Tôi chăm sóc gia đình hơn từ khi được vợ tha thứ
Tạm thời tôi tốt toàn diện, làm bao nhiêu t.iền đưa vợ giữ để chi tiêu, đi làm hết giờ thì về với vợ con, ăn cơm xong cùng vợ con xem tivi, cách một vài ngày đưa vợ con đi chơi.
Chúng tôi đến với nhau trong nhiều niềm vui và hạnh phúc, những ngày đi chơi, sống chung trước khi cưới thật tốt đẹp. Tôi nghĩ thời nay sau đại học, có sự nghiệp khi yêu nhau ai cũng thế, rồi cái xã hội “bắt” chúng tôi phải cưới. Đó là quy luật của người Á Đông, nếu không cưới xã hội dị nghị, nhất là gia đình bên phía người phụ nữ . Tôi cũng thấy thiệt thòi cho người yêu nếu sống chung mà không cưới như vậy.
Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ nhưng đến với nhau và thật sự đi sâu vào cuộc sống của nhau thì khoảng 18 tháng trước khi quyết định cưới. Tôi tự đặt nhiều câu hỏi trong đó hỏi mình có thương người yêu không? Tôi nghĩ là có, người yêu cũng thương mình rất nhiều. Thêm nữa duyên số ông trời cho chúng tôi rất nhiều thuận lợi trước khi quyết định đám cưới: Chúng tôi có nhà riêng, cả hai đều có công việc ổn định, kinh tế thuận lợi, gia đình hai bên ủng hộ, bạn bè cũng rần rần đám cưới (đó là chất xúc tác không nhỏ). Chúng tôi có đầy đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Kết thúc bằng một hôn lễ là cái kết tuyệt đẹp như phim Hàn Quốc.
Sau khi kết hôn các yếu tố bên ngoài đều tuyệt vời, chúng tôi đi du lịch thường xuyên, chia công việc nhà hợp lý, sự nghiệp tiến triển tốt sau giờ đi làm. Chúng tôi luôn bên nhau cùng đi chơi, đi ăn, xem phim, chia sẻ mọi thứ quanh cuộc sống và công việc, vui buồn gì cũng có nhau, mỗi ngày chúng tôi trò chuyện với nhau rất nhiều rồi ôm nhau ngủ. Rất nhiều kỷ niệm, nhiều đến mức tôi không thể kể hết. Rồi chúng tôi cũng có tin vui, đều thích con trai, và cũng được con trai. Đời được thế còn gì bằng. Một thời gian sau hôn nhân, chắc các bạn đang tò mò thế vấn đề ở chỗ nào?
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Phía vợ tôi: Vợ tôi hầu hết đều ổn, tôi hài lòng. Vợ làm biếng xíu nhưng tôi cũng làm biếng nên hòa nhau. Cái gì có máy móc chúng tôi giao hết cho máy móc. Việc nhà chia đều, vợ đi chợ tôi nấu cơm, vợ dọn dẹp phòng tôi dọn dẹp dưới nhà, xong hết thì đi chơi. Tính cách vợ tôi cương trực, dữ, trong các cuộc cãi nhau tôi luôn nhịn. Sau này mẹ chồng cũng phải nhịn vợ, tôi không hài lòng chuyện này nhưng phải chịu bản chất đó, không thay đổi được, nói chuyện tới lui thế nào cũng cãi nhau. Có cái đúng có cái sai nhưng thông thường tôi luôn nhịn vợ, nhưng tỷ lệ này giảm dần theo năm tháng. Bản chất tôi là nhẫn và vợ tôi là cương.
Tôi thích có một người vợ hiền nhưng cô ấy quá dữ, vợ tôi thích người chồng hiền không ăn chơi mà tôi cái gì cũng chơi được. Đáng lý chúng tôi nên để cho nhau thấy rõ điều này từ khi mới yêu, nhưng yêu ai lại không vẽ bức tranh đẹp hoặc ảo tưởng những điều tốt. Tôi rất hối hận, đáng lý không nên nhịn quá nhiều thứ ngay từ đầu và có bao nhiêu cái xấu cứ nói rõ hết, biết đâu kết quả câu chuyện đã theo hướng hoàn toàn khác, điều đó có thể sẽ tốt hơn cho cả hai. Nếu có lời khuyên cho mọi người thì tôi nghĩ các bạn nên thể hiện rõ quan điểm thích và không thích, không nên để bụng hay qua loa vì để trong bụng trước sau gì nó cũng thành bệnh. Các bạn đừng hỏi vì sao, ai kết hôn trên 5 năm, 10 năm mới hiểu.
Phía tôi: Bản chất tôi thích tự do, cờ bạc, hút thuốc, rượu chè, đủ món ăn chơi trai gái tôi không mê cái nào hết. Có nghĩa là cái nào cũng chơi được hết nên không biết mình mê cái gì, nhưng từ khi có vợ đi đâu cũng có cô ấy. Tôi thỉnh thoảng cảm thấy không vui vì điều này nhưng có vợ rồi “phải chịu”, tôi cũng thường chia sẻ điều này cho vợ biết nhưng không thay đổi được gì, đi đâu phải báo cáo, về sớm thì thôi, về trễ là mệt mỏi cho cả hai vì sẽ cãi nhau. Tôi lăng nhăng bị phát hiện một lần với cô bé sinh viên, chút xíu là l.y h.ôn. Tôi xác định chỉ ham chơi và xóa sạch hình ảnh cô bé không cần suy nghĩ, chọn ngay vợ, lúc đó với tôi vợ con là tất cả, thế là được vợ tha thứ.
Có lẽ sau lần tha thứ này cô ấy yêu bản thân hơn, tôi nghĩ điều đó đúng. Chung quy tôi là người không tốt lắm, cũng ích kỷ. Hiện tại gia đình, bạn bè, đồng nghiệp và chính chúng tôi thấy tình yêu hôn nhân này vẫn đẹp như mơ. Tạm thời tôi tốt toàn diện, làm bao nhiêu t.iền đưa hết vợ giữ để chi tiêu, đi làm hết giờ thì về với vợ con, ăn cơm xong cùng vợ con xem tivi, cách một vài ngày đưa vợ con đi khu vui chơi thiếu nhi, cuối tuần cùng vợ con đi nhậu với gia đình hai bên hoặc bạn bè cả hai. Thỉnh thoảng đưa vợ con đi du lịch đâu đó, làm được gì cho vợ con vui tôi đều làm.
Vợ tôi muốn giữ được hạnh phúc này thêm ngày nào cho con thì sẽ làm hết sức để giữ được thêm ngày đó. Người phụ nữ khi yêu chồng con họ vĩ đại thật. Tôi thấy mình không bằng vợ khi không thể từ bỏ được bản chất của mình, cũng giống như cô ấy không bỏ được tính cách hung dữ và kiểm soát chồng. Bản chất tôi thích tự do và muốn có những giây phút tự do thoải mái, tôi đăng ký đi tập gym buổi sáng, vợ nhất quyết đi chung, tôi thấy mệt mỏi vì điều này nhưng không thay đổi được gì, cô ấy là thế. Mỗi khi buồn tôi đều nghĩ giá như còn độc thân thì hay biết mấy, vì như thế mới được sống tự do đúng bản chất. Tôi biết sai nhưng không ngăn được những suy nghĩ kiểu như thế. Nếu độc thân, tôi sẽ không bao giờ cưới ai khác ngoại trừ quay lại với vợ, tôi biết sẽ yêu cô ấy đến suốt đời.
Theo VNE
Chồng mình và chồng người…
Anh hàng xóm cái gì cũng thạo, nhà cửa, vườn tược, con cái, ới cái là giúp người khác ngay. Đã vậy không nhậu nhẹt, trai gái gì hết. Đêm làm ca, ngày anh chồng ở nhà trông con cho vợ đi làm. Có khi bạn gọi lai rai, vợ và mẹ cau mày cau mặt lại thôi. Ai cũng tấm tắc: Cái thằng ngoan thật là ngoan!
Thỉnh thoảng đứng trên tầng, nhìn vu vơ qua vườn nhà... hàng xóm, phát hiện anh chồng hàng xóm đang hì hụi làm vườn. Phải công nhận nhà hàng xóm vườn tược xanh um, mọi việc đâu vào đấy, trông rất thích mắt, và mình đồ rằng làm vườn xong, anh ấy sẽ vào nhà bế con cho vợ nấu nướng, rồi tối chồng người sẽ đi làm ca đêm. Thì chồng người làm theo ca mà, thời gian ở nhà vô thiên lùng. Nghĩ thế bỗng dưng mình thở dài...
Chồng mình làm kinh doanh, tối ngày anh ấy đi, việc nhà con cái phó thác một tay vợ. Vườn tược không bao giờ ngó ngàng, điện hỏng mình phải nhờ hàng xóm hoặc gọi thợ. Hỏi cái này, mua cái kia thì anh bảo: Em thấy hợp lý thì làm đi, anh thời gian đâu... Đã vậy từ ngày chồng ngồi vào ghế trưởng phòng, những tối ăn cơm nhà ít hẳn. Con thỉnh thoảng đi học về lại hỏi: Tối bố về không mẹ? Lắc đầu: mẹ làm sao biết... mà mình cũng không biết thật, vì có khi vừa về, sếp gọi điện lại đi.
(Ảnh minh họa)
Đôi khi rất là chạnh lòng, và cũng lâu nay rất hay càm ràm vì việc này. Càm ràm, so sánh nhiều đến nỗi có lần anh ấy phát cáu: Sao ngày xưa không lấy luôn ông hàng xóm ấy? Đến nước này thì cười, bởi chả cười thì biết làm sao? Nhưng quả thật nhiều khi ganh tị quá trời. Anh hàng xóm cái gì cũng thạo, nhà cửa, vườn tược, con cái, ới cái là giúp người khác ngay. Đã vậy lại không rượu chè, bài bạc, trai gái gì hết. Đêm làm ca, ngày ở nhà trông con cho vợ đi làm. Có khi bạn gọi lai rai, vợ và mẹ cau mày cau mặt lại thôi. Cả xóm ai cũng tấm tắc: Cái thằng ngoan thật là ngoan! Các bà vợ ai cũng ước ao, nhưng lời khen thì hình như cứ có cái gì gờn gợn... Còn chồng mình thì nói không nổi. Lừ mắt đến một trăm cái cũng chỉ tổ toét mắt mình! Nghĩ thế lại thở dài, và nghĩ tiếp chắc cũng lại thở dài thôi. Thế là trở vào đi đón con cho được việc và lòng đỡ... mông lung.
Mình sẽ còn nghĩ thế và còn tị hiềm với hàng xóm nhiều nhiều nữa, nếu không có cái buổi hội chợ, chồng mình rước cả nhà đi chơi. Quay sang định rủ nhà hàng xóm đi cùng cho vui thì thấy anh ấy đứng ở cổng bế con. Vợ anh lắc đầu quầy quậy: Đi sao được, rồi lại rượu chè... nhà còn biết bao là việc nữa... Anh chồng đứng kế bên cười hì, hiền lành hết sức. Hai vợ chồng mình nhìn nhau cười. Về nhà chồng mình hỏi: Vợ có muốn chồng như thế không?... Mình im. Và thấy chồng mình cũng phần nào có lý. Chồng mình không ở nhà nhiều đỡ mình những việc lặt vặt, nhưng bù lại anh có thể thuê thợ sửa chữa cho vợ. Anh cũng lo toàn bộ những việc lớn trong nhà, không khiến vợ lo lắng về kinh tế. Anh không có nhiều thời gian cho vợ con như hàng xóm nhưng bù lại những ngày nghỉ anh luôn cố gắng để đưa vợ con đi chơi quây quần bên nhau...
Và... nghĩ đi nghĩ lại, thì mình thấy rằng mình cũng chẳng mong ước có chồng như hàng xóm đâu. Ngoan vậy mà để vợ con phải lo lắng vất vả đủ đường. Thì thôi mỗi người đều có một nhược điểm, chồng mình cũng vậy. Được cái thương yêu vợ con là được rồi. Nghĩ vậy lại thấy thương chồng, và cũng thấy mình sao oái oăm cứ cằn nhằn đâu đâu. Quan niệm hạnh phúc mỗi người mỗi khác. Có lẽ lỗi lớn của người đàn bà là cứ nhìn hạnh phúc người khác mà so đo, rồi lại quên cái trong tay mình đang có cần trân trọng biết bao.
Báo Người Lao động
Cười bể bụng với 10 lý do tại sao phụ nữ “Ế vẫn hoàn ế”! Đã ế còn tụ chơi chung với mấy đứa ế, rảnh không lo đi kiếm bồ, không lo hẹn hò, bày đặt hẹn cafe, ngồi nói nhảm, nói xấu thiên hạ, nói xấu ca sĩ, nghệ sĩ, cuối cùng nhìn lại, nguyên đám ế. Những lý do vì sao người ta hay ế. 1. Ế đẹp Đẹp quá nên ai dám làm quen,...