Phát s.úng định mệnh của nữ điệp viên Sylvia Raphael
Trong giới tình báo Israel, Sylvia Raphael được gọi một cách không chính thức là “ huyền thoại của Mossad”.
Đã có nhiều cuốn sách và bộ phim về cuộc đời và sự nghiệp của bà.
Nhờ có nhan sắc nổi bật và những khả năng thiên phú, chỉ sau một khóa đào tạo điệp viên cấp tốc tại trường tình báo của Mossad, Sylvia Raphael đã trở thành điệp viên xuất sắc, có khả năng tham gia tất cả các hoạt động tình báo ở nước ngoài. Tuy nhiên, tên t.uổi bà cũng gắn với một trong những thất bại lớn nhất của tình báo Israel.
Trong hồi ký của mình, nhà báo Anh John Swain, chuyên gia về Trung Đông, kể lại rằng khi mới bắt đầu sự nghiệp, ở Paris, ông đã rơi vào cái gọi là “bẫy mật ong” của các cơ quan tình báo Israel: “Cô ta tên là Patricia Roxborough. Chúng tôi quen nhau qua bạn bè, cô ta tự giới thiệu là nhiếp ảnh gia tự do đến từ Canada. Một cô gái cao ráo, xinh đẹp và thông minh. Cặp mắt sáng của cô mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ít lâu sau, tôi đã trải qua những giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời trong căn hộ của cô bên hữu ngạn của thành phố”.
Theo Swain, Patricia Roxborough nói nhiều về Trung Đông và rất ngưỡng mộ đại tá Muammar Gaddafi, nhà lãnh đạo Libya vừa mới lên cầm quyền ở nước này. “Roxborough muốn cùng tôi đến thủ đô Tripoli với tư cách là nhiếp ảnh gia của tôi. Tôi sẽ phỏng vấn đại tá, còn cô chụp ảnh. Tôi rất thích cô, và nghĩ bụng: chúng tôi sẽ thành một cặp rất đẹp. Tuy nhiên, chuyến đi bị hủy bỏ. Tôi không được cấp thị thực, còn ngay sau đó Roxborough cũng biến mất. Mấy năm sau, tôi biết Roxborough có động cơ chính trị, hình như cô ta đang chuẩn bị á.m s.át Gaddafi, tên thật của Roxborough là Sylvia Raphael và cô ta không phải là phóng viên ảnh” – Swain nhớ lại.
Sylvia Raphael sinh năm 1937 tại Cape Town, thủ đô Nam Phi. Bố bà xuất thân từ một gia đình Do Thái chính thống, nhưng sau đó trở thành người vô thần, ông kết hôn với một phụ nữ cơ đốc giáo. Vì vậy, giống như anh trai của mình, Sylvia được giáo dục theo truyền thống cơ đốc giáo, nhưng đồng thời không giấu gốc gác Do Thái của mình. Theo hồi ức của những người thân, ngay từ khi còn nhỏ, Sylvia đã bất ngờ tuyên bố rằng bà muốn giống người bà Do Thái của mình, sau đó bà khăng khăng tự nhận là người Do Thái. Điều này xảy ra sau khi Sylvia chứng kiến một cảnh tượng ghê tởm. Ở trường phổ thông, một số cậu học sinh trung học đã đẩy một cô bé Do Thái vào một chiếc xe cút kít và hô lớn: “Chúng tao sẽ đưa tất cả bọn mày đến gặp Hitler”. Rõ ràng, một bộ phận người châu Phi mà ở Cộng hòa Nam Phi được gọi là hậu duệ của những kẻ thực dân châu Âu, có cảm tình với Đức Quốc xã. Sau năm 1948, phân biệt chủng tộc trở thành một phần trong chính sách của đất nước này – nó kéo dài cho đến khi Nelson Mandela lên cầm quyền vào năm 1994. Bị sốc trước những gì tai nghe mắt thấy, Sylvia dứt khoát bỏ học tại ngôi trường này, vì thế gia đình gửi bà đến một trường tư thục dành cho n.ữ s.inh.
Là chủ nhân của một doanh nghiệp nhỏ, ông bố của Sylvia có ý định cho con gái tham gia công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng năm 1963, Sylvia quyết định đến Israel. Thời gian đầu, bà sống tại kibbutz (công xã), sau đó chuyển đến Tel Aviv, nhanh chóng nắm vững tiếng Do Thái và làm giáo viên dạy tiếng Anh và tiếng Pháp ở một trường phổ thông. Sylvia cũng thành thạo tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức và tiếng Arập, và khi cần thiết biết “vận dụng” sắc đẹp phụ nữ hoặc ngược lại, thể hiện tính cách của mình.
Nhân viên bồi bàn Ahmed Buchiki.
Chẳng bao lâu, Sylvia Raphael gặp Moti Kfir, điệp viên của Mossad, ông ta cho rằng Sylvia có thể hữu ích đối với tổ chức của mình. “Tôi không bao giờ đưa ra kết luận chắc chắn về một người chỉ qua lần gặp đầu tiên. Nhưng khi gặp Sylvia, tôi hiểu rằng cô ấy có nhiều tiềm năng cho hoạt động tình báo” – Kfir thừa nhận trong một bài trả lời phỏng vấn trên báo “The Times of Israel”.
Sau khi hoàn thành một khóa huấn luyện điệp viên cấp tốc, Sylvia được công nhận là điệp viên xuất sắc, có khả năng làm việc ở các quốc gia thù địch với Israel. Vì rất giỏi chụp ảnh, dưới vỏ bọc phóng viên ảnh Patricia Roxborurgh, năm 1964, bà đến Canada và sau đó là Pháp để bắt đầu hoạt động tình báo. Một năm sau, cái tên Patricia Roxborough xuất hiện trên các tờ báo của Paris chống Israel. Ít lâu sau, hầu như tất cả các tờ này đều thuê một “cô gái Canada” xinh đẹp làm phóng viên ảnh tự do. Sau đó, bắt đầu những chuyến công tác đến các doanh nghiệp có thiện cảm với tòa soạn – họ thường là các nhà tài trợ chính cho các tờ báo “thân Arập” ở châu Âu. Chỉ qua các nguồn mở, người ta biết rằng với tư cách phóng viên, Sylvia đã có mặt ở Cairo – trong thời gian cuộc Chiến tranh Tháng Mười, ở Beirut – nơi ít lâu sau đã xảy ra vụ á.m s.át Yasser Arafat, và ở Amman, nơi bà thực hiện các phóng sự điều tra về cuộc sống bí mật của người Palestine, tiếp xúc với các nhà lãnh đạo nhóm Fatah (Phong trào giải phóng Palesstine) và đến thăm cung điện của Saddam Hussein. Nhiều hoạt động của Sylvia Raphael cho đến nay vẫn chưa được giải mật, còn hồi ức của các đồng nghiệp cũ khá mơ hồ và ít ỏi.
Sau khi xảy ra vụ k.hủng b.ố tại Thế vận hội Munich năm 1972, Sylvia Raphael tham gia chiến dịch “Cơn thịnh nộ của Chúa” nhằm t.iêu d.iệt những kẻ k.hủng b.ố Palestine trong nhóm “Tháng Chín Đen” đã gây ra thảm kịch này. Trước mùa xuân năm 1973, chiến dịch “Cơn thịnh nộ của Chúa” diễn ra theo đúng kế hoạch: lực lượng Mossad đã truy tìm những kẻ k.hủng b.ố ở khắp châu Âu và t.iêu d.iệt chúng. Sai lầm xảy ra trong quá trình chuẩn bị t.iêu d.iệt một trong những tên chịu trách nhiệm chính trong vụ k.hủng b.ố ở Munich, thủ lĩnh của nhóm “Tháng Chín Đen” Ali Hassan Salameh. Những kẻ k.hủng b.ố Palestine đã tạo dấu vết giả để đ.ánh lạc hướng điều tra sang Na Uy, nơi Ahmed Buchiki, người Marocco có ngoại hình giống Ali Hassan Salameh, sống và làm việc. Các điệp viên của Mossad nhận được thông tin giả về việc anh ta chính là mục tiêu của họ. Một nhóm 15 điệp viên Israel lên đường tới Na Uy.
Ahmed Buchiki làm bồi bàn tại một trong những khu nghỉ mát ở Lillehammer, Na Uy, từ năm 1965. Ngày 21 tháng 6 năm 1973, trên đường từ rạp chiếu phim trở về nhà với người vợ đang mang thai, Ahmed Buchiki bất ngờ bị hai phụ nữ áp sát và b.ắn c.hết. Một người tên là Ethel Marianna Gladnikoff, người kia chính là Sylvia Raphael.
Vài ngày sau vụ s.át h.ại Ahmed Buchiki, cảnh sát Na Uy đã bắt giữ hai nhân viên tình báo Israel. Một người trong họ, Dan Arbel, trưởng nhóm, vào ngày thẩm vấn thứ ba, đã khai hết tất cả những gì ông ta biết, kể cả địa chỉ các đồng đội của mình đang chuẩn bị rời khỏi Na Uy. Hóa ra, điệp viên giàu kinh nghiệm này mắc chứng sợ chỗ kín – ít ra Dan Arbel tự biện minh cho mình như vậy – đối với ông ta việc bị biệt giam là một cực hình khủng khiếp. 9 điệp viên tham gia vụ á.m s.át đã rời Na Uy, còn 6 người chưa kịp trốn đã bị bắt giữ tại các địa chỉ do Arbel khai báo.
Video đang HOT
Khi biết những người bị bắt là nhân viên tình báo của Israel, một vụ bê bối lớn đã xảy ra. Na Uy coi hành động của tình báo Israel là vi phạm chủ quyền của mình. Mối quan hệ giữa hai nước xấu đi rõ rệt, còn danh tiếng của “Mossad” cũng bị ảnh hưởng.
Trong bộ phim tài liệu “Sylvia: Lần theo vết m.áu” về cuộc đời nữ điệp viên, đạo diễn Saxon Logan khẳng định trùm k.hủng b.ố Ali Hassan Salameh đã cố tình đ.ánh lạc hướng các nhân viên tình báo Mossad, dẫn họ tới một n.ạn n.hân giả. Logan cũng chứng minh rằng Sylvia Raphael hiểu họ đã phát hiện nhầm người. Bà đề nghị chỉ huy nhóm hủy bỏ nhiệm vụ để kiểm tra kỹ lưỡng hơn, nhưng không ai lắng nghe bà. Kết quả là Sylvia cũng bị tù cùng với các thành viên khác.
Vụ á.m s.át Ahmed Buchiki là đề tài được tranh luận sôi nổi ở Israel trong nhiều thập kỷ. Năm 1996, Thủ tướng Shimon Peres tuyên bố rằng Israel không nhận trách nhiệm về vụ g.iết n.gười, nhưng sẽ xem xét vấn đề bồi thường cho vợ và con gái của Buchiki, cũng như đứa con trai từ cuộc hôn nhân đầu tiên của ông. Còn tên k.hủng b.ố Ali Hassan Salameh đã bị trừng phạt ở Beirut vào tháng 1/1979 – một chiếc ô tô chứa đầy chất nổ đã nổ tung bên cạnh hắn.
Nhưng ta hãy trở lại với Sylvia Raphael, sau 7 tháng điều tra, bà bị b.uộc t.ội đồng phạm trong vụ g.iết n.gười, hoạt động gián điệp và sử dụng hộ chiếu giả. Các nhân viên điều tra Na Uy không thể khai thác gì thêm, ngoài những điều Dan Arbel đã khai. Hơn nữa, Israel đã mời những luật sư giỏi nhất để hỗ trợ các nhân viên tình báo của mình. Một trong số họ, luật sư người Na Uy Anneus Skjedt, đã trực tiếp bào chữa cho Sylvia – vài tháng sau khi ra tù, bà trở thành vợ của ông ta. Sylvia Raphael bị kết án 5,5 năm tù giam. Tuy nhiên, tháng 5/1975, bà được trả tự do trước thời hạn và bị trục xuất khỏi Na Uy.
Là vợ hợp pháp của Skjedt, Sylvia Raphael có thể trở lại Na Uy. Tuy nhiên, chính quyền địa phương thường xuyên tìm kiếm lý do để từ chối. Trước khi chồng bà nghỉ hưu, Sylvia liên tục di chuyển giữa Oslo và Nam Phi như con thoi. Đến đầu những năm 90, họ định cư hẳn ở Pretoria, Nam Phi.
Silvia Raphael qua đời ngày 9/2/2005 tại Pretoria ở t.uổi 68 vì bệnh ung thư. Yêu cầu của chính phủ Israel về việc chôn cất bà tại vùng đất mà bà đã phục vụ phù hợp với nguyện vọng của chính Sylvia. Tang lễ của bà được tổ chức hết sức trang trọng và chu đáo.
Trong một bài trả lời phỏng vấn, Annues Skjedt cho biết rằng vợ ông chưa bao giờ nói với ông về công việc của mình, mặc dù ông thường hay hỏi bà về điều đó. Sylvia Raphael luôn trả lời rằng đó là bí mật mà bà “sống để bụng c.hết mang theo”. Trong một cuộc trả lời phỏng vấn khác, Eitan Haber, cựu cố vấn của Thủ tướng Israel Yitzhak Rabin, nói: “Khi mọi người biết được những gì Sylvia Raphael đã làm cho họ và các thế hệ tương lai, họ sẽ đến viếng mộ bà và đặt lên đó những vòng hoa cao tít tận trời xanh”.
Nhan sắc - một lợi thế lớn trong nghề tình báo
Một số người khẳng định rằng tình báo không phải là công việc của phụ nữ, mà là một nghề hoàn toàn của nam giới, nó đòi hỏi sự điềm tĩnh, sức chịu đựng, lòng dũng cảm và sự mạo hiểm lớn để đạt được mục đích.
Tuy nhiên, đã có nhiều cơ quan tình báo trên thế giới sử dụng phụ nữ trong công việc của mình. Phụ nữ l.àm t.ình báo cần am hiểu tâm lý học, biết tự chủ và thành thạo nhiều ngoại ngữ, nhưng quan trọng nhất là phải xinh đẹp, hấp dẫn và sẵn sàng quyến rũ đàn ông.
Không phải công việc của phụ nữ
Nhiều năm liền, ở Liên Xô đã diễn ra những cuộc tranh luận về việc phụ nữ có thể trở thành điệp viên được không. Nhiều người cho rằng tình báo không phải là công việc của phụ nữ, nghề này đòi hỏi những phẩm chất hoàn toàn đàn ông - tính tự chủ và sự sẵn sàng mạo hiểm.
Nữ điệp viên - tiến sĩ triết học Elena Zarubina.
Ví dụ, nhà tình báo huyền thoại Richard Sorge từng nói rằng phụ nữ không phù hợp với hoạt động tình báo. "Phụ nữ kém hiểu biết về các vấn đề chính trị hoặc quân sự đỉnh cao. Ngay cả khi bạn nhờ họ theo dõi chồng mình, họ cũng không thực sự hình dung được những ông chồng của họ nói gì. Họ rất dễ xúc động, đa cảm và thiếu thực tế" - ông nói.
Phụ nữ có nhiều nhược điểm. Họ hiếm khi làm chủ cảm xúc của mình và thường chỉ thích giao tiếp với những người ý hợp tâm đầu. Trong khi đó, một điệp viên ngầm phải luôn luôn tự chủ và biết nói chuyện với tất cả mọi người.
Nữ điệp viên Liên Xô Galina Fyodorova nhận xét rằng phụ nữ vốn nhạy cảm, mong manh, dễ bị tổn thương, họ gắn bó với gia đình, bếp lửa hơn so với đàn ông, họ cũng hoài niệm nhiều hơn. Nhưng theo Galina Fyodorova, đối với người phụ nữ, những nhược điểm nhỏ này lại có tác dụng như những đòn bẩy mạnh mẽ trong lĩnh vực quan hệ con người.
Nhiều cơ quan tình báo trên thế giới sẵn sàng sử dụng phụ nữ làm điệp viên. Ví dụ, ở Anh, hơn 40% nhân viên của Cục Tình báo mật MI6 và cơ quan phản gián MI5 là phụ nữ. Nhiều thập kỷ qua, "Điệp viên thanh lịch" đã biện minh cho sự tin tưởng của Hoàng gia Anh.
Trong thời Chiến tranh lạnh, Liên Xô cũng tích cực thu hút phụ nữ phục vụ trong cơ quan tình báo đối ngoại. Nữ điệp viên Galina Fyodorova đã đóng một vai trò quan trọng trong việc khai thác các tài liệu mật của Lầu Năm Góc và NATO. Năm 1989, trong một bài trả lời phỏng vấn, chủ tịch KGB Liên Xô Vladimir Kryuchkov cho biết có 14% phụ nữ làm việc cho KGB.
Nữ điệp Liên Xô Galina Fyodorova.
Yêu cầu ngày càng cao
KGB đặt ra yêu cầu ngày càng cao đối với các nữ nhân viên của mình, đặc biệt là khả năng kiềm chế và tâm lý chịu đựng, bởi các nữ điệp viên phải sống xa tổ quốc trong một thời gian dài. Tài năng toàn diện, sự uyên bác và trí thông minh là những ưu điểm khi tuyển chọn vào biên chế của các cơ quan an ninh quốc gia. Trong số các nữ điệp viên KGB làm việc ở nước ngoài có tiến sĩ triết học Elena Zarubina và Zoya Rybkina-nhà văn thiếu nhi nổi tiếng ở Liên Xô với bút danh Zoya Voskresenskaya, bà từng đoạt g.iải t.hưởng Nhà nước.
Trong các cơ quan an ninh quốc gia của Liên Xô, các đại diện phái đẹp chủ yếu làm công việc phân tích thông tin tình báo, một số phụ nữ giữ các vị trí lãnh đạo. Ví dụ, vào những năm 1980, đại tá Galina Smirnova đứng đầu một trong các đơn vị của KGB. Nhưng theo cựu chủ tịch KGB Liên Xô Kryuchkov, trong hàng ngũ KGB không có nữ điều tra viên. "Đó là công việc quá khó khăn" - ông nói. Lương trung bình của các nữ điệp viên Liên Xô khoảng 300-350 rúp.
Một lần, khi các nhà báo hỏi liệu các cơ quan an ninh Liên Xô có sử dụng gái mại dâm cung cấp thông tin không, chủ tịch KGB Kryuchkov trả lời lấp lửng: "KGB có nhiều nguồn cán bộ tin cậy hơn".
Các cơ quan tình báo Liên Xô chủ yếu chọn các cô gái xinh đẹp, hấp dẫn. Năng lực của họ được đ.ánh giá bởi một ủy ban đặc biệt. Những người đẹp học kỹ năng do thám, làm quen với các tiến bộ kỹ thuật và tiếp thu những kiến thức chuyên sâu về tâm lý đàn ông.
Nhà văn thiếu nhi Zoya Voskresenskaya-Rybkina.
Trước hết là tài năng nghệ thuật
Phụ nữ đến với các cơ quan tình báo theo những con đường khác nhau, nhưng không con đường nào là ngẫu nhiên. Công tác tuyển chọn phụ nữ vào các cơ quan tình báo được thực hiện hết sức cẩn thận. Một sĩ quan tình báo mật không những phải có trình độ chuyên môn xuất sắc và giỏi ngoại ngữ mà còn phải nắm vững nghệ thuật diễn xuất, nghĩa là có tài năng nghệ thuật.
Ví dụ nổi bật nhất về một điệp viên như vậy là nữ diễn viên Olga Chekhova. Từ năm 1932, bà sống ở Đức và làm việc cho Cục Phản gián thuộc Bộ An ninh Quốc gia Liên Xô. Chekhova đã trở thành tình nhân của Thống chế Đế chế Hermann Goering, ngoài ra, bà còn có rất nhiều người hâm mộ trong giới lãnh đạo chóp bu Đức Quốc xã, những kẻ cung cấp cho bà thông tin về kế hoạch của Quốc trưởng. Thậm chí trong số những người tình cờ đưa tin cho nữ diễn viên còn có Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền của Đệ tam Đế chế Joseph Goebbels.
Nữ điệp viên Liên Xô Irina Alimova không phải là diễn viên, nhưng theo ý kiến của những người xung quanh, bà hoàn toàn có thể trở thành một ngôi sao điện ảnh. Với tài năng diễn xuất của mình, bà đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tình báo ở Nhật Bản, trở thành người kế tục xứng đáng của Richard Sorge. Cả nước Nhật biết bức ảnh Alimova chụp với phu nhân hoàng đế của Đất nước mặt trời mọc. Irina Alimova đã nhận được những thông tin vô cùng giá trị về các căn cứ quân sự và công sự ven biển của Mỹ trên lãnh thổ Nhật Bản.
"Những cánh én đêm"
Trên truyền hình Nga nhiều lần xuất hiện thông tin về một đơn vị phản gián của Liên Xô được gọi là "Những cánh én đêm" - chính họ là những nữ điệp viên xinh đẹp chuyên phục vụ khách ngoại quốc.
Ông Vasily Kartuzov, cựu đại tá thuộc Tổng cục II của KGB, xác nhận sự thật này. Theo ông, "Những cánh én đêm" là "mạng lưới điệp viên của Tổng cục II nhằm mục đích tuyển mộ những người nước ngoài mà cơ quan chúng tôi quan tâm".
Cựu sĩ quan tình báo kể về trường hợp xảy ra tại một cuộc bán đấu giá các sản phẩm lông thú ở Leningrad, khi nữ điệp viên tên là Shevich làm quen với một triệu phú Mỹ nhằm mục đích quyến rũ ông ta. Tuy nhiên, sau đó, nhà triệu phú và nữ điệp viên đã kết bạn với nhau, và ít lâu sau, Shevic bỏ chạy sang Mỹ cùng với ý trung nhân của mình.
Nhiều khách sạn lớn của Liên Xô đều có những phòng đặc biệt gắn thiết bị nghe lén và quay video thuộc sở hữu của KGB. Những khách hàng "cắn câu" được xem tài liệu ghi âm và buộc phải hợp tác.
Mặc dù xây dựng được một mạng lưới gián điệp ổn định, nhưng ở Liên Xô không có "dịch vụ tươi mát" - luật pháp không cho phép. Nhưng ở Đức thì có. Tại thành phố Frankfurt am Main của CHLB Đức, các cơ quan tình báo Liên Xô đã mở một phòng khách đặc biệt, nơi các sĩ quan NATO đến để thư giãn và nghỉ ngơi. Thông tin thu được ngay lập tức được chuyển đến CHDC Đức, và sau đó là Liên Xô.
Tuy nhiên, nhiều khi những thông tin bất lợi lại không ảnh hưởng đến người mà các điệp viên KGB muốn tuyển mộ. Điều này đã xảy với Tổng thống Indonesia Ahmed Sukarno trong một lần ông đến thăm Liên Xô.
Nhân viên điều hành - nghề quan trọng
Năm 1979, theo lệnh của chủ tịch KGB Yury Andropov, bộ máy nghe lén đã được tổ chức lại ở Liên Xô. Các thiết bị nghe lén được cài đặt ở nhiều nơi, kể cả trong các đại sứ quán, để chộp bắt các cuộc trò chuyện của các nhà ngoại giao nước ngoài.
Ngoài thưởng thức nghệ thuật, nhiều người đến rạp còn có những mục đích khác.
Các nhân viên điều hành làm việc tại các điểm nghe lén hầu hết là phụ nữ. Họ ghi lại các cuộc hội thoại trên máy ghi âm và viết tốc ký. Nhưng không phải nhân viên nào cũng có thể đảm đương được nhiệm vụ này, bởi vì mỗi người phải có khả năng nhận ra 50 giọng nói khác nhau. Vào thời điểm Liên Xô tan rã, có gần 900 nhân viên như vậy làm việc ở Moscow, và khoảng 400 ở Leningrad.
Trong cuốn sách "The Red Web", tác giả kể về một nhân viên điều hành tên là Lyubov. Năm 1984, Lyubov tốt nghiệp chuyên ngành địa lý kinh tế, khoa Địa lý của Đại học Quốc gia Moscow. Cô nói thành thạo tiếng Bồ Đào Nha, nhờ vậy được vào làm việc ở KGB để nghe lén các chính trị gia Angola. Cựu điệp viên kể rằng trong cuộc chính biến tháng 8/1991 ở Nga, cô đã nghe lén Vitaly Urazhtsev, một trong những cộng sự của Boris Yeltsin
Tình báo phương Tây nói Iran tiến gần đến vụ thử hạt nhân đầu tiên Những thông tin tình báo mới đây của Đức, Hà Lan và Thụy Điển đã đề xuất khả năng Iran đang tiến gần hơn đến vụ thử nghiệm vũ khí hạt nhân đầu tiên. Các máy ly tâm tại cơ sở hạt nhân Natanz, Iran. Ảnh tư liệu: AFP/TTXVN Theo trang Oilprice, cộng đồng tình báo của các nước châu Âu đã đề...