Thấy bạn trai tỏ thái độ lửng lơ với cái thai 4 tháng, tôi đành gửi ‘tối hậu thư’ cho anh
Khi báo tin có thai tôi cứ nghĩ bạn trai sẽ sung sướng, hạnh phúc đòi làm đám cưới ngay nhưng phản ứng của anh lại khiến cho tôi thất vọng tột độ.
Chúng tôi yêu nhau được hơn hai năm rồi. Tôi đã từng nghĩ rằng tình yêu của chúng tôi là định mệnh khi chúng tôi gặp nhau trong lúc cả hai đều thất tình. Chúng tôi làm bạn rồi thành người yêu, trải qua cả ngọt ngào lẫn đắng cay, trắc trở, cuối cùng vẫn lựa chọn ở bên nhau.
Đều là người đã trưởng thành, va chạm xã hội nhiều, tiếp xúc với nhiều nền văn hóa khác nhau nên tư tưởng của chúng tôi có phần thoải mái trong chuyện kết hôn, sinh con. Vì vậy chúng tôi dọn về sống thử với nhau trước khi kết hôn cách đây 1 năm.
Sau lần quên uống thuốc tránh thai thì tôi phát hiện mình mang bầu. Điều đó không làm tôi bị sốc, trái lại tôi hạnh phúc với thiên chức được làm mẹ, được dõi theo một sinh linh đang lớn dần trong bụng.
Hôm ấy tôi cố tình nấu một bữa tối thịnh soạn và nhắn bạn trai về sớm để thông báo với anh tin mừng này.
Thế nhưng, Kiên – người yêu tôi tỏ một thái độ khiến tôi hụt hẫng vô cùng. Tôi cứ nghĩ anh sẽ mừng lắm vì trước đó có lần chính anh còn thủ thỉ với tôi mong ước sớm có có con để được làm bố. Vậy mà sau khi tôi thông báo thử que thử thai lên hai vạch thì anh bần thần, ngẩn ngơ sau đó kiếm cớ bận để ra khỏi nhà ngay.
Sau đó, anh nói sẽ không quay về căn nhà chúng tôi cùng thuê một thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về chuyện của chúng tôi. Đọc tin nhắn của Kiên tôi chỉ nhếch mép cười mà không trả lời lại.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Hai ngày sau anh về nhà và thuyết phục tôi bỏ cái thai vì anh đang tập trung để lên chức trưởng phòng, không thể kết hôn ngay.
Tôi tức giận, xong lại sợ viễn cảnh bị anh bỏ rơi tôi sẽ phải đối diện với gia đình, bạn bè thế nào…. Tôi nài nỉ anh hãy thương lấy đứa nhỏ tội nghiệp. Có lẽ thấy tôi quá đau lòng, anh bảo sẽ về thưa chuyện với bố mẹ để làm đám cưới.
Thế nhưng, hơn 2 tháng trôi qua, cái thai trong bụng tôi đã được 4 tháng mà anh vẫn không chịu dắt tôi về ra mắt cũng như nói về kế hoạch tổ chức hôn lễ. Tôi liên tục thúc giục nhưng anh vẫn thoái thác với những lý do như bận dự án, bận đi công tác….
Mệt mỏi vì chờ đợi và cũng nhìn thấy sự vô trách nhiệm của Kiên với cái thai đang lớn dần trong bụng, tôi quyết định tìm đến dịch vụ tổ chức đám cưới giả. Họ sẽ tìm cho tôi một chú rể, bố mẹ chồng và cả phái đoàn nhà trai đến nhà tôi xin cưới và đón dâu đúng theo tục lệ ở quê tôi.
Tôi làm điều này là để bố mẹ không phải xấu hổ vì tôi, rồi sau đó tôi sẽ tìm một lúc nào đó nói hết sự thật.
Sau khi chi tiền cho nhóm người làm đám cưới giả, tôi lặng lẽ về nhà dọn dẹp hết đồ đạc và ra khỏi căn nhà đang ở cùng Kiên. Trước khi đi, tôi để lại tờ giấy nhắn rằng kể từ giờ phút này đứa nhỏ sẽ là con của riêng tôi, sẽ mang họ của tôi, ngày anh lên chức trưởng phòng cả thế giới sẽ biết anh là thằng đàn ông tồi tệ thế nào…. Tôi cũng chặn mọi liên lạc với Kiên.
Nhận được tối hậu thư của tôi, Kiên chạy khắp nơi tìm tôi nhưng không thấy. Hết cách, anh tìm về quê tôi rồi gặp tôi và nói hãy tha thứ cho anh, từ nay anh hứa sẽ yêu thương và chăm lo cho mẹ con tôi. Còn về chuyện đám cưới, anh xin tôi hãy dừng đám cưới giả, anh hứa sẽ cho tôi một đám cưới đàng hoàng.
Tôi có nên tin lời người đàn ông này thêm lần nữa không?
Một thùng đồ hải sản được gửi về nhà, sau khi mở ra tôi biết ngay chồng mình ngoại tình
Tôi biết có kẻ đang muốn trêu ngươi mình nên mới gửi thùng đồ này tới nhà.
Cuộc sống hôn nhân có nhiều khó khăn, trắc trở không giải quyết được mà buộc chúng ta phải sống chung với nghịch cảnh. Đồng thời, mỗi người cần hiểu cho nỗi lòng của đối phương, như vậy mối quan hệ mới kéo dài lâu và bền chặt được. Gia đình tôi chính là một kiểu mẫu như thế, nhưng giờ đây tôi đang đứng trước những thách thức không hề nhỏ. Chồng tôi đã ngoại tình mọi người ạ, anh xin tôi tha thứ mà tôi chẳng biết nên làm gì.
Mọi việc bắt đầu từ một chứng bệnh lạ của tôi. Da tay của tôi gặp vấn đề, phải hạn chế tiếp xúc nhất có thể với hóa chất hoặc các đồ tanh. Do đó tôi còn cần kiêng khem trong việc nấu nướng, dọn rửa. Chứng bệnh bắt đầu từ lúc tôi dậy thì và đặc biệt không thể chữa khỏi, bắt buộc sống chung với nó cả đời. Nếu không kiêng khem, da tay sẽ hay bị nổi mẩn ngứa khó chịu. Tất nhiên chẳng gây ảnh hưởng tới sức khỏe, song thi thoảng tôi cũng gặp nhiều bất lợi trong sinh hoạt thường nhật.
Ảnh minh họa.
Cũng may nhà tôi thuộc dạng khá giả, có người giúp việc nên từ nhỏ tôi không phải làm việc nhà. Bố mẹ cũng chiều chuộng, biết bệnh tình của con gái như vậy nên tuyệt nhiên không bao giờ sai khiến tôi bất cứ việc gì. Lúc tôi còn hẹn hò, làm quen với chồng, tôi cũng nói thẳng vấn đề của bản thân. Tôi muốn rõ ràng ngay từ đầu để sau này lỡ có về chung một nhà thì anh ấy không hối hận. Vì tình yêu nên chồng tôi đồng ý lấy tôi mà chẳng cần quan tâm đến vấn đề tôi gặp phải. Anh còn hứa chắc nịch sẽ chăm sóc tôi từng ly từng tí một.
Song hóa ra đó cũng chỉ là những lời hứa suông hão huyền. Cưới nhau rồi, thời gian đầu tôi mang thai nên chồng khá chiều chuộng, cộng thêm có bác giúp việc nữa nên tôi càng nhàn hạ. Nhưng sau khi tôi sinh con, hết kỳ ở cữ, chồng bắt đầu thay đổi. Đặc biệt bác giúp việc vì bị bệnh nên cũng không gắn bó thêm với nhà tôi. Khoảng thời gian không có giúp việc trong nhà, tôi mệt mỏi kinh khủng. Cái gì tôi cũng phải nhờ chồng làm, nói hẳn ra miệng thì anh ấy mới tự giác.
Chúng tôi biết tình trạng ấy không thể kéo dài lâu nhưng tìm người giúp việc hợp ý cũng chẳng dễ dàng gì. Người làm việc siêng thì nấu ăn dở tệ, người nấu ăn tốt thì lại rất bừa bộn... Cuối cùng, chúng tôi đành chấp nhận với một bác nấu ăn tàm tạm, nhưng mọi việc làm rất sạch sẽ ngăn nắp. Vì nhà có con nhỏ nên tôi ưu tiên yếu tố sạch lên hàng đầu. Bác ấy gắn bó với gia đình tôi khoảng 1 năm, trong thời gian ấy vì bác không nấu được nhiều đồ hải sản nên vợ chồng tôi cũng chẳng ăn mấy. Thậm chí nói thẳng ra là toàn ăn thịt, trứng, rau...
Sau đó bác ấy bảo sẽ đi giúp việc ở nhà khác cho tiện gần con cái, thế là chúng tôi vẫn rơi vào thế bị động. Chồng tôi đành phải một tay làm hết, mà tôi thì cũng không nhàn hạ gì, vì chăm con rất cực. Anh ấy chỉ cần nấu nướng, dọn dẹp một chút thôi. Bố mẹ nội ngoại dưới quê, tôi cũng không tiện làm phiền nhờ vả ông bà nhiều.
Ảnh minh họa.
Và rồi thời gian gần đây, tôi thấy chồng lại càng hời hợt, sống thiếu tình cảm với vợ. Cho tới ngày cuối tuần trước, một thùng đồ gửi về nhà tôi. Khi đó chồng tôi đang đi làm còn tôi thì ở nhà. Trên thùng đồ có ghi hai chữ "Hải sản". Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ, vì cũng lâu rồi vợ chồng tôi không ăn hải sản, chưa nói gì là đặt đồ về tận nhà thế này. Ban đầu tôi còn nghĩ hay là chồng thèm ăn nên anh ấy mới đặt, định lát nữa chồng về thì hỏi.
Linh tính mách bảo thế nào mà tôi lại dùng dao rạch thùng ra để xem bên trong có gì. Vừa mở ra đã thấy có tờ giấy ghi nắn nót "Tặng anh chút quà quê, anh bảo vợ làm nhé!". Cơn thịnh nộ trong tôi bừng lên, rõ ràng đây là người lạ! Bởi bạn bè của tôi hay của chồng đều đã biết về chứng bệnh này của tôi khi họ tới nhà ăn liên hoan. Viết ra lời thách thức kia, chắc chắn là có ý đồ.
Khi chồng tôi về nhà, tôi đã chất vấn anh ta liên tục. Ban đầu chồng còn chối, bảo không biết là ai gửi. Nhưng rồi nhìn vào mắt anh, tôi đã hiểu chuyện này là thật. Tới tối hôm đó, chồng xin lỗi, thú nhận tất cả. Lòng tôi vụn vỡ, không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào nữa. Thì ra, anh ấy đã phải lòng một người phụ nữ có thể làm việc nhà, có thể đảm đang và tháo vát nấu nướng. Tôi thực sự rất mệt mỏi, chỉ muốn viết ra những tâm sự này cho thỏa nỗi lòng đang rối bời...
Nghe tin con trai mình có bồ, mẹ chồng về làm một việc khiến tôi khóc ngất Dù có cố gắng thế nào thì cuối cùng tôi cũng là người thua cuộc mà còn thua một cách đắng cay trong cuộc tình mà tôi đã cãi bố cãi mẹ để có được. Cuộc sống của tôi cho đến lúc này phải nói là đen đủ đường. Dù có cố gắng thế nào thì cuối cùng tôi cũng là người thua...