giờ đây, khi đã bước sang tuổi 28, nếu ai đó có xì xào sau lưng tôi chữ ế, tôi chấp nhận mà không nói lời nào. Vì nếu không có người yêu, không lấy chồng thì ế thật rồi chứ còn son gì nữa. Nhưng khổ nỗi, chắc họ hiểu tâm trạng của tôi, nên không ai dám nói trước mặt, chỉ nói sau lưng hay biểu hiện bằng ánh mắt khi nhìn thấy tôi. Có người còn nói: "Tiếc cho con bé ấy thật". Tiếc ư, còn có cơ hội chứ, đâu phải quá già. Nhưng ở quê người ta quan niệm thế. Giờ mà không lấy là ế rồi. Xem ra sự việc đã quá nghiêm trọng.
Có người còn nói: "Tiếc cho con bé ấy thật". Tiếc ư, còn có cơ hội chứ, đâu phải quá già. (ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu thấy lo lắng, cuống cuồng tìm người yêu. Nhưng tất nhiên, cũng không vì chuyện này mà vơ quàng, vơ xiên anh nào đó để nhắm mắt đưa chân. Chỉ là, tôi biết chú ý hơn tới những người đàn ông theo đuổi mình. Nhưng khổ nỗi, những người đến với tôi, dù có cố gắng tới mấy tôi cũng không ưng được. Được cái này thì mất cái kia. Nhưng cái 'mất' của họ thì quả thật là quá nghiêm trọng.
Người ta nói, càng già càng khó tính. Tôi cũng đã qua cái tuổi lãng mạn, cũng không mơ những mối tình như phim Hàn nữa. Cũng bắt đầu biết chấp nhận và luôn ý thức, ở đời không ai hoàn hảo, mình đã là gì mà đòi hỏi người ta này nọ. Thế nên, tôi cũng cố gắng bỏ qua hết những tiêu chuẩn trước giờ, để có thể ưng một anh nào đó. Nhưng kết quả là con số không. Có người còn nói thẳng ngay trước mặt tôi trong lần ra mắt đầu khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, và có phần chạnh lòng, xấu hổ: "Già rồi mà còn kén cá chọn canh". Phải chăng tôi như thế thật?
Bố mẹ đau khổ vì &'quả bom nổ chậm' trong nhà
Bố mẹ tôi đau khổ vì con cái. Cách đây một thời gian, bố mẹ còn muốn giục tôi lấy chồng. Nhưng giờ, dường như, mọi sự cố gắng đều thấy không có kết quả. Thấy tôi cứ dửng dưng, bố mẹ càng buồn vả lại nhan sắc ngày càng đi xuống, tâm trí tôi cũng thấy không được vui vẻ nữa, nên bố mẹ cũng hiểu phần nào nỗi lòng con gái. Tôi không quá nặng chuyện chồng con, nhưng chỉ vì nhà có mình tôi là con gái, tôi lo lắng cho bố mẹ, sợ bố mẹ mất mặt vì đứa con này. Thế nên, với tôi, việc lấy chồng bây giờ đúng thật sự chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ của người làm con mà thôi.
Ngày trước tôi cứ nghĩ, không lấy chồng thì ở nhà sống cùng bố mẹ, lo phụng dưỡng bố mẹ lúc tuổi già, bố mẹ càng vui. (ảnh minh họa)
Mỗi lần có ai đó hỏi: "Thế con gái ông bà bao giờ cưới?" là bố mẹ tôi lại cười trừ, lắc đầu ngán ngẩm. Chuyện là, con gái lớn ở quê lâu không lấy chồng, người ta đồn thổi lắm chuyện lắm. Nào là dựng chuyện tôi kiêu căng, khó tính, cầu toàn, tự cao tự đại; nào là chuyện hay tôi quan hệ lăng nhăng với người có vợ... Mà bia miệng khó mòn, bố mẹ tôi thật sự đã chịu đủ điều rồi. Con gái lớn mà không lấy chồng chỉ có nước đi chỗ khác mà làm ăn, làm sao sống cùng bố mẹ mãi được.
Ngày trước tôi cứ nghĩ, không lấy chồng thì ở nhà sống cùng bố mẹ, lo phụng dưỡng bố mẹ lúc tuổi già, bố mẹ càng vui. Thế nhưng, giờ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Không lấy được chồng vừa mang tiếng vừa chẳng được ở cùng bố mẹ, lại mang tiếng xấu cho bố mẹ mình. Dạo này, tôi thấy mệt mỏi vô cùng, thấy người gầy yếu đi ghê gớm. Cảm giác lúc nào cũng có người nhìn ngó mình. Nhìn khuôn mặt sầu não hiện rõ nỗi buồn của bố mẹ khiến lòng tôi đau nhói.
Chả lẽ, tôi phải nhắm mắt đưa chân, chấp nhận lấy người đàn ông tôi không yêu làm chồng? Nếu như vậy, sau này liệu tôi có hạnh phúc hay không? Tôi bắt đầu ân hận về sự tự do của mình, bắt đầu cảm thấy áy náy, suy nghĩ với bố mẹ và cảm thấy đã phí hoài tuổi xuân, không yêu ai. Để giờ đây, phải lấy người mình không yêu. Có thể, cuộc sống đã an bài tôi phải như vậy. Chưa một lần được sống trong tình yêu mà đến lúc này, tôi phải liều thân rồi.
Theo Eva
Vợ thích tắm chung vì ham chuyện ấy khác lạ Vợ thích tắm chung cùng chông đâu còn là chuyên lạ, tại sao anh phải quá sững sờ? Chào anh, sau khi đọc câu chuyện &'ngượng chín mặt vì vợ rủ tắm chung' tôi thật sự thấy thông cảm cho hoàn cảnh của anh. Tuy nhiên, chuyện này không có gì phức tạp và khó hiểu kể cả từ phía vợ anh. Có...