Sống và yêu nhau vì chữ nợ. Trả nợ xong rồi, thì phải rời đi…
Cuộc đời ngoài kia vẫn bon chen nhiều lắm, tuyệt đối em không được cho phép mình gục ngã. Chẳng ai có hai cuộc đời để sống, hãy sống sao cho trọn vẹn.
Gửi em, cô gái vừa tan vỡ mối tình đầu…
Em à, 24 t.uổi, cái t.uổi chẳng phải muộn nhưng cũng không còn trẻ để em có thể quên và bắt đầu lại một mối quan hệ mới. Cái t.uổi dở xanh cũng chưa đủ chín để em có thể nhìn đời bằng những gam màu sáng sau những lần dang dở. Em đừng buồn, vì ngày hôm qua người còn ngọt ngào, mà hôm nay đã vội vã nói chia xa. Đừng trách, chỉ là hết duyên, hết nợ thì người mãi đi thôi. Chuyện tình cảm không thể khiên cưỡng. Phật dạy rằng ” Cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn luân hồi, kiếp này tiếp nối kiếp khác. Con người ta, gặp nhau là bởi chữ DUYÊN. Sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ. Họ đã trả xong nợ, thì họ phải rời đi”.
Ta biết, ngày hôm nay em đang buồn, đang đau. Cái cảm giác thức dậy vào một ngày mưa phùn, người nói người không còn thương nữa, người nói mình chẳng hợp nhau, người nói mình dừng lại thôi. Đ.ánh đổi 2 năm để kết thúc bằng hai từ ” không hợp”. Ta biết, em đau. Đau như chính sinh mạng mình vậy. Dù có vật vã, thổn thức mỗi đêm, giờ nỗi nhớ có còn, cũng chỉ là lầm lạc thôi. Em dành hai năm t.uổi trẻ đẹp nhất để yêu người, 2 năm t.uổi trẻ bỏ qua các mối quan hệ khác để bên người. Hai năm, đủ để em xem họ là một phần sinh mệnh.
Năm 22 t.uổi, em bắt đầu lao vào tình yêu, cái t.uổi còn non xanh để em có thể lường trước những khổ đau, mất mát có thể xảy ra vào một ngày nào đó. Em yêu bằng thứ tình yêu mãnh liệt nhất cứ như thể ngày mai thôi sẽ không còn được yêu nữa. Vượt lên trên cả tình yêu em dành cho người đó là tình thân, là sự tin tưởng giông gió qua đi, hạnh phúc sẽ về.
Video đang HOT
Năm em 24 t.uổi, lần đầu tiên em trắc trở trên con đường tình duyên, dở dang mối tình đầu. Ta hiểu, nó đau đến mức nào. Vì đã từng là cả nguồn sống, là động lực, là hy vọng, tất cả của em.Có bao người như em, vượt qua t.uổi thanh xuân vẫn là một vì sao đi lạc. Em à, cuộc đời là thế, phải mất mát, tổn thương thì mới vững vàng mà đứng dậy cho những vấp ngã về sau.
Em à, hãy cứ khóc đi, khóc để ta biết em chưa chai lỳ, để ta biết qua sóng gió này em sẽ kiên cường hơn. Để em biết mình cần gì và nên làm gì. Hôm nay chưa quên, thì ngày mai, rồi ngày mai nữa. Con đường còn dài, vấp ngã còn nhiều lắm, không mạnh mẽ đứng lên thì sẽ gục ngã thôi em. T.uổi trẻ, ai chẳng có những vết thương, những đớn đau cho riêng mình, có những vết thương qua thời gian sẽ lành lại, nhưng cũng có những vết thương thì vẫn còn mãi đó, vẫn thổn thức mỗi đêm, hay nhói đau khi mưa về. Nhưng rồi, người ta vẫn sống tốt đấy thôi.
Cuộc đời ngoài kia vẫn bon chen nhiều lắm, tuyệt đối em không được phép yếu đuối. Chẳng ai có hai cuộc đời để sống, sống sao cho trọn vẹn. Dù có phải đớn đau bao nhiêu đi nữa, dù không thể cùng người mình từng thương nắm tay đi trọn tới cuối con đường, thì hãy cứ nhìn đời bằng đôi mắt an nhiên nhất, nhé em!
Huyền Uyên
Chia tay rồi anh vẫn sống tốt lắm đúng không? Chẳng như em...
Hậu chia tay, anh vẫn thế, vẫn cười nói vui vẻ, vẫn tụ tập bạn bè, vẫn cà phê bóng banh. Và em cũng vẫn thế, vẫn nặng tình đến đau lòng.
Sau những ngày im lặng, điều em nhận được từ anh là vỏn vẹn dòng tin nhắn "Nếu lúc không tỉnh táo anh làm chuyện có lỗi với em thì sao?". Giọng điệu của anh thản nhiên, bình tĩnh đến lạ, em thì như kẻ cuồng điên, gọi cho anh hàng trăm cuộc điện thoại, em không đợi được những dòng tin nhắn kia nữa, em muốn nghe chính miệng anh nói với em.
Nhưng, anh không bắt máy. Tại sao chứ? Vì anh cảm thấy có lỗi, không thể mở miệng trả lời em, hay vì anh cho rằng cuộc nói chuyện đó là không cần thiết? Anh nói anh không mong em tha thứ là vì anh hổ thẹn hay vì anh không cần xin xỏ sự tha thứ từ em nữa?
Bao lần giận nhau, chia tay đều như vậy. Anh vẫn thong dong cà phê, tán gẫu với bạn, vẫn viết những dòng tâm trạng thật deep, vẫn sống như chẳng hề có gì xảy ra. Phải chăng tất cả đàn ông đều như vậy, hay chỉ mình anh thôi?
Em không thế! Cãi nhau, căng thẳng là em khóc. Anh vô tâm làm em buồn lòng, cũng là em khóc. Đến tận ngày hôm nay, khi bị cắm sừng, anh nghĩ em có khóc không? Yếu đuối là bản chất của con gái, nhất là những người con gái tình cảm như em, thực sự rất đau đớn anh à. Anh nói em không mất gì cả, chỉ có anh mất em và nhiều thứ khác nữa. Sao anh có thể nói như vậy với em nhỉ? Là em cướp đi của anh sao? Không, chính anh đã tự đạp đổ tất cả mà, anh đâu có tư cách để trách móc ai.
Nhưng con gái thường rất ngu dại, trong thâm tâm đã có một vài phút giây nghĩ có thể bỏ qua, có thể tha thứ, nếu tiếp tục sẽ thế nào. Nhưng nghĩ thì có ích gì khi người gây ra lỗi lại không cần điều đó. Thật ấu trĩ anh nhỉ.
Em nghĩ về ngày mai, ngày mà có thể chỉ dăm bữa nửa tháng nữa thôi là biết đâu bắt gặp anh đã tay trong tay với ai đó. Là ngày mà em vẫn mải miết ôm ấp, vỗ về ký ức một cách khờ dại mà chẳng biết ai kia đã không còn nhớ đến sự tồn tại của mình.
Em nghĩ về ngày hôm qua, ngày mà mình vẫn còn vui vẻ, hạnh phúc bên nhau. Em rong ruổi khắp các con phố cùng bạn bè để nguôi ngoai nỗi buồn, nhưng hình như đi đến đâu em cũng thấy những kỷ niệm. Em chẳng dám để mình nghĩ nhiều, chẳng dám xem ảnh, chẳng dám đọc lại tin nhắn, chẳng dám mở block ra để xem hôm nay anh thế nào. Em sợ mình lại khóc lắm anh à!
Thế còn hôm nay anh thế nào? Vẫn tốt đúng không? Vẫn đi cà phê rồi đ.ánh bóng, tối vẫn ngủ sớm để đi làm đúng không? Hay bây giờ anh đã bắt đầu nói chuyện khuya với cô gái khác rồi? Em đã từng tin những lời hứa, nên bây giờ em không còn tin những nỗi buồn của anh. Là em đa nghi hay anh giả dối. Anh nói em không mất thứ gì. Anh sai rồi! Em đã mất hết! Mất hết tất cả niềm tin.
Huyền Mìn
Phụ nữ à, sao cứ phải lo giữ chồng mà không để chồng giữ mình! Phụ nữ lúc nào cũng chăm chăm làm đẹp, ăn kiêng để giữ dáng, son son phấn phấn để được chồng khen ngợi, được chồng để ý. Nhưng thử nghĩ xem đàn ông họ đâu cần để ý đến bản thân, họ vẫn nhậu nhẹt, vẫn vô tư vui chơi để rồi bụng phệ, bụng bia, chẳng cần phải làm đẹp, phải che...