Sự thật kinh hoàng khiến đám cưới trong mơ của tôi tan tành trong chớp nhoáng
Khi MC thông báo cô dâu và chú rể tiến vào hôn trường thì một người đàn ông chạy lên sân khấu. K hướng mắt về anh ta, luôn miệng nói “xin anh đấy”, khiến tôi thực sự tò mò.
Hơn tuần đã trôi qua, tôi và gia đình xấu hổ không dám ra ngoài gặp ai, còn mẹ tôi vẫn choáng chưa khỏe. (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay 32 tuổi, cũng thuộc tuýp đàn ông giỏi giang, thành đạt, gia đình có điều kiện. Và như mọi người nhận xét, tôi có đủ điều kiện để chọn cho mình một người yêu, một người bạn đời lý tưởng.
Tôi làm trong lĩnh vực truyền thông của một công ty có tiếng. Cũng tại đây, tôi gặp và yêu K là đối tác của công ty tôi. Dù không cao, không xinh nhưng có sự cuốn hút người đối diện bởi em có nước da trắng, hàm răng khểnh duyên dáng, phong thái tự tin, dễ gần.
K kém tôi 6 tuổi, nhưng lại rất hiểu biết và cách cư xử của em khiến tôi phải nể phục vài phần. K cũng chẳng giấu giếm tôi, rằng trước tôi, em đã có một một tình sâu sắc với người bạn cùng lớp. Dĩ nhiên, tôi không phải là người đàn ông đầu tiên của cô ấy nhưng với tôi điều đó chẳng có nghĩa lý gì, một phần vì tư tưởng tôi rất thoáng, một phần vì sự thẳng thắn của em khiến tôi tin tưởng, nể phục, càng yêu em hơn.
Rồi ngày tổ chức đám cưới cũng được hai bên gia đình chọn. Vì khó khăn chọn hội trường hôn lễ, nên bố mẹ tôi muốn chúng tôi đăng ký kết hôn trước rồi đến ngày phù hợp sẽ tổ chức lễ cưới sau. Tôi thì không sao, bởi như thế cũng chẳng ảnh hưởng gì, còn K thì kiên quyết từ chối.
K nói: “Cứ nói là đăng ký rồi để bố mẹ yên lòng, còn quan trọng là chúng ta yêu thương tin tưởng nhau là được”. (Ảnh minh họa)
Ban đầu thì em nói: “Đăng ký cũng chỉ là tờ giấy mà thôi. Để đám cưới xong rồi đăng ký cũng không vội”. Bố mẹ tôi lý giải việc đăng ký kết hôn mang chút tâm linh theo truyền thống xưa, chọn ngày giờ đẹp để mong hạnh phúc, suôn sẻ về sau, lúc đó K cũng không gay gắt, nhưng lại viện cớ hôm đó bận công tác nọ kia để khước từ và thuyết phục tôi rằng “Cứ nói là đăng ký rồi để bố mẹ yên lòng, còn quan trọng là chúng ta yêu thương tin tưởng nhau là được”.
Video đang HOT
Tôi thì bị K thuyết phục hoàn toàn, bởi tôi cũng chẳng quan trọng vấn đề thủ tục là mấy, nên cũng nói với bố mẹ là đăng ký đúng ngày, giờ rồi. Cứ đinh ninh mọi chuyện thuận lợi, suôn sẻ thì đúng ngày hai bên gia đình tổ chức trên khách sạn, mời họ hàng, bạn bè thì nảy sinh một vấn đề, khiến cuộc sống bản thân và cả gia đình tôi xáo trộn.
Hôm đám cưới, có một người đàn ông trạc 30 tuổi bế một bé gái tầm 3 tuổi vào lễ đường rồi thả đứa bé chạy xuống xách váy cô dâu. Tôi và bên gia đình tôi thì nghĩ đó là khách của nhà gái nên không phản ứng gì, còn K và họ nhà gái thì tỏ rõ sự bối rối, hoảng hốt.
Khi MC thông báo cô dâu và chú rể tiến vào hôn trường thì người đàn ông đó chạy lên sân khấu. K hướng mắt về anh ta, luôn miệng nói “xin anh đấy”, khiến tôi thực sự tò mò.
Và điều gì đến cũng đến, anh ta lấy mic từ MC tự xưng là chồng của K và cho biết họ đã đăng ký kết hôn cách đây 4 năm. Nhưng sống với nhau được hơn 1 năm thì K bỏ về nhà ngoại.
Hơn 1 năm trở lại đây cô ấy mang hẳn con về quê anh ta tận Hòa Bình để nhà chồng nuôi. Anh ta còn nói, K giục và xin anh ta ly hôn nhờ nuôi con hộ để đi lấy chồng. Nếu anh ta đồng ý làm mọi chuyện êm đẹp thì sẽ chu cấp tiền nuôi con hàng tháng và cho anh ta số tiền lớn.
Người đàn ông ấy cũng tỏ rõ thái độ rằng, nếu không mang lại hạnh phúc cho K thì cũng không níu giữ, nhưng vì thương con và không muốn người khác bị lừa dối nên mới lên tận Hà Nội để làm rõ mọi chuyện.
Mẹ tôi thì quá sốc nên ngất ngay trong hội trường phải đưa vào viện cấp cứu, còn khách khứa thì dị nghị, lắc đầu ngán ngẩm. Nhà gái cũng lặng lẽ rút về mà không một lời thanh minh, giải thích.
Tôi tuy sốc, nhưng cũng giữ bình tĩnh để hỏi em có chuyện gia đang xảy ra, nhưng em chỉ trả lời một câu cụt ngủn “Đúng. Giờ anh biết mọi chuyện, tùy anh định đoạt”. Sự thắng thắn, lạnh lùng của em như dội gáo nước lạnh vào tình cảm của tôi vậy. Hóa ra, một đời chồng, chưa ly hôn mới chính là lý do K trì hoãn việc làm đăng ký với tôi lâu nay. Chắc rằng, cô ấy muốn đám cưới diễn ra rồi mới đi đăng ký kết hôn để đặt tôi và gia đình vào thế đã rồi.
Giá như từ ngày đầu cô ấy nói thật, hoặc chúng tôi sẽ ngồi lại với nhau xem có tiếp tục đi xa hơn không, hoặc bỏ qua cho nhau thì sẽ chấp nhận hết quá khứ của nhau. Đằng này…
Hơn tuần đã trôi qua, tôi và gia đình xấu hổ không dám ra ngoài gặp ai, còn mẹ tôi vẫn choáng chưa khỏe. Cho dù không ai trong nhà tôi đoái hoài, hỏi han nhưng K vẫn ngày 2 lần đến thăm rồi lặng lẽ về không xin lỗi, không giải thích điều gì.
Bố mẹ và gia đình tôi thì nhất nhất không cho tôi tiếp tục, còn tôi nửa muốn dừng lại nửa không nỡ. Vì tôi biết mình yêu K rất nhiều, nhưng tổn thương mà K gây ra thì suốt đời này tôi chẳng thế nào quên.
Tôi đang tuyệt vọng vô cùng, nên làm gì đây mọi người?
Theo Afamily
Đêm tân hôn tan tành vì cuộc gọi từ người yêu cũ
Tới giờ tôi vẫn chưa hết bàng hoàng vì tình huống oái ăm của mình vào đêm tân hôn.
Khi đó, tôi đã vô cùng sợ. Sợ rằng cuộc hôn nhân của mình vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc. Tôi đã rát cả cổ họng, chỉ để giải thích mong vợ tha thứ cho một lần, chỉ mong cô ấy thấu hiểu cho sự khó xử của tôi mà hòa giải.
Tôi năm nay 32 tuổi, hiện đang là trưởng phòng kinh doanh của một công ty quảng cáo. Vy, vợ tôi hiện là nhân viên hành chính của một công ty nhà nước. Xin nói thêm, tôi quê ở Thái Bình, là con nhà cơ bản. Còn vợ tôi đúng là "con nhà mặt phố, bố làm to", không những vậy vợ tôi là con một nên từ bé được cưng chiều như một công chúa thực thụ.
Cô ấy nói tôi lừa dối cô ấy, rồi kêu đêm tân hôn còn lôi điện thoại ra gọi cho người yêu cũ (Ảnh minh họa)
Tôi quen vợ trong một dịp liên hoan cơ quan. Hôm đó, Giám đốc của tôi có dẫn theo một cô em họ xinh xắn đáng yêu. Thấy cô ấy xinh nên ai cũng ra bắt chuyện làm quen, riêng tôi thì không. Mãi về sau khi cuối buổi tiệc, đi hát cùng nhau cả hai song ca rất ăn ý, hợp gu nên mới nói chuyện với nhau. Và rồi tôi chủ động xin số điện thoại làm quen.
Dù thế, tôi không nhắn tin tán tỉnh vồ vập như những chàng trai khác. Bởi thế, cô ấy khá ấn tượng với tính cách khinh khỉnh của tôi nên càng tò mò hơn. Không ít lần cô ấy lấy cớ đến gặp anh họ để tìm tôi. Tôi biết điều đó nhưng vẫn giả vờ ngây ngô.
Cho tới một ngày, cô ấy nhắn tin bảo "Em thích anh", khi đó tôi vui lắm. Nhưng mất một buổi chiều tôi mới nhắn lại được đúng một chứ "ừ". Thế là cô ấy nổi điên phi xe đến cơ quan gọi tôi ra một quán cà phê kín đáo gần cơ quan. Khi cô ấy vừa dứt lời "Anh có yêu em không?", không đợi cô ấy nói thêm tôi đã chủ động hôn cô ấy. Sau hôm đó, chúng tôi chính thức hẹn hò.
Được hơn 1 năm sau, chúng tôi dự định tổ chức đám cưới. Khi tôi gửi thiệp mời ai cũng khen tôi giỏi vì lấy được vợ là em giám đốc, không chỉ xinh xắn, giỏi giang mà còn là con nhà có điều kiện. Tôi biết điều đó nên lấy làm hãnh diện vô cùng.
Lẽ ra mọi chuyện cứ thế êm đềm trôi qua và chúng tôi sẽ có một đêm tân hôn vui vẻ. Nhưng chẳng ngờ, đúng cái đêm định mệnh ấy, Thư cô người yêu cũ ngày đại học của tôi không chỉ nhắn tin chúc mừng mà còn gọi điện. Ngày đó, tôi cũng yêu Thư rất nhiều, em cũng là một cô gái Hà Nội, nhưng vì chút hiểu nhầm nên chúng tôi chia tay nhau.
Tới thời điểm tôi cưới Vy- vợ mình, trong lòng tôi không còn yêu Thư, nhưng ít ra vẫn còn tình cảm anh-em nên khi Thư gọi tôi đã nghe máy. Khi vợ tôi thay xong váy cưới cô ấy quay lại phòng tân hôn, cô ấy có nghe một vài câu tôi nói với Thư và đã nổi điên.
Thư khóc, tôi dỗ dành: "Em nín đi, mọi chuyện qua rồi. Anh vẫn ở đây, nghe em nói đây mà. Đừng khóc nữa, giờ hãy đứng dậy và gọi xe về đi nhé".
"Không khóc nữa. Có gì mà phải khóc nhỉ, chỉ là anh đi lấy vợ thôi. Em còn trẻ, còn cả tương lai phía trước cơ mà"...
Nghe đến đó, vợ tôi lao vào giật ngay cái điện thoại và nói liên hồi "Cô là ai, sao cô gọi cho chồng tôi vào cái đêm hôm nay, cô nói cái gì vậy. Cô dám...".
Không đợi Thư nói xong, vợ tôi ném chiếc điện thoại ra cuối góc phòng rồi nhảy lên giường nằm khóc nức nở. Cô ấy nói tôi lừa dối cô ấy, rồi kêu đêm tân hôn còn lôi điện thoại ra gọi cho người yêu cũ.
Tôi giải thích với vợ, Thư là người yêu cũ của tôi, cô ấy hiện đang sống ở Sài Gòn, nghe tin tôi lấy vợ nên gọi điện để chúc mừng thôi. Còn những câu tôi nói, chỉ là trấn an Thư, cô ấy đang say mà thôi, chứ không có ý gì xiên xẹo như vợ tôi nghĩ. Nhưng rồi vợ tôi vẫn gào khóc, làm ầm lên, cô ấy kêu bản thân dại dột lấy người chồng đẹp trai như tôi, chưa kể lại còn hào hoa, sợ khó lòng giữ chồng.
Thế là đêm tân hôn của tôi tan tành, tôi cầu xin vợ tha thứ cả trăm lần, để cả hai có một đêm tân hôn đúng nghĩa, nhưng vợ tôi vẫn cự tuyệt. Phải tới hơn 3h sáng, khi tôi quỳ suốt đêm, mỏi chân rụng rời, vợ mới lay tôi dậy bảo tôi lên giường nằm ngủ và bắt tôi hứa đổi luôn số điện thoại đang dùng. Dù hơi vô lý, nhưng tôi vẫn đồng ý để chuyện êm xuôi.
Có lẽ, chẳng ai như tôi đâu nhỉ? Có một đêm tân hôn nhớ đời chỉ vì người yêu cũ gọi điện hỏi thăm. Tôi nghĩ, đây cũng là một bài học xương máu cho tất cả mọi người "Đừng bao giờ nghe điện thoại trong đêm tân hôn. Đừng trả lời bất kỳ câu hỏi nào nhất là của người cũ, người yêu cũ để có một đêm tân hôn trọn vẹn".
Theo Người đưa tin
Sự thật kinh hoàng sau cái đêm mưa gió bắt được tôi ngoại tình, vợ chỉ cười khẩy rồi bỏ đi Tôi mãi mãi không bao giờ quên được ngày hôm đó, vợ đứng nhìn tôi cười khẩy, cô ấy bỏ đi sau khi ném vào mặt tôi đơn ly dị. Ảnh minh họa Bây lâu nay tôi sống trong mặc cảm, tội lỗi, không dám về nhà, cũng không dám nhìn mặt con, nhìn mặt bạn bè, tôi khinh miệt bản thân mình,...