Phát hiện bí mật của chồng phía sau cửa kính xe
Con ông ta cần một cuộc hôn nhân làm bình phong, còn tôi thì đang cần một chỗ chống lưng.
Đây là câu chuyện của một nữ họa sỹ có tên Như Tuyết.
“Năm 2005, sau khi tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, người bạn đại học thân nhất của tôi – Mỹ Hân nhanh chóng trở thành người có danh tiếng trong nghề. Nhờ có ông bố lắm tiền, cô ấy mở được triển lãm tranh đầu tiên. Tôi tự thấy, tranh của mình so với tranh của cô ấy còn đẹp hơn gấp nhiều lần, nhưng gia cảnh nghèo khó nên tôi chỉ có thể đứng từ xa mà âm thầm ngưỡng mộ. Tôi biết, tôi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Tôi mang theo 300 nghìn cuối cùng trong nhà, chuyển đến thành phố khác với ước mơ đổi đời.
Ban đêm, tôi đến quán bar vẽ tranh phác họa chân dung cho người ta. Ban ngày, tôi trở về với căn phòng trọ chật hẹp 7m2 tìm cảm hứng sáng tác và vẽ điên cuồng, sau đó mang tranh của mình đi khắp nơi chào hàng. Nhưng không một nơi nào muốn mua tranh của một người vô danh như tôi, đáp trả cho tôi chỉ là những ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng. Dần dần, cuộc sống của tôi ngày càng trở nên khánh kiệt. Có vài ngày, tôi thậm chí còn không có tiền để mua đồ ăn, chỉ có thể mót chút hoa quả, đồ ăn thừa của khách trong quán bar để ăn cho đỡ đói.
Hôn nhân không tình yêu khiến chúng tôi coi nhau như hai người xa lạ. Ảnh minh họa
Đêm đó, tôi đang vẽ chân dung cho một vị khách thì bỗng nhiên ngất đi. Tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm trong bệnh viện, phát hiện có một người đàn ông lạ đang đứng cạnh giường bệnh của mình. Thực ra, người đàn ông này cũng không tính là quá xa lạ. Tôi biết ông ta là chủ một công ty lớn, là một người đàn ông cao to, phong độ, tính cách phóng khoáng. Ông ta cũng là một khách quen của quán bar nơi tôi làm việc. Bác sĩ nói tôi vì đói quá dẫn đến tụt huyết áp nên mới ngất đi, khiến tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Nhưng người đàn ông kia vẫn nhìn tôi rất dịu dàng. Ông ta nói: “Hồi trẻ, tôi cũng từng trải qua cảnh như cô. Tôi thấy cô là người có tài, sau này nhất định sẽ thành danh. Hãy để tôi giúp cô!”
Lúc ông ta mời tôi ăn cơm, sau khi chúng tôi uống hết hai bình rượu thì ông ta đột nhiên nắm tay tôi và nói: “Tôi có thể giúp cô nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhưng cũng có thể làm cho cô trắng tay chỉ trong tích tắc. Tôi muốn cô hiểu rõ mình nên làm gì, nếu chấp nhận đi con đường này.”
Tôi ngơ ngác ngồi đó, cảm thấy vô cùng hoang mang. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Nếu nắm lấy cơ hội này, mình có thể nổi tiếng gấp trăm lần Mỹ Hân. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, có khi cơm cũng chẳng có mà ăn…” Nghĩ đến đây, tôi trào lệ cắn răng hạ quyết tâm, sẵn sàng dâng mình cho ông ta.
Nhưng đáng kinh ngạc là, ông ta lại ngăn động tác của tôi lại. Ông ta nói ông ta không cần tôi dâng hiến, ông ta chỉ cần tôi kết hôn với con trai ông ta – Trình Việt. Tôi lại càng ngạc nhiên. Con trai ông ta tôi cũng biết, là một người trẻ tuổi đẹp trai có tài, hiện đang làm phó tổng giám đốc công ty của bố. Về lý, anh ta là một chàng trai tốt như vậy, thiếu gì cô gái giỏi giang xinh đẹp cho anh ta lựa chọn, tại sao lại là tôi? Tôi tự biết mình cũng có chút nhan sắc, nhưng nhà thì nghèo rớt mồng tơi, sự nghiệp lông bông, lấy anh ta thì đúng là đũa mốc chòi mâm son. Chẳng lẽ anh ta có vấn đề?
Nhìn gương mặt ngơ ngác muốn hỏi của tôi, bố Trình Việt chặn lại ngay: “Đừng hỏi gì cả, sau này cũng đừng nên hỏi. Chỉ cần cô làm tốt phận sự của mình, tôi cũng sẽ cho cô được những gì cô muốn!”
Video đang HOT
Thế là tôi kết hôn với Trình Việt. Hôn nhân không tình yêu nên sau khi kết hôn, chúng tôi cũng chỉ như hai người xa lạ. Chỉ trong những lúc phải xuất hiện trong các sự kiện nọ kia, chúng tôi mới cùng nhau diễn cảnh vợ chồng mới cười tình cảm thắm thiết, còn phần lớn thời gian chúng tôi sống cuộc sống của riêng mình, không ai động chạm đến ai. Điều này càng khiến tôi tin tưởng thêm về suy nghĩ ban đầu của mình, nhưng tôi không nói ra.
Bố chồng tôi cũng không nuốt lời. Ông đưa tôi đến giới thiệu với những nhân vật nổi tiếng trong nghề, giúp tôi mở triển lãm tranh, thuê báo chí truyền thông đến viết bài PR. Rất nhanh, tôi đã chạm đến đỉnh cao danh vọng, trở thành nữ họa sỹ trẻ tuổi nổi tiếng nhất tại thành phố nơi tôi sống. Tiền tài, địa vị, danh tiếng, tôi đều có. Điều duy nhất khiến tôi tiếc nuối chính là cuộc hôn nhân vỏ bọc kia.
Một đêm, trên đường về nhà sau một bữa tiệc của giới họa sỹ, tôi phát hiện xe hơi của chồng mình đỗ ven đường. Tôi xuống xe muốn gọi chồng cùng về, nhưng nhìn xuyên qua cửa kính xe, tôi thấy chồng mình đang quấn quýt cùng một người đàn ông khác. Hóa ra, chồng tôi thực sự là GAY! Lúc này, tôi đã hiểu mục đích của bố chồng khi lựa chọn tôi. Con ông ta cần một cuộc hôn nhân làm bình phong, còn tôi thì đang cần một chỗ chống lưng. Chúng tôi đều lợi dụng lẫn nhau, cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc giao dịch.
Sau khi phát hiện sự thật, thái độ của tôi cũng không có gì thay đổi. Trước mặt người ngoài và ông bà nội, chúng tôi vẫn diễn cảnh ngọt ngào ân ái. Chỉ có tôi mới biết, trong những đêm dài trống vắng cô đơn, thâm tâm của tôi gào thét vì tuyệt vọng, chỉ muốn tìm một chỗ để phát tiết.
Bố chồng tôi là một lão hồ ly cao tay. Ông càng ngày càng cho tôi nhiều danh tiếng và địa vị cao hơn, khiến tôi ngày càng bị hãm sâu vào vòng xoáy đấy. Tôi không dám ly hôn, càng chẳng dám nghĩ đến chuyện ngoại tình, vì tôi biết thế lực của bố chồng tôi lớn thế nào. Ông ta có thể giúp tôi thành phượng hoàng sau một đêm, cũng có thể đạp tôi xuống bùn không thương tiếc, khiến tôi còn thê thảm hơn ngày trước.
Có lẽ con người muốn thành công thì đều phải trả giá, tôi chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy. Chỉ tiếc là, tôi đã phải đánh đổi hạnh phúc cả đời người cho sự nổi tiếng này, một cái giá không hề rẻ.
Theo Doisongphapluat
Nghèo thì hạnh phúc, giàu thì đòi ... li dị
Thế đấy, với chồng tôi, giờ tiền bạc là trên hết, mẹ con tôi không đáng một xu. Giờ tôi mới thấm thía câu nói của các cụ: Vợ chồng có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng để cùng nhau hưởng giàu sang thì khó vô cùng...
Mình và chồng đến với nhau khi cả hai đều không có gì trong tay. Nhưng mình là một cô gái có chút nhan sắc nên có rất nhiều chàng trai theo đuổi, trong đó có cả những người được liệt vào danh sách đại gia.
Nhưng mình yêu Kha, chồng mình bởi mình tìm thấy ở anh ấy những thứ mà nhiều người đàn ông khác không có. Kha đàn ông nhưng cũng đầy tình cảm, nhiều quan tâm, thông minh hài hước, mình và Kha nói chuyện rất hợp nhau.
7 năm yêu nhau, với nhiều người là nhàm chán, nhưng mình với Kha thì lúc nào cũng như mới yêu, lúc nào cũng dính với nhau như đôi chim ri. 7 năm yêu nhau, hai đứa chưa từng một lần giận nhau quá 2 ngày.
Sáng sáng, Kha đến đưa mình đến chỗ làm, dù công ty anh làm ngược đường với cơ quan mình. Buổi trưa rảnh là hai đứa lại lên mạng chát chít, nhắn tin qua điện thoại. Chiều tan làm Kha lại đến đón mình, rồi hai đứa đi ăn, đi chơi tối. Đêm về trước khi ngủ lại "buôn" điện thoại đến lúc chiếc điện thoại nóng ran mới chịu đi ngủ.
Ngày nào cũng như ngày nào trong 7 năm liền mà chưa bao giờ mình và Kha thấy chán nhau.
Với cả hai, lúc nào cũng thấy không đủ thời gian để dành cho nhau, không có đủ thời gian để hôn nhau cho đã dù gần như ngày nào cũng gặp.
7 năm yêu nhau, chúng tôi dính với nhau như đôi chim ri
Rồi sự "chịu đựng" lên đến đỉnh điểm, cả hai đều cảm thấy không thể chờ đợi thêm được nữa. Vậy là, dù ở nhà đi thuê, công việc bập bõm, lương thấp, hai đứa vẫn quyết định xin gia đình cho tổ chức đám cưới.
Ngày cưới, lúc trao nhẫn mình đã hỏi chồng: "anh sẽ yêu thương vợ con mãi mãi chứ?" Chồng mình đã nhìn vào mắt vợ và gật đầu cả quyết.
Hai năm đầu hôn nhân là hai năm mà mình thấy hạnh phúc nhất. Cả hai "yêu nhau" không biết chán, yêu bất cứ chỗ nào có thể: tranh thủ ở quê chồng một ngày mưa tầm tã; ở ban công khách sạn một sáng bình minh,... Tối nào căn phòng thuê cũng ngập tràn tiếng cười hạnh phúc. Giống như nắng hạn gặp mưa rào, cả hai lại càng quấn quýt nhau hơn hồi chưa cưới.
Rồi những tối mình nằm gối đầu lên tay chồng "vẽ" lên những viễn cảnh tốt đẹp cho tương lai. Hay những buổi chiều, đi làm về, vừa bước chân vào phòng đã nhận được cái ôm chặt cùng nụ hôn nồng say của chồng...
Hạnh phúc luôn đủ đầy dù nỗi lo cơm áo gạo tiền đè chặt lên đôi vai cả hai vợ chồng. Có những thời điểm hai vợ chồng chỉ ăn cơm trộn nước mắm vì trong nhà không còn đến vài đồng bạc lẻ, hay những bữa cơm chồng gắp cho mình miếng rau bắp cải luộc và tếu "miếng đùi gà này ngon, nhường cho vợ!".
Ba năm sau ngày cưới, hai vợ chồng vẫn chẳng tích cóp được gì nhưng hạnh phúc thì lúc nào cũng dư giả. Rồi mình có thai, mình không thể quên tiếng cười sung sướng của chồng khi mình điện thoại thông báo "hai vạch rồi anh ạ".
Đứa con đầu ra đời trong tình yêu thương của cả hai gia đình. Kể từ khi con trai ra đời, như có "thần hộ mệnh" (cách nói tếu của chồng mình), công việc làm ăn của chồng mình lên như diều gặp gió. Anh trở thành giám đốc kinh doanh của một công ty liên doanh với Nhật. Lương của chồng mình từ mức vài trăm nghìn khi hai vợ chồng mới cưới giờ được tính bằng tiền đô.
Nhưng 4 năm sau ngày cưới, khi đã có của ăn của để thì tiếng nói chung đã không còn
4 năm sau ngày cưới, hai vợ chồng có được ngôi nhà riêng ở khu phố sầm uất bậc nhất của Hà Nội. Nỗi lo cơm áo gạo tiền chỉ còn trong quá khứ. Nhưng cũng từ đó, những ngày tháng hạnh phúc cũng "lên xe" về vùng kỉ niệm.
Những bữa cơm gia đình ngày càng trở lên hiếm hoi, chồng mình luôn về nhà trong tình trạng say xỉn, rồi những "dấu vết lạ" cũng thường xuyên xuất hiện trên áo, trên cổ hay ở một nơi nào đó trên người anh ấy. Sáng hôm sau mình có hỏi thì chồng chỉ lạnh lùng "Đàn bà chỉ giỏi ghen bóng ghen gió, có phúc mà không biết hưởng, đừng để tôi phát khùng".
Cứ vậy, tiếng nói chung của hai vợ chồng không còn. Kỉ niệm 5 năm ngày cưới, mình đã tốn bao công sức chuẩn bị một bữa tối lãng mạn, mặc bộ váy đẹp, gợi cảm nhất ngồi chờ chồng. 9 giờ...10 giờ... rồi 1 giờ đêm mà chồng vẫn như "bóng chim tăm cá". Điện thoại của chồng thì luôn không liên lạc được. Cả đêm mình không thể ngủ, cứ ngồi như một cái xác không hồn ở bàn ăn.
Sáng hôm sau chồng về, mình hỏi thì anh ấy nói "Tôi đi đâu là việc của tôi, ở nhà để đói dã họng ra cả lũ à. Kỉ với chả niệm, có mài ra mà ăn được không. Đúng là nhàn dỗi sinh nông nổi".
Tôi không thể ngờ người chồng từng vô cùng lãng mạn, chưa bao giờ quên bất kì ngày lễ, ngày kỉ niệm nào giờ lại thốt ra những lời vô tình đến vậy. Với anh ấy, mọi cố gắng hàn gắn của tôi chỉ giống như hành động của một kẻ ngốc.
Bỗng nhiên tôi ước, giá những thứ phù phiếm sa hoa này biến mất, trả về cho tôi một người chồng biết quan tâm đến gia đình. Tôi thà sống trong thiếu thốn mà gia đình luôn rộn rã tiếng cười chứ không ham giàu sang mà luôn thấy lạnh lẽo.
Mình đề nghị li hôn, chồng cười nhạt "Tôi cũng chả thiết tha gì cái gia đình này nữa, nhưng nếu muốn tôi kí đơn li hôn, cô phải cam đoan không tơ hào một đồng nào ở cái gia đình này thì tôi mới đồng ý. Cô muốn nuôi con thì cứ đem nó đi theo mình, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ đến việc moi được đồng nào từ tôi".
Thế đấy, với chồng tôi, giờ tiền bạc là trên hết, mẹ con tôi không đáng một xu. Giờ tôi mới thấm thía câu nói của các cụ: Vợ chồng có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng để cùng nhau hưởng giàu sang thì khó vô cùng...
Theo VNE
Li hôn vì vợ cứ mở miệng là 'tiền... tiền' Vợ chồng đâu có khó khăn, kham khổ gì cho cam mà lúc nào mở miệng em cũng "tiền, tiền". Đôi khi em cáu giận vô cớ nhưng miễn anh mang tiền về là em lại cười hề hề, khen chồng ngoan ngay tức khắc! Cưới nhau 3 năm, chưa lúc nào em để trong ví anh được quá 500 ngàn đồng. Lý...