Quả báo cho một kẻ giật chồng
Đã bao đêm tôi thầm khóc một mình khi nghĩ tới số phận sao lại nghiệt ngã với tôi đến như vậy? Tôi không dám chia sẻ hay nói với ai về việc mình – một cô gái xinh đẹp nhưng bị trời lấy mất thiên chức làm mẹ.
Cách đây 3 năm tôi gặp Toàn trong đám cưới của anh họ tôi. Tôi đã nghe anh họ tôi kể về ông sếp của mình nhiều, nhưng nay tôi mới gặp anh. Ngay từ lần đầu gặp gỡ tôi đã tự nhủ mình phải lấy được anh làm chồng. Nhưng điều đó có vẻ khó khăn khi anh đã có người yêu một cô bạn gái xinh xắn dễ thương. Rồi tôi cố tình tạo ra một tình huống bất ngờ khi anh bước ra từ nhà vệ sinh va phải, tôi vờ ngã đau đớn. Có vẻ như anh cũng bị vai trần trễ nải của tôi gây chú ý. Từ hôm đó, tôi vờ tới cơ quan anh họ để rủ anh đi ăn trưa, mỗi lần liên hoan cơ quan anh, tôi lại đòi đi theo.
Và tôi đã đạt được thỏa nguyện của mình khi dành được trái tim của Toàn. Ngày nhìn thấy tôi và Toàn bên nhau, người yêu anh – Tâm hốt hoảng. Rồi cô ta tới gặp tôi cầu xin tôi hãy tha cho Toàn, bởi họ đã ăn hỏi và 2 tháng nữa là làm đám cưới. Nhưng lúc đó, tôi đã tàn nhẫn nói rằng”Tôi không thể nhường cái gì của mình cho người khác, tình yêu càng không thể”. Cô ấy đã gạt nước mắt, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào “Hạnh phúc đó là chị cướp được từ của tôi. Rồi chị sẽ gặp quả báo”. Nói xong cô ta bỏ đi, bỏ mặc tôi với khuôn mặt đắc thắng. Toàn có buồn về chuyện Tâm nhưng khi nhìn thấy tôi trong bộ dạng sexy, có vẻ anh được an ủi phần nào.
Nói thật, trước Toàn tôi cũng có vài mối tình nhưng tất cả đều tiêu tan nhanh chóng. Những gã đàn ông tôi yêu, người đẹp trai lại không có nhiều tiền, người có nhiều tiền thì lại là những gã lùn xấu trai. Chỉ cặp một thời gian xong tôi lại bỏ. Nhưng Toàn ngược lại, anh đẹp trai, giàu có lại biết chiều chuộng người yêu.
Từ khi gặp anh, tôi ra sức làm đẹp, lương được bao nhiêu tôi đến spa để tắm trắng, bơm ngực rồi kéo dài chân. Tất cả cũng chỉ muốn giữ trái tim Toàn ở lại bên tôi. Toàn thấy tôi ngày càng đẹp, anh cũng đắm chìm trong men say hạnh phúc. Yêu nhau được 3 năm, Toàn bắt đầu tính tới chuyện cưới xin với tôi. Ngày Toàn cầu hôn cũng là ngày tôi biết mình vĩnh viễn không thể sinh con được.
Khi bác sĩ nói tôi vô sinh tôi đã ngất đi, tôi không tin vào những gì mình nghe thấy nữa. Một tuần sau đó tôi không gặp Toàn, tôi thèm được nghe giọng nói của anh, tôi muốn được anh ôm vào lòng. Nhưng tôi lại sợ, sợ nhìn thấy anh tôi lại khóc. Nghĩ là vậy, nhưng sang tuần thứ 2 tôi đã tự tìm đến công ty anh để nói với anh tất cả. Bất ngờ tôi nhìn thấy anh và người yêu cũ đang đứng nói chuyện cùng nhau ở khuôn viên công ty. Lúc đó, lòng tôi dâng tràn nỗi sợ hãi mất anh.
Hoang mang, lo lắng cuối cùng tôi quyết định “coi như chưa có việc gì”. Tôi cố gắng trì hoãn đám cưới để tự mình chữa trị. Nhưng suốt một năm qua, kết quả vẫn thế, không có biến chuyển gì thêm. Tôi đau khổ, hụt hẫng. Tôi đã đem hết những gì mình tích cop từ khi đi làm để chạy chữa. Nhưng một năm qua chẳng có tiến triển gì thêm, bệnh tình tôi vẫn vậy. Còn Toàn dường như đang chán chường tôi, anh thường xuyên liên lạc và tìm đến người yêu cũ.
Đã bao đêm tôi thầm khóc một mình khi nghĩ tới số phận sao lại nghiệt ngã với tôi đến như vậy? Tôi không dám chia sẻ hay nói với ai về việc mình – một cô gái xinh đẹp nhưng bị trời lấy đi thiên chức làm mẹ.
Rồi khi nhìn thấy gia đình người ta hạnh phúc bên nhau, tôi xót xa ân hận. Tôi nghĩ tới tuổi xuân khi tôi từng yêu hai người đàn ông trước Toàn và có những phút giây lầm lỡ. Có những lần phá thai đau đớn trong bệnh viện và những lời khuyến cáo từ bác sĩ “nạo phá thai nhiều có thể vô sinh”. Nhưng tôi đã coi thường, chủ quan lời khuyên đó. Tôi bất giác nhớ tới bài học đầu tiên mẹ dạy khi vào đời “Với phụ nữ trinh tiết chỉ dành cho chồng mình, đừng lầm lỡ con nhé”. Phải chăng tất cả với tôi hiện tại là quả báo, quả báo vì sống buông thả, quả báo vì đã sống không có lương tâm khi cướp đi tình yêu của người khác.
Video đang HOT
Theo Guu
Ác khẩu và quả báo
Vị tỳ kheo trẻ tuổi đã phạm tội ác khẩu nên bị đọa xuống làm khỉ, nhưng sau đó thầy ấy biết lỗi lầm của mình, đến xin sám hối với vị tỳ kheo mà mình đã chế nhạo.
Ngày xưa trong thành Xá Vệ có một người nhà rất giàu, tên gọi là Sư Chất, đã hơn 40 tuổi rồi mà chưa có con. Hai vợ chồng rất lo lắng, đến nhà Bà La Môn xin bốc một quẻ bói xem sau này có sinh được đứa con trai hay con gái nào không? Nhưng họ vô cùng thất vọng nghe thầy bói trả lời rằng suốt đời họ sẽ không có con.
Sư Chất nghe thế không chịu tin, lại đi tìm một ông thầy tướng số khác, cao tay ấn hơn, nhiều kinh nghiệm hơn xin bốc quẻ. Lạ thay, vị thầy tướng này vốn được mọi người tôn kính và khen ngợi là bói linh như thần, lại cũng làm cho Sư Chất thất vọng.
Sư Chất đi về mà lòng phiền muộn, bỗng sực nhớ đến bậc đại thánh Thích Ca Mâu Ni, tự nghĩ:
- Đức Phật là giáo chủ của trời và người, là bậc Nhất thiết trí, không có gì là Ngài không biết, không có gì là Ngài không hiểu, tại sao ta lại không đến gặp Ngài xin chỉ giáo?
Nghĩ đến đây ông bèn nhắm hướng Kỳ Viên tinh xá mà đi. Cung kính đảnh lễ Đức Phật xong, ông chắp tay bạch :
- Bạch Đức Thế Tôn đại bi, xin Ngài thương xót chúng sinh ngu si mà chỉ giáo: con có chút ưu tư, năm nay đã hơn 40 mà chưa có đứa con trai nối dõi, đó là do nhân duyên gì, cúi xin Đức Phật khai thị.
Đức Phật trả lời:
- Không lâu nữa ông sẽ có một đứa con trai, vừa có phúc lại vừa có đức, chỉ có điều là khi nó vừa lớn nó sẽ xin xuất gia.
Nghe tin này Sư Chất rất đỗi vui mừng, thành tâm đảnh lễ chân Phật, rồi thỉnh cầu:
- Cầu xin Thế Tôn và chư tăng cho phép chúng con được cúng dường vào trưa mai, để chúng con được kết thêm thiện duyên và trồng chủng tử vào ruộng phước của Như Lai.
Đức Phật nhận lời rồi, Sư Chất hoan hỉ quay về chuẩn bị đàn trai. Hôm sau ông dẫn đầu gia nhân, chân thành cúng dường những món ăn thức uống ngon lành đẹp mắt nhất.
Đức Phật nhận cúng dường xong, thuyết một thời pháp rồi dẫn đầu tăng chúng quay về tinh xá. Đi được nửa đường, Đức Phật và tăng chúng ngồi dưới một gốc cây bên bờ sông nghỉ ngơi. Bỗng từ trên cây, một con khỉ nhẩy xuống xin mượn bình bát của Đức Phật. Nó ôm bình bát chạy đi thật xa rồi quay về, trong bình bát chứa đầy mật ngọt. Nó dùng hai tay kính cẩn dâng bình bát lên Đức Phật, Ngài nhận lấy và chia cho chư tăng dùng để con khỉ được nhiều phúc đức. Con khỉ thấy thế mừng rỡ nhẩy nhót.
Không lâu sau nó đến ngày tận số, đầu thai làm người, sinh vào nhà của Sư Chất.
Lúc nó sinh ra, trong nhà phàm có vật dụng gì có thể chứa đựng thức ăn, thì vật dụng ấy bỗng đầy ắp mật và đường. Vợ chồng Sư Chất thấy điều quái dị, bèn do nhân duyên này đặt tên con là Mật Thắng.
Thời gian vùn vụt trôi mau như tên bắn, hơn mươi năm trôi qua như trong nháy mắt, Mật Thắng nay đã lớn khôn. Chú bé chán ngán chuyện thế tục, xin phép cha mẹ cho mình được xuất gia, cha mẹ hết sức vui mừng mà trả lời:
- Lúc con chưa ra đời, Đức Phật đã biết sẽ có ngày hôm nay. Bây giờ con muốn xuất gia, cha mẹ rất hoan hỉ. Không bao giờ cha mẹ ngăn chặn con một cách vô lý.
Được cha mẹ hoan hỉ cho phép rồi, Mật Thắng đến Kỳ Viên tinh xá xin xuất gia với Đức Phật. Nhờ có tiền duyên, Mật Thắng chứng quả rất mau.
Một hôm, thầy đang trên đường đi độ hóa với các bạn đồng tu, cảm thấy vừa nóng vừa khát lạ thường, ai nấy đều ao ước có một cái gì uống. Tỳ kheo Mật Thắng bèn cầm bát tung lên trời rồi sau đó dùng hai tay tiếp lấy bát trở về. Bấy giờ trong bát đựng đầy mật ngọt, Mật Thắng bèn chia cho chúng tăng giải khát.
Về tới tinh xá, một vị tỳ kheo đi tìm Đức Phật xin thỉnh giáo:
- Trong quá khứ tỳ kheo Mật Thắng đã tu được phúc đức gì mà bây giờ bất cứ lúc nào, ở đâu cũng có thể có đường và mật?
Đức Phật trả lời:
- Các ông có nhớ có một lần lâu lắm rồi, có một con khỉ đem mật ngọt đến cúng dường Như Lai và chúng tăng không? Nhờ bố thí với thiện tâm, chết rồi nó được sinh ra làm người và nhờ nó chân thành cúng mật ngọt cho Phật nên kiếp này nó có thể được mật bất cứ lúc nào và ở đâu.
Đức Phật nói xong, vị tỳ kheo nọ hỏi tiếp:
- Bạch Thế Tôn! Thế thì tiền kiếp Mật Thắng do nhân duyên gì mà bị đọa xuống làm khỉ?
Lúc ấy xung quanh Đức Phật có rất nhiều đệ tử vân tập, Ngài nhìn họ một lúc rồi đáp:
- Thầy ấy bị đọa xuống làm khỉ là do một nhân duyên xẩy ra cách đây 500 kiếp trước, thời Ca Diếp Như Lai còn tại thế. Lúc đó có một vị tỳ kheo trẻ tuổi, tình cờ thấy một vị tỳ kheo khác đang băng qua một con suối nhỏ, vị trẻ tuổi bèn cười chế nhạo, bảo là dáng điệu của vị tỳ kheo kia giống hệt như con khỉ. Vị tỳ kheo trẻ tuổi đã phạm tội ác khẩu nên bị đọa xuống làm khỉ, nhưng sau đó thầy ấy biết lỗi lầm của mình, đến xin sám hối với vị tỳ kheo mà mình đã chế nhạo. Nhờ thắng duyên ấy mà kiếp này mới được gặp Phật và được Phật độ, chứng quả A La Hán một cách mau chóng.
Nghe đức Phật giảng xong, các vị tỳ kheo đều nhận ra rằng một câu nói ác cũng có thể chiêu cảm nghiệp khổ, vì thế không còn ai dám ác khẩu, ngay cả đến một câu nói đùa cũng không dám nói.
Bởi vì nhân quả không nhường bất cứ một người nào.
Theo Guu
Tại sao người làm việc ác không bị quả báo? Có thể nhiều người thắc mắc rằng, tại sao có kẻ làm điều ác đến thế nhưng lại không gặp ác báo, câu chuyện sau đây sẽ giải thích rõ cho vấn đề này. Có thể nhiều người thắc mắc rằng, tại sao có kẻ làm điều ác đến thế nhưng lại không gặp ác báo, câu chuyện sau đây sẽ giải thích...