Tôi cần sự thịnh nộ từ mọi người
Xin hãy nói với tôi những lời thật đắng để tôi thức tỉnh. Vì lúc này đây, tôi đã bó tay với chính mình khi không thể thuyết phục bản thân rời xa mối tình tội lỗi đó.
Một phần con người trong tôi vẫn cố bao biện và lôi kéo tôi tiếp tục. Tôi mệt mỏi quá rồi trong việc cố giữ bản thân dừng lại… Thuốc đắng giã tật- lời đắng tỉnh ngộ. Tôi mong được nhận những lời đắng…
Tôi là kẻ bi lụy. Từ hồi còn đi học đã là kẻ bi lụy rồi. Có thể đó là do ảnh hưởng của những cuốn sách ngôn tình tôi đọc từ bé. Tôi có thể rơi nước mắt bất cứ khi nào đọc được những câu chuyện buồn. Lớn hơn, tôi đã cố tránh xem những bộ phim buồn, những cuốn sách ngôn tình. Tôi cố gắng cứng cỏi và mạnh mẽ hơn. Nhưng khi yêu vào, tôi vẫn bi lụy.
Chỉ cần ai đó quan tâm đến tôi là tôi đã có thể rung động. Họ chỉ cần khóc lóc với tôi là dù lỗi lầm lớn thế nào tôi cũng mủi lòng mà tha thứ. Bạn trai đầu cắm cho tôi cả đống sừng mà tôi vẫn chết đi sống lại mà tha thứ. Cho đến khi anh ta cưới vợ tôi mới dứt được. Chính xác thì vợ anh ta đã quá dữ khiến anh ta không dám bén mảng đến tôi. Chứ sau ngày anh ta cưới, anh ta vẫn nói yêu tôi, tôi lại xiêu lòng. Tôi ngu muội thế đấy. Lần nào cũng vật vã. Có lần c ắt tay mình để tự nhắc mình kiên quyết hơn.
Tôi lấy chồng sau một tình yêu kéo dài chỉ vỏn vẹn 3 tháng. Là anh giục cưới chạy tang. Tôi vẫn chưa hiểu hết con người anh nhưng lại một lần nữa, tôi mủi lòng muốn bố anh ra đi thanh thản, tôi làm đám cưới. Bố anh đã vô cùng hạnh phúc. Ông đi trong niềm an ủi đã được thấy con trai độc nhất của mình cưới vợ.
Dù rất muốn được chứng kiến thêm cháu đích tôn ra đời nhưng ông không đợi được. Ngày tôi thông báo có thai, ông đã đi sau chuỗi ngày chiến đấu với căn bệnh ung thư. Dù ông đã đi đến 6 năm rồi nhưng ông vẫn là lý do khiến tôi ở lại với chồng mình, sinh cho chồng 2 đứa con. Bất kể chồng tôi là một kẻ chẳng ra gì.
Nói ra mọi người có thể không tin đâu. Một bác sỹ trưởng khoa dù không cao (chỉ 1m57) nhưng rất đẹp trai. Hồi mới yêu, tôi toàn thức giấc để ngắm anh ngủ. Anh đẹp trai lắm. Ngắm mãi không chán mắt. Xương nhỏ nên dù 39 tuổi anh vẫn trẻ như 25-26. Hai đứa con thừa hưởng nét đẹp của anh nên nhìn như thiên thần. Chỉ là anh không hào hứng gần gũi vợ.
Anh là bác sỹ nhưng mê tín kinh khủng. Lại có thói quen sạch sẽ nữa. Mỗi lần đi thang máy là cực hình với anh vì anh luôn nói thang máy là nơi bẩn nhất. Nên dù tôi có thích nhà chung cư anh vẫn kiên quyết ở nhà mặt đất. Cứ tránh đi thang máy là anh mừng.
Video đang HOT
Bù lại, mẹ chồng tôi quá ư tâm lý và hết lòng. Ngày nào cũng như ngày nào, nhà tôi lúc nào cũng đầy hoa quả và các loại mỹ phẩm dưỡng da. Mẹ chồng tôi như kiểu nghiện chăm sóc con dâu vậy. Mỹ phẩm dù đắt mấy bà cũng mua. Lương hưu được bao nhiêu đổ hết cho con dâu. Bà cũng nấu ăn ngon mê mẩn.
Đã thế còn chịu khó đi tìm công thức mới. Con dâu luôn là khán giả đầu tiên của mẹ. Vì con trai của mẹ rất ghét thử món mới. Nên dù chán chồng đến kinh khủng tôi vẫn không muốn rời khỏi tổ ấm này, nơi có mẹ chồng tuyệt vời bầu bạn. Hai chúng tôi chẳng giống mẹ con mà giống 2 người bạn gái đúng hơn.
Anh tưới tắm tôi bằng tất cả sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ được nhận từ chồng mình. (Ảnh minh họa)
Chuyện tồi tệ xảy ra là khi tôi gặp người đàn ông ấy- cấp phó của chồng tôi. Anh cũng là một bác sỹ. Xấu và già hơn chồng tôi. Nhưng anh đúng kiểu một bác sỹ chăm sóc bệnh nhân tuyệt vời. Lần đầu tiên tôi gặp anh là khi anh đích thân làm răng cho tôi. Vợ của sếp anh nên anh trực tiếp làm.
Anh nhẹ nhàng và chu đáo đến mức cái con bé kiến cắn thôi cũng rơm rớm nước mắt mà làm đến 26 cái răng vẫn như đi hẹn hò với tình nhân vậy. Suốt hơn 1 tháng anh làm răng cho tôi, tình cảm đã nảy nở lúc nào không hay.
Tôi tới phòng khám riêng của anh thường xuyên. Lấy đủ mọi cớ để có thể được anh chăm sóc. Những nụ hôn trở thành thuốc giảm đau hữu hiệu không chỉ cho răng mà còn cho trái tim tôi. Anh tưới tắm tôi bằng tất cả sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ được nhận từ chồng mình. Anh lấp đầy tôi bằng yêu thương mà tôi đã không có suốt 6 năm qua. Dù vẫn biết rằng anh không bao giờ có ý định tiến xa hơn với tôi vì điều đó sẽ khiến anh mất việc.
Yêu anh nhưng tôi không thể bỏ chồng vì 2 đứa con tôi rất yêu bố. Anh ta cũng rất yêu con. Vì mẹ chồng tôi quá tuyệt vời. Vì cả chuyện tôi không ăn bám chồng nhưng để các con được học trường tốt thì phải nhờ thu nhập của chồng. Nếu tôi bỏ chồng, tôi sẽ rất vất vả và 2 con của tôi chắc chắn thiệt thòi.
Vì hạnh phúc đời mình mà bắt 2 con mình phải ăn uống kham khổ, học trường làng thì tôi thấy tôi quá ích kỷ. Chẳng mẹ nào muốn thế đúng không? Khi nào chúng tự nuôi được bản thân rồi thì nhất là bét tôi cũng sẽ bỏ chồng. Thế nhưng với anh ấy, tôi cũng không muốn thành kẻ thứ 3 nữa. Dù vợ anh ta có không ra gì thì làm người thứ 3 cũng là sai rồi. Chỉ là tôi không sao thuyết phục được mình khi mà hơi một tí là tôi lại bị anh ta cuốn đi.
Dạo này anh ta còn thường xuyên lấy cớ qua nhà tôi ăn cơm. Chồng tôi thì luôn chào đón anh. Tôi muốn thoát ra nhưng mê lực của tình d ục với kẻ đói khát nhiều năm khiến tôi không làm chủ được mình.
Tôi phải làm sao đây? Tôi muốn được nhận những lời đắng thật đắng. Tôi muốn bị ném đá đến tỉnh giấc lại…
Đưa vợ đi ăn tân gia anh đồng nghiệp, nào ngờ cánh cửa vừa mở thì cô ấy điên cuồng lao vào ném đồ, tôi bẽ bàng bỏ đi khi biết nguyên nhân
Sự việc đáng xấu hổ hôm ấy tới giờ tôi vẫn chưa thể quên... Tôi giận cả vợ, cả anh đồng nghiệp thân thiết.
Tôi mới cưới vợ được 3 tháng. Uyên mặc dù là cô gái được dì ruột mai mối cho, nhưng bản thân tôi đã có cảm tình với em từ lâu. Song, ngày ấy Uyên yêu sâu đậm mối tình 4 năm, tôi chả có cửa mà xen vào.
Bẵng đi một thời gian dài, tôi tập trung vào sự nghiệp, cũng ít về quê nên ít gặp cô em đồng hương. Cho tới đợt dịch đầu năm nay, tôi về nhà thì dì ruột mới sang chơi, tình cờ nhắc tới Uyên. Tôi hơi ngờ ngợ, hỏi:
- Cái Uyên xinh xinh, nhà đầu khu phố B, gần nhà dì ấy hả dì?
- Chính nó đó! Khổ thân, xinh thế mà bị cắm sừng đó. Thằng đó đi Nhật dạng kĩ sư, hứa hẹn đi 1 năm về cưới. Thế rồi nó đi năm rưỡi vẫn chẳng í ới gì, Uyên giục thì bị quát, mắng. Xong gần đây con bé mới phát hiện nó có người mới rồi. Thậm chí, đứa kia còn bầu rồi ấy. Khổ, Uyên nó sốc lắm, khóc cả tuần, sụt mấy cân.
Tôi nghe xong có chút động lòng, thương xót cho cô gái mình từng cảm nắng. Trong lúc đang hồi ức lại về Uyên thời còn chung trường cấp 3, chung trường đại học, dì tôi bỗng bảo:
- Mà Toàn, mày cũng 3 chục rồi chưa yêu đương gì à? Hay thử tán cái Uyên đi. Con bé xinh mà hiền lắm. Nhà dì gần nhà nó, lạ gì. Cả phố khen nó ngoan, giỏi đấy...
Tôi nghe thế, liền gật đầu lia lịa, nhờ dì mở lời trước. Bản thân mình thì cũng tìm Facebook cô ấy, và giờ mới kết bạn. Càng ngắm Uyên, tôi càng thấy rung động.
Trong lúc Uyên đang đau khổ vì tình cũ phụ bạc, tôi tỏ ra quan tâm và khá dễ dàng được cô ấy mở lòng. Chỉ gần 2 tháng sau, chúng tôi chính thức hẹn hò. Và đám cưới ngay giữa mùa hè vì lúc đó... không bị dịch. Mọi thứ khá vội vàng, gấp gáp nhưng về chung sống chúng tôi vẫn vui vẻ, hạnh phúc. Còn nhiều thứ chưa hiểu về nhau song đó lại khiến cả 2 hào hứng với đối phương hơn.
Cuộc sống có lẽ cứ đều đều như thế nếu không có 1 biến cố xảy ra. Hôm gần đây, anh đồng nghiệp mời công ty tôi lên nhà mới. Vợ chồng anh này đi Nhật Bản về. Hiện giờ, chị vợ mới sinh, đang ở nhà, còn anh này mới xin vào công ty tôi. Dù quen biết chưa lâu nhưng tôi và anh ta lại rất hợp cạ, đặc biệt rất hay đá bóng với chơi game cùng nhau.
Thế nên, trong ngày anh tổ chức tiệc tân gia thì anh bảo tôi dẫn cả vợ tới. Mấy anh đồng nghiệp khác cũng vậy, tôi thông báo và Uyên ok ngay. Cô ấy còn nhắc tôi phải đi chọn 1 món quà tử tế.
Ngày ấy cũng tới, khi chúng tôi nhấn chuông, Uyên vẫn đang tươi roi rói hỏi tôi đủ xinh chưa, bla blo. Nhưng cánh cửa vừa bật mở, anh đồng nghiệp hí hửng chào, thì Uyên tắt nụ cười.
Rồi tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Uyên lao vào nhà, trước bao nhiêu khách khứa, cô ấy đập vỡ tung bộ ấm chén, lọ hoa, chiếc đĩa trên bàn uống nước... Vừa đập, cô ấy vừa hét lớn: - Đồ phản bội, đồ xấu xa! Anh bỏ mặc tôi đau khổ đi hú hí với ả kia bên Nhật vui vẻ lắm mà, sao giờ còn về lại Việt Nam? Mà đã trốn thì trốn xa xa đi, cớ sao còn mời tôi tới tân gia thế này?
Anh bạn đồng nghiệp cứng họng. Mọi người thì chỉ đứng nhìn như 1 vở kịch hay. Tôi chạy tới can ngăn, nhưng Uyên hất cả tôi ra. Trong ánh mắt cô ấy bừng bừng lửa hận, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện giữ thể diện cho tôi.
Lúc này, tôi hiểu rằng, dù thời gian qua 2 đứa vui vẻ thế nào thì trong lòng cô ấy vẫn chưa thể quên được tình cũ. Chỉ là do tôi quá sốt sắng, quá vội vàng chuyện cưới xin. Tôi mới ôm chặt cô ấy, rồi gằn giọng nói nho nhỏ đủ Uyên nghe:
- Em có thể đậ p phá, có thể chửi bới, nhưng anh còn ở đây thì em nể mặt anh 1 chút, được không? Anh là chồng em đó!
Lúc này Uyên mới bình tĩnh lại, rồi xin lỗi khách khứa khác và bỏ về. Tôi cũng cúi người, rồi chạy theo. Nhưng tôi đi về 1 mình, mặc kệ vợ với mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng. Từ hôm đó tới giờ, tôi rất xấu hổ với mọi người về chuyện xảy ra. Còn với anh đồng nghiệp và vợ, tôi không muốn nói chuyện với cả 2 người họ dù họ đều muốn làm lành. Tôi cảm thấy mình như kẻ ngốc trong mối quan hệ này vậy...
Mãi mới lừa được vợ cũ vào nhà nghỉ, nhưng khi đang nằm trên giường chờ thì cô ấy mở cửa nhà tắm, bước ra với món đồ khiến tôi run sợ Những tưởng vợ cũ đã mềm lòng với mình, tôi chết điếng khi nghe những lời cay nghiệt cô ấy nói. Cưới nhau được 2 năm, tôi và Thủy đã ly hôn. Lý do bởi vợ và mẹ tôi mâu thuẫn quá lớn, tôi là người ở giữa nhưng không thể hòa giải được. Thời điểm đó, tôi nghĩ vợ mình quá nóng...