Sinh nhật con gái, chồng dẫn về một ‘vị khách’ lạ khiến tôi ngã quỵ
Tôi nói cần thời gian để suy nghĩ vì chưa thể chấp nhận được sự thật cay đắng ấy. Nhưng thật lòng, tôi đang cố trốn tránh thực tại.
Tôi muốn tất cả chỉ là một giấc mơ.
12 năm 8 tháng, đó là khoảng thời gian tôi và chồng yêu nhau và về chung một nhà cho đến bây giờ. Nói dài thì chưa hẳn nhưng nó cũng đủ để chúng tôi cùng nhau trải qua những thăng trầm của cuộc sống.
Ngày hai đứa mới ra trường, lương tập sự ba cọc ba đồng nhưng vẫn động viên nhau không bỏ cuộc. Ban ngày làm ở công ty, tối đến chúng tôi lại rủ nhau đi bán hàng thuê để kiếm thêm thu nhập, trang trải cuộc sống. Cứ thế, cuộc sống dù nghèo nhưng vẫn thấy vui.
Ngày tôi sinh non, con ốm đau đi viện liên miên, hai vợ chồng phải chạy đôn chạy đáo đi vay khắp nơi để có tiền chữa trị cho con. Dù buồn, dù mệt nhưng nhìn thấy con vẫn còn trên thế giới này, hai vợ chồng lại tựa vào nhau mà cố gắng.
Ảnh minh họa
Rồi đi qua bao khó khăn, nỗ lực không biết mệt mỏi, công việc của cả hai tốt lên từng ngày. Nhà đã có thể mua trả góp, con cái được chăm sóc tốt hơn. Đến giờ, khi đã có chỗ đứng nhất định ở công ty, nợ nần đã được trả hết, chúng tôi đã có những khoảng thời gian sống chậm, cùng nhau bù đắp cho các con.
Video đang HOT
Những chuyến nghỉ dưỡng hạng sang để con cái được hòa mình vào thiên nhiên còn hai vợ chồng có khoảng thời gian ôn lại kỷ niệm xưa. Khoảng thời gian đó thật hạnh phúc. Tôi đã từng nghĩ, chúng tôi cứ mãi như thế, nắm tay nhau đi hết cuộc đời. Thế nhưng cuộc sống lại chẳng ấm êm, bằng phẳng như tôi muốn.
Tất cả xuất phát từ cái ngày định mệnh ấy. Ngày sinh nhật con gái thứ hai của tôi. Bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu thôi, vậy mà đã vội phải kết thúc khi chồng tôi cùng cậu bé đó xuất hiện. Một cậu bé với đôi mắt to tròn ngây thơ giống hệt chồng tôi.
Anh tiến sát đến bên tôi, nói hãy cho đứa trẻ ấy dự buổi tiệc. Nó là người thân của anh. Hai từ “người thân” khiến tôi sợ hãi. Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau hồi lâu. Một dự cảm chẳng lành dần dần xuất hiện trong tâm trí tôi.
Để tránh nổi giận trước mặt các con, tôi kéo anh vào phòng nói chuyện. Anh khóc. Anh nói có lỗi với vợ con. Đứa trẻ là kết quả của một trận say mềm trong lần đi công tác cách đây 4 năm của anh với một đối tác.
Chính anh cũng không biết sự tồn tại của đứa trẻ ấy. Mãi đến khi cuộc hôn nhân của người đối tác không hạnh phúc, cô ly hôn và đến bên một người tình mới. Lúc ấy, cô ta mới nói cho anh về sự thật.
Anh không muốn chấp nhận. Nhưng khi biết đứa trẻ liên tiếp phải chịu những trận bạo hành cả về thể xác lẫn tinh thần từ người tình của mẹ, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh thương con. Dù sao con trẻ không hề có tội. Nhất là khi nó lại là máu mủ ruột rà của anh. Anh không nhẫn tâm nhìn nó có cuộc sống khổ sở như vậy.
Nghe chồng nói, tôi đau đớn gục ngã. Tôi yêu chồng, yêu gia đình nhỏ của tôi. Tôi không muốn đánh mất tổ ấm mà mình đã dày công vun đắp trong suốt hơn 10 năm qua. Thế nhưng sự có mặt của đứa trẻ kia trên cuộc đời này đã làm xáo trộn mọi thứ.
” Anh muốn đưa con về nuôi, để cho con cuộc sống đàng hoàng, tử tế”, câu nói của anh càng như xát muối vào trái tim tôi. Tôi sợ, người tôi run lên bần bật. Nhìn vẻ mặt anh tội lỗi, ánh mắt đáng thương, tôi bỗng thấy mọi thứ nhòa đi.
Tôi nói cần thời gian để suy nghĩ vì chưa thể chấp nhận được sự thật cay đắng ấy. Nhưng thật lòng, tôi đang cố trốn tránh thực tại. Tôi muốn tất cả chỉ là một giấc mơ. Để tôi không phải đau khổ như bây giờ.
Những ngày qua, không khí u ám, lạnh lẽo bao trùm khắp ngóc ngách trong nhà tôi. Không ai nói với ai câu nào. Một sự im lặng đến đáng sợ.
Đêm nào tôi cũng suy nghĩ về tương lai. Nếu tôi chấp nhận lời đề nghị của chồng nghĩa là tôi sẽ phải tha thứ cho việc anh có con riêng và nuốt nước mắt cùng anh nuôi đứa bé. Tôi sợ mình không đủ vị tha để làm điều đó.
Nhưng nếu tôi không chấp nhận, cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ đi đâu về đâu. Chồng tôi có bỏ gia đình, bỏ vợ con vì đứa con riêng kia không? Lối đi nào cho tôi trong sự thật nghiệt ngã này?
Mẹ đẻ lên chơi đầy tháng với cháu, mẹ chồng liên tục nói lời mỉa mai, cạnh khóe khiến tôi tức nghẹn họng
Cách đây một tuần, vợ chồng tôi làm lễ đầy tháng cho con gái, cũng là sinh nhật chồng nên chúng tôi quyết định sẽ tổ chức ở nhà hàng.
Tôi muốn mời mẹ đẻ lên dự nhưng đường xá xa xôi mà đi xe khách chậtt chội lại hay dừng đỗ, mẹ tôi thường bị say xe rất mệt, thế nên tôi đã tâm sự và nhờ chồng lái xe về quê đón mẹ tôi lên. Mẹ chồng tôi biết chuyện thì khó chịu ra mặt.
Mẹ tôi lên đến nhà tôi từ tối hôm trước ngày diễn ra bữa tiệc, bà mang theo rất nhiều quà. Một số là dành cho vợ chồng tôi, một số dành cho bố mẹ chồng tôi và bà còn cho con tôi một phong bì màu đỏ mừng đầy tháng. Tôi mở ra vừa ngạc nhiên vì sự hào phóng của bà vừa thấy xấu hổ vì từ khi cưới đến giờ, tôi chưa bao giờ biếu mẹ được đồng tiền nào.
Sau những giây phút mừng tủi gặp lại nhau, tôi bảo mẹ ngồi chơi với cháu để tôi đi lấy chút gì cho bà ăn. Chồng tôi đi có việc nên mẹ tôi cũng không phải giữ ý tứ. Thế nhưng khi tôi đang lúi húi dưới bếp thì mẹ chồng tôi bất ngờ đến, nhìn thấy mẹ tôi bà nói giọng đầy mỉa mai: "Bà thông gia lên chơi đấy à, sướng nhất bà được con rể về tận quê đón chứ tôi trên này chưa chắc đã được nó chiều thế đâu", khiến mẹ tôi chỉ biết gượng cười bối rối.
Khi tôi bưng khay cơm lên phòng khách, mẹ chồng dường như càng ngứa mắt hơn nên tiếp tục cạnh khóe: "Con vẽ vời thế, bảo mẹ con xuống bếp mà ăn chứ". Nhìn mẹ tôi tối sầm mặt mà tôi vừa thương vừa tức mẹ chồng. "Sao mẹ lại nói thế, mẹ con từ xa lên mệt nên con mang đồ lên cho bà có sao đâu" - tôi lên tiếng phân trần ai ngờ mẹ chồng càng được thể lấn tới: "Ái chà, con gái ngoan lại bênh mẹ đẻ cãi lại mẹ chồng đây, bà thông gia xem dạy dỗ lại con dâu giúp tôi với".
Thực tế mẹ chồng đã không ưng tôi ngay từ đầu, bà vốn muốn con trai mình lấy cô gái con nhà giàu có mà bà biết nhưng chồng đã chọn tôi. Lại thêm chuyện tôi sinh con gái đầu lòng chứ không phải cháu trai đích tôn như bà mong muốn nên mẹ chồng ngày càng lạnh lùng và ác cảm với tôi.
Tôi ức đến phát khóc, cảm giác không thể chịu đựng được nữa, tôi định xông lên "lành làm gáo, vỡ làm muôi" với mẹ chồng nhưng mẹ tôi đã ngăn cản tôi lại. Bà nói với mẹ chồng là sẽ nói chuyện lại với tôi rồi kéo tôi vào phòng đóng cửa lại, mẹ chồng cũng bỏ về ngay sau đó.
Mẹ tôi nói mai là ngày đầy tháng của con gái tôi và là sinh nhật của chồng tôi, tôi còn phải ra nhà hàng tiếp khách nên đừng làm mọi chuyện cẳng thẳng thêm. Bà thương tôi vì có mẹ chồng cay nghiệt nhưng lại động viên tôi nhẫn nhịn vì chồng vì con, chồng tôi vẫn yêu tôi và tốt với tôi là được rồi, tôi cũng đừng nên làm anh ấy khó xử. Dù gì tôi cũng không ở chung với bố mẹ chồng nên cũng đỡ, bà khuyên tôi trước mắt cứ cố gắng tránh va chạm với họ, mình cứ sống tốt rồi dần dần họ sẽ hiểu thôi.
Thực lòng thâm tâm tôi vẫn ấm ức lắm nhưng nể mặt mẹ và không muốn mẹ khổ tâm thêm nên tôi đành nghe lời bà. Chồng tôi về muộn, tôi tạm thời cũng không nói chuyện ban tối vì sợ anh lại suy nghĩ mất vui.
Sáng hôm sau mẹ tôi lấy cớ ở nhà vừa gọi lên có việc đột xuất nên bà phải về ngay và không đến dự lễ đầy tháng cháu ở nhà hàng được. Tôi xót mẹ vô cùng nhưng chẳng biết làm thế nào, tôi biết rằng bản thân bà cũng rất khó chịu và bà không muốn đối mặt với bà thông gia cay nghiệt thêm lần nữa nên mới làm như vậy.
Độc giả giấu tên
Mẹ chồng tương lai bất ngờ hủy hôn, tôi lại cảm thấy may mắn Tôi quen bạn trai hơn 9 tuổi được một năm nay. Anh là thạc sĩ, còn tôi tốt nghiệp tại một trường đại học danh tiếng. Chúng tôi khá "môn đăng hộ đối". Mẹ bạn trai tôi là người phụ nữ xởi lởi, lúc nào bác cũng chào đón tôi một cách nồng nhiệt nhất. Ngày sinh nhật thứ 26 của tôi, vì...