Tâm sự: Đàn ông ở rể có phải thằng hèn?
Thấy nhiều bạn tâm sự: khổ tâm khi đi ở rể, ở rể là hèn………. Theo mọi người ở rể có hèn không? Theo tôi ở rể không hèn mà hành động và suy nghĩ của con người biến người ta thành. Tôi không hiểu mọi người quan niệm thế nào là hèn, nhưng theo tôi nghĩ, hèn hay không hèn không phải do ở rể hay ở nhà của mình, nhà của bố mẹ mình mà hèn hay không hèn nó tùy thuộc vào cách ứng xử của chính mình.
Lúc nào cũng nghĩ rằng mình hèn rồi tự ti, nhu nhược để vợ cưỡi lên đầu lên cổ thì sớm muộn gì mình cũng thành thằng hèn. Hoặc sống ở nhà vợ mà lúc nào cũng bo bo nghĩ cho mình, không quan tâm chia sẻ với ai, cả ngày không nói câu nào làm những người xung quanh khó chịu thì trong mắt họ mình cũng chỉ là thằng hèn.
Tôi năm nay 35 tuổi, vợ tôi 34 tuổi. Vợ chồng tôi cưới nhau được 9 năm, hiện chúng tôi đã có hai con, một trai và một gái, cuộc sống gia đình tôi rất hạnh phúc, dù 9 năm qua tôi sống ở nhà của bố mẹ vợ, thi thoảng mới về quê thăm bố mẹ mình.
Gia đình luôn hạnh phúc
Gia đình nhà vợ tôi chỉ có 2 cô con gái, vợ tôi là chị cả, nên cưới xong tôi và vợ phải có trách nhiệm chăm sóc bố mẹ vợ. Điều này tôi đã xác định ngay từ khi yêu và muốn cưới cô ấy.
Em gái vợ tôi cũng đã lấy chồng, thi thoảng mới cùng chồng con về thăm ông bà và vợ chồng tôi. Mọi người cứ nói đàn ông ở rể thì hèn, rồi nhục không khác nào con “chó chui gầm chạn”, nhưng tôi lại chẳng thấy như thế. Tôi sống cùng bố mẹ vợ nhưng tôi vẫn đi làm ra tiền, vẫn đưa tiền cho vợ chi tiêu hàng tháng, sống ở nhà vợ, nhưng tôi đâu phải vì cái nhà của ông bà mà là trách nhiệm của một người con với bố mẹ già. Tôi coi bố mẹ vợ như bố mẹ mình, lúc ốm lúc đau tôi cũng sốt sắng đưa ông bà đi bệnh viện và lo lắng tiền viện phí, thuốc thang.
Tôi coi mình là một thành viên của gia đình, cái gì ông bà làm đúng thì tôi tán thành, cái gì ông bà làm sai thì tôi cũng lên tiếng phản đối. Bố mẹ vợ đôi khi cũng phải nghe theo ý kiến của tôi.
Video đang HOT
Vợ tôi cũng vậy, dù sống ở nhà của cô ấy hay sống ở nhà của tôi, của hai vợ chồng thì vợ cũng phải ra vợ và chồng cũng phải ra chồng. Người nói phải có người nghe, là vợ thì phải tôn trọng, chăm sóc cho chồng con, gia đình tôi có việc gì, hai vợ chồng đều sẻ chia, tâm sự với nhau. chỉ cần tôi nói ngày mai về quê là cô ấy phải cun cút sắp xếp đồ đạc theo tôi về, rồi tất bật chuẩn bị túi lớn túi nhỏ làm quà cho gia đình nhà chồng, dù tôi chẳng đòi hỏi hay nhắc nhở cô ấy phải làm như thế.
Cũng phải nói thêm, để vợ tôi chu đáo được như vậy thì 9 năm qua làm thằng con rể sống ở nhà vợ tôi cũng đã chu đáo, hết lòng với bố mẹ và người thân của gia đình cô ấy. Chứ không phải bỗng dưng mà cô ấy lại toàn tâm toàn ý đối xử tốt với gia đình nhà tôi như vậy. Ý tôi muốn nói ở đây là, để vợ tôi trọng mình thì trước tiên mình phải tôn trọng vợ!
Ra đường, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến những lời đàm tiếu của thiên hạ, vì tôi quan niệm, cuộc sống là của mình. Tôi chỉ quan tâm xem vợ tôi có hạnh phúc không, các con tôi có được chăm sóc chu đáo không, cuộc sống của tôi như vậy có thỏa mái không thôi, chứ chẳng quan tâm xem thiên hạ nghĩ gì về mình. Tôi có hèn hay không hèn thì chỉ tôi và vợ con tôi biết, người ngoài không thể biết được tôi hèn hay không hèn chỉ vì tôi ở nhà vợ được.
Theo Him
Bạn bè cười tôi ở rể, ăn bám bên nhà vợ
Ở rể 10 năm nhà vợ, tôi có cảm giác hèn. Hèn nhất là khi bị bạn bè chê cười, giễu cợt.
Trước giờ tôi luôn tự hào vì sống ở nhà vợ, có nhà ở Hà Nội lại chẳng phải lo thuê nhà như bạn bè. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, việc ở nhà vợ hay không không quan trọng, chỉ cần là có nhà cửa ở đây là đã đáng vui mừng rồi, chẳng có gì mà không vỗ ngực tự hào vì bạn bè cả. Nhà ai đâu phải là thứ quan trọng, chỉ cần là có nơi ăn chốn ở cẩn thận, đường hoàng, không phải khổ sở chen chúc trong căn nhà chật hẹp như hồi sinh viên là được.
Tôi lấy vợ cũng chỉ nghĩ chọn một đám có điều kiện. Và sau rất nhiều lần cố gắng, tôi đã yêu được một cô gái Hà Nội. Em lại thuộc gia đình khá giả, có điều kiện nên tôi cũng mừng lắm. Là sinh viên nghèo, vốn có tài năng ăn nói lại có ngoại hình, tôi được nhiều cô gái vây quanh. Tuy vậy, những cuộc tình sinh viên không đem lại lợi lộc gì nên tôi cũng không muốn đi quá xa. Chỉ hi vọng chọn được một người như ý, và có thể nương tựa vào nhà vợ.
Tôi là một gã đẹp trai, có học thức, được nhiều cô gái vây theo thì hà cớ gì tôi không chọn một người giàu sang để lấy. Nếu tôi xấu, tôi khó có người yêu thì không nói làm gì, đằng này...
Tôi lấy vợ cũng chỉ nghĩ chọn một đám có điều kiện. Và sau rất nhiều lần cố gắng, tôi đã yêu được một cô gái Hà Nội. (Ảnh minh họa)
Cuối cùng, tôi chọn em, người con gái kém tôi 2 tuổi, học dưới khóa tôi. Em là con gái Hà Nội chính hiệu. Bố mẹ em đều làm công nhân viên chức, cũng là người làm trong nghề lâu năm, lại có điều kiện từ trước nên gia đình em khá lắm. Tôi đến nhà em chơi vài lần với tư cách là bạn bè, rồi dần dần tìm hiểu tính nết của em, tôi bắt đầu thấy quý, rồi yêu.
Tôi ngỏ lời với em và cuối cùng, thật may mắn tôi được em chấp nhận. Chính thức yêu nhau được hơn 2 năm thì chúng tôi cưới. Vì cả hai đã ra trường và đều có công việc ổn định cả rồi. Em được bố mẹ lo cho một công việc khá tốt, thu nhập cao. Còn tôi cũng xin làm kinh doanh cho một công ty lớn, lương lậu vào loại khá.
Chúng tôi tính thuê một căn phòng rộng để sống, hi vọng bố mẹ sẽ hiểu cho hoàn cảnh của tôi. Vì là trai tỉnh lẻ, lại chưa có nhà ở Hà Nội nên tôi muốn một vài năm rồi tích tiền mua nhà. Nhưng, thấy con gái vất vả, tháng cứ phải bỏ ra một khoản lớn trả tiền nhà, điện nước, bố mẹ vợ tôi lo lắng và có ý cho chúng tôi về nhà ở.
Nhà em cao, rộng, còn thừa một tầng trên không có người. Trong nhà chỉ có một cô em gái nữa, nhưng nếu chúng tôi về ở thì sau này em gái em sẽ ở nhà chồng. Với lại, người yêu em có vẻ có điều kiện nhiều hơn tôi nên bố mẹ cũng ưu ái con gái lớn. Tôi dọn về nhà em ở trong niềm phấn khích vì nghĩ rằng, từ nay mình sẽ không phải chui ra chui vào cái ngõ nhỏ tí trong căn phòng trọ chật hẹp ấy nữa. Chúng tôi vui vẻ sống cùng cả nhà vợ, và thật sự, tôi thấy không có gì phải ái ngại cả.
Nhà em cao, rộng, còn thừa một tầng trên không có người. Trong nhà chỉ có một cô em gái nữa, nhưng nếu chúng tôi về ở thì sau này em gái em sẽ ở nhà chồng. (ảnh minh họa)
Rồi em có bầu, sinh con, mẹ vợ dọn phòng của em gái xuống tầng dưới, dành cho chúng tôi hẳn một phòng nữa cho rộng rãi, để tiện để đồ và trông con. Gần chục năm nay, tôi đi làm, đi nhậu, về nhà, bố mẹ cũng không bận tâm nhiều. Hôm nào đi chơi khuya, không về sớm được thì gọi điện báo với bố mẹ. Toi luôn tạo cho mình tâm thế, coi bố mẹ vợ như bố mẹ mình, nên có gì cứ nói với bố mẹ và vợ một tiếng thì rất dễ dàng. Vợ tôi cũng là người biết điều nên chuyện đó không có gì khó khăn.
Vả lại, con gái thường sợ lấy chồng vì phải ở chung nhà chồng, làm dâu con. Em được về sống cùng bố mẹ mình, chẳng phải là càng vui và hạnh phúc hay sao. Tôi biết em mừng lắm, dù sao thì có con cái, ở gần ông bà cũng chăm cháu cho. Giờ con đã lớn, em gái vợ cũng đi lấy chồng, thế là căn nhà ấy chỉ có bố mẹ và tôi. Chúng tôi giống như người mua được nhà rồi đón bố mẹ ở quê lên ở. Có gì đâu mà nghĩ ngợi chuyện dâu hay rể.
Nhiều người bảo tôi sướng vì gần chục năm qua không phải lo toan gì chuyện nhà cửa. Nhưng có người nói sau lưng, bảo tôi không biết điều, chỉ nghĩ chuyện hám gái giầu rồi lấy. Bảo tôi là đàn ông mà không biết tự lập, bám váy vợ là hèn.
Thực ra, tôi không quá câu nệ chuyện đó, không phải vì tôi ở rể mà nói như vậy, chỉ là, mình làm gì cần phải sĩ diện. Nhà bố mẹ có nhà, còn thừa hẳn một tầng không ai ở mà con cái lại ra ngoài thuê nhà, chẳng phải thiên hạ cũng có cớ mà nói hay sao. Tôi cho rằng những kẻ nói xấu tôi là những người ghen ăn, tức ở, không muốn tôi hơn họ. Đi họp lớp, thi thoảng bạn bè có hỏi câu: "Dạo này ông vẫn ở nhà vợ à?" khiến tôi có chút chạnh lòng, nhưng tôi quen rồi, cũng nhanh chóng ứng xử.
Họ bảo tôi nhục vì ở rể lâu như thế, không tính chuyện mua nhà. Nhưng mua làm gì bây giờ. 10 năm qua, con tôi cũng lớn, cũng quen ông bà, cũng có cảm giác ở gần ông bà nên giờ chuyển ra ngoài e không tiện. Vợ chồng tôi cũng có khả năng mua nhà rồi nhưng làm sao phải thế, thế khác gì bỏ tiền đi chỗ khác. Trong khi nhà này thì chẳng ai ở, để bố mẹ cô quạnh?
Tôi không quan tâm lời dị nghị của thiên hạ, không ở trong hoàn cảnh của tôi, làm sao mà họ hiểu được. Tôi biết, mình đã tính toán nhưng thử hỏi, đàn ông ở trong hoàn cảnh của tôi ngày trước, các bạn có làm như tôi không. Có nói mồm thì bảo là không vì sĩ diện nhưng tôi chắc, trong tâm các anh chàng, các gã đàn ông luôn nghĩ, nếu có 10 cô gái chọn họ thì họ sẽ chọn một cô gái nào xinh xắn, có điều kiện nhất. Tôi cũng đã chọn vợ như vậy và giờ tôi đang hạnh phúc. Đừng bao giờ nói với tôi là các bạn không thích giàu sang, không thích có nhà Hà Nội. Và cũng đừng sĩ diện mà thừa nhận mình sẽ lấy một cô gái xấu xí, nghèo khó trong đám các cô gái giàu sang kia. Tôi không tin đâu bạn ạ. Và cũng đừng có cười tôi vì &'mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh', mong các bạn hiểu điều này.
Theo VNE
Đám cưới với linh hồn Ai cũng nói rằng tôi bị mất trí vì tôi muốn tổ chức đám cưới với một người đã mất. Tôi có thể hiểu được vì họ không hiểu được tâm sự trong lòng tôi Đám cưới của tôi vừa diễn ra cách đây gần 1 tháng. Lẽ ra, thời điểm này theo kế hoạch, tôi đang tận hưởng những ngày nghỉ của...