Thắp sáng ước mơ đến trường cho học sinh có hoàn cảnh ‘đặc biệt’ ở Lóng Luông
Trường Tiểu học Lóng Luông, huyện Vân Hồ, tỉnh Sơn La có hơn 870 học sinh, trong đó 14 em mồ côi bố mẹ, 34 em có hoàn cảnh éo le (có bố hoặc mẹ nghiện hút, đi tù hoặc bỏ đi nơi khác).
Vì vậy việc học hành của các em gặp nhiều gian nan, vất vả.
Xã Lóng Luông, huyện Vân Hồ vốn là “điểm nóng” về ma túy của tỉnh Sơn La. Vì thế ở trường Tiểu học Lóng Luông có rất nhiều học sinh phải chịu cảnh vất vả, thiệt thòi, vắng tình yêu thương, chăm sóc của bố mẹ do vướng vào ma túy.
Việc đến lớp đối với những em có hoàn cảnh “đặc biệt” (có bố hoặc mẹ nghiện hút, đi tù hoặc mất vì ma túy) quá đỗi khó khăn.
Bố đi tù vì ma túy, mẹ ở bên Lào, em Sồng Thị Tường Vy, học sinh lớp 1, Trường Tiểu học Lóng Luông được người bác họ nhận về nuôi. Tuy nhiên cả bác và 2 người con trai đều nghiện ma túy.
Để Vy được đi học, thầy Mùa A Bô, giáo viên chủ nhiệm lớp đã nhận hỗ trợ, giúp đỡ.
Video đang HOT
Bữa trưa hàng ngày Vy được đón về nhà Thầy Bô ăn cơm. Được đến trường trong tình yêu thương của thầy cô, Vy đã bạo dạn hơn, nói thông thạo tiếng Việt, tiếp thu bài giảng tốt hơn rất nhiều so với ngày đầu đi học.
Ở Trường Tiểu học Lóng Luông, Hờ Thị Dong cũng là một trong những học sinh có hoàn cảnh đặc biệt. Bố mất vì ma túy, mẹ mất vì tai nạn giao thông, Dong ở với 2 anh trai và chị dâu. Anh trai cả bỏ học và lấy vợ năm 15 tuổi, có 2 con gái, giờ nuôi thêm Dong đi học, cuộc sống càng thêm chật vật khi chỉ trông chờ vào sản xuất nương rẫy.
Hiểu được hoàn cảnh khó khăn của Dong, cô giáo chủ nhiệm Giàng Thị Xuân Mai đã đến nhà vận động anh chị cho Dong đến lớp và hỗ trợ đồ dùng học tập.
Dong cho biết, may mắn có thầy cô giúp đỡ nên em đã học lên được lớp 4 và sẽ cố gắng học thật tốt để trở thành cô giáo, sau này sẽ giúp đỡ những học sinh nghèo ở bản vươn lên.
Nhà khó khăn nên anh trai Hờ A Tranh của Dong đã phải nghỉ học ở nhà làm nương, làm việc nhà để Dong đi học.
Hờ A Tranh tâm sự, nếu bố em không vướng vào ma túy thì các em sẽ không khổ, không phải bỏ học sớm như vậy.
Ước mơ đến trường của những học sinh ở Lóng Luông luôn được các thầy cô giáo thắp sáng, nâng bước.
Bằng tất cả trách nhiệm, tình thương yêu. Nhờ vậy, tỷ lệ học sinh chuyên cần của trường những năm gần đây luôn đạt từ 99% trở lên và phấn đấu trở thành trường chuẩn quốc gia trong thời gian tới.
Để mỗi ngày các em tự tin đến trường, vui chơi, học tập.
Thắp sáng cho học trò niềm tin vào một ngày mai tươi đẹp, xây dựng bản làng no ấm, bình yên./.
Ai là người chữa lành tâm lý cho những người thầy?
Những lùm xùm trong ngành giáo dục hiện nay, có lẽ phần nhiều đề cập đến đạo đức nhà giáo, đạo đức học sinh, đạo đức trường học...
Ảnh minh họa
Nghe thì đầy tính nhân văn, nó thể hiện sự tiến bộ, sự vượt bậc... và sự lên ngôi của vấn đề giáo dục con người đối với xã hội. Không phải là tất cả, nhưng từ cấp độ Mầm non, Tiểu học, Trung học cơ sở, Phổ thông rồi mới đây là Đại học, dư luận quan tâm đó chính là những lời nói, những hành vi của những người thầy, người cô đối với học trò của mình.
Tôi không ủng hộ cho những hành vi đó, trước hết cần khẳng định như vậy. Nếu xét ở khía cạnh đạo đức con người, hơn nữa, cái tư duy "người lớn thì không chấp nhặt với trẻ con", vậy nên, trong các trường hợp thầy A, cô B, cô C,... nào đó, nếu có hành vi không đúng chuẩn mực đạo đức thì y như rằng bị cộng đồng lên án. Sau đó, là những xỉa xói, những chỉ trích, những bàn luận,... đấu tranh gay gắt của cộng đồng về những hành vi đó.
Là một giảng viên, tôi may mắn vì được giảng dạy với một đối tượng lớn, đã đủ nhận thức về những hành vi của mình, hơn nữa, môi trường của tôi toàn những cô, cậu sau này cũng ấp ủ để làm những người thầy, người cô tương lai. Vì vậy, đa số những tiết học diễn ra bình an, hòa thuận.
Nhưng không phải tất cả là như vậy, cá biệt trong lớp vẫn có vài cậu ngủ trong giờ, nói chuyện, vài cô bé mang son phấn lên giảng đường, soi gương, chuốt mi, cuộn tóc,... Thử hỏi chúng ta có điên tiết, có ngứa mắt không? Có lẽ, chỉ trừ những người lên lớp, giọng đều đều, nhìn lên trần nhà giảng bài thì mới không có một lời "mát mẻ" nào được buông ra.
Với tư cách là một người vừa thoát ra khỏi lấm lem của ruộng đồng, những chắt chiu của bố mẹ để có tiền cho con đi ăn học cho "bằng bạn bằng bè", tôi cũng đành phải nói vài lời, rất may, vì tôi nghĩ, mình còn trẻ, nên chỉ bằng cách chia sẻ những điều tích cực, những tấm gương, những câu chuyện truyền cảm hứng - nhưng với sinh viên, các bạn ấy nghĩ, thật nực cười. Có thể do tôi kể chuyện kém duyên?
Đồng nghiệp tôi, học trò của tôi và các học viên của tôi thì không may mắn như vậy, khi được chia sẻ, rất nhiều thầy/ cô giáo ở các bậc Tiểu học, THCS và THPT đã dùng những cụm từ "lãnh cảm", thờ ơ, lên lớp cho xong,... không dám nói nặng lời, thấy học sinh sai cũng không còn mạnh mẽ và quyết liệt nữa. Họ sợ cái gì? Họ sợ sự không đồng cảm từ phụ huynh, từ học trò, từ chính đồng nghiệp của mình. Họ mong gì? Họ mong bình yên!
Có rất nhiều thầy cô giáo đã bất lực, đã rất "khổ tâm" khi thấy những hành vi không đúng chuẩn mực, những nhận thức sai lệch của học trò. Người ta ví, người thầy giáo khi lên lớp vừa là đạo diễn, vừa là diễn viên.
Nhưng diễn viên khi ánh đèn sân khấu tắt, cảnh quay hết, họ trở lại là chính mình. Còn người thầy, người cô, đó còn là sự day dứt, sự ám ảnh, là những nguy cơ mà người đi trước có thể nhìn thấy ở học trò mình, nếu tiếp tục như vậy, đó là vấn đề con người, là tương lại, là cuộc sống của họ đấy.
Người giáo viên được gì sau khi mắng học trò, xin thưa, những trận bốc hỏa, những lần nghẹt thở, là học sinh ghét, là phụ huynh thưa kiện, là báo chí lên án,... Hiểm họa là khôn lường.
Chúng ta đừng bao giờ mang cái nước ngoài ra để so sánh, nước ngoài bao nhiêu học sinh 1 lớp, 1 thầy cô dạy, nhưng có bao nhiêu lực lượng chức năng khác vào cuộc để hỗ trợ cho ngành giáo dục, cho thầy cô giáo.
Điều đau xót nhất khi học viên của tôi thổ lộ rằng, họ đơn độc trên hành trình đi truyền cái chữ, dạy học trò, mà nếu chỉ truyền cái chữ không, đơn giản hơn rất nhiều, bởi giống như chuyện dạy thêm, ở các lớp, trung tâm học thêm, thầy cô không cần "bao đồng" đến vậy, ra khỏi lớp, hết tiền, hết trách nhiệm. Nhưng khẩu hiệu rất lớn trên các nhà trường: "TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN".
Làm thế nào để giải quyết được mâu thuẫn này, lương tâm nhà giáo, lương tâm làm người,.... Và rồi, thầy cô giáo là những người cô đơn nhất, bao nhiêu áp lực tâm lý, có khi nào, chúng ta chỉ quan tâm đến con trẻ, đến những tổn thương của người học.
Có khi nào, chúng ta quan tâm đến cảm xúc của người thầy giáo? Thầy cô có phải là robot dạy học không? Thầy cô là người lớn, là người lớn không có những tổn thương, không cần sự đồng cảm, không cần sự chia sẻ,...?
Giúp trẻ vượt qua khó khăn do học trực tuyến kéo dài Từ cuối năm học cũ vắt sang năm học mới, học sinh vẫn chưa được đến trường do ảnh hưởng nặng nề của dịch bệnh. Các chuyên gia đồng tình rằng, học online là chủ trương đúng đắn, là giải pháp hữu hiệu nhất để duy trì việc học nhưng cũng không thể phủ nhận những tác động tiêu cực của hình thức...