Phản ứng của chị vợ khi bắt quả tang bồ nằm sẵn trên giường đợi chồng
Người ta bảo phụ nữ quá tin tưởng đàn ông cũng là 1 cái tội. Chị cũng vậy lớn lên chút chị yêu anh cho đến khi cưới nhau, ngoài anh ra chị chẳng yêu ai khác nên chị tin tưởng vào anh gần như tuyệt đối.
Hơn nữa chị nghĩ dù gì họ cũng quen biết nhau từ nhỏ sẽ chẳng có chuyện anh phản bội chị đâu.
Cưới nhau được 6 năm cuộc sống 2 người khá hạnh phúc đầm ấm, nhưng từ khi anh lên chức, chị bận học thêm tiếng Trung gia đình chị dường như không còn nhiều thời gian dành cho nhau như trước nữa. Nhưng lúc ấy chị vẫn có niềm tin chồng sẽ không thay đổi, sẽ không bị những cám dỗ ngoài kia lôi kéo. Dù cũng có lúc nghe bạn bè cảnh báo nên cảnh giác, nhưng ngẫm 1 lúc chị lại tặc lưỡi: &’Chồng mình là người có bản lĩnh, mình tin anh ấy.
(Ảnh minh họa)
Rồi 1 ngày niềm tin của chị được đáp lại bằng 1 nhát dao chí mạng. Hôm đó chị tất bật đi gặp khách hàng, lúc tắc đường chị vô tình nhìn thấy chồng và 1 cô gái trẻ đang nắm tay nhau đi bên đường, họ nhìn nhau tình tứ hạnh phúc. Chốc chốc anh lại ngoảnh sang hôn vào má cô ta, giây phút đó chị đứng hình, trái tim như có ai đó bóp nghẹt.
Chị không thể đi nổi nữa, người đứng sau khi gào lên:”Đi đi đèn xanh rồi kìa, đúng là kì cục”. Mặc kệ họ mắng c.hửi chị vẫn đứng trơ ra, chỉ khi công an tuýt còi chị mới giật mình tỉnh ngộ. Chị cố kiếm tìm chồng nhưng anh đã đi mất hút.
Cả ngày hôm đó chị chẳng làm được gì cả, mọi thứ đến quá nhanh và quá đột ngột khiến chị trở tay khôn kịp. Chị rệu rã đau đớn, suốt chặng đường đi chị cứ khóc mãi. Chị gọi cho anh thì anh tỉnh bơ bảo: “Anh đang đi tiếp khách, tối anh về muộn nhé”.
Nghe người đàn ông mình yêu hết lòng đang nói những lời dối trá, chị điên lên ném vỡ cả điện thoại. Dù đau nhưng chị vẫn cố câm lặng, chị muốn xem anh diễn kịch đến bao giờ.
Đêm về anh thay đồ rồi nằm vật ra ngủ, còn chị khóc ướt hết gối nhưng vẫn giả vờ như đang ngủ ngon. Chị ngẫm lại lâu rồi chuyện chăn gối của vợ chồng giảm sút không phải do anh mệt, anh bận mà là anh đã no xôi chán chè ngoài kia rồi mới về nên không ham hố gì là đúng rồi. Thỉnh thoảng anh có ôm hôn chị nhưng điều đó không khiến chị thấy hạnh phúc như trước nữa mà trái lại chị thấy ghê tởm, thấy đau đớn.
Khi đã nắm hết mọi thông tin của cô bồ trong tay, chị ôm con về quê chơi mấy hôm để bình tâm lại nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. Đ.ánh g.hen, ly hôn hay là 3 mặt một lời nói chuyện với nhau.
Chị về được 2 hôm thì chị quyết để con lại ở quê và âm thầm bắt xe lên Hà Nội, chị muốn biết xem gã chồng mình sẽ làm gì khi vợ con đi vắng. Trên đường đi chị nghĩ chắc anh ta sẽ đi hú hí với bồ và nói dối là đang ở nhà. Nhưng sự thật nó còn tồi tệ hơn suy nghĩ của chị nhiều.
Video đang HOT
Về đến nhà chị thấy 1 đôi giày nữ đang vứt chỏng chơ ngay trên giá, chiếc váy cũng vứt ở trên ghế sô pha. Giây phút đó tim chị như có ai bót nghẹt:
- Sao… sao anh ta dám đưa bồ về nhà chứ, khốn nạn.
Chị lao lên phòng, mở cửa phòng ngủ ra chị thấy cô bồ đang quấn chăn nằm hớ hênh trên giường mình, 1 tay với quả cherry mà chị mua để ăn, 1 tay lướt mạng như chính mình là chủ nhân ngôi nhà này vậy. Chị lao vào khiến cô ta phản ứng không kịp:
- Chị… chị định làm gì?
Cô ta ú ớ còn chị nhếch mép rồi giật phăng cái chăn ra ném nó xuống đất:
- Em phải phơi hàng ra thế này chồng chị mới khoái chứ.
Đúng lúc đó tiếng anh vang lên:
- Cục cưng ơi anh mua nước về rồi này.
Chị dơ điện thoại ra chụp ảnh cô bồ vài cái, rồi nép vào sau cánh cửa. Chồng chị ném túi nước xuống giường rồi sà vào hôn hít cô bồ:
- Ôi em thơm quá, để anh làm vài nháy nữa nhé.
Cô ta đẩy anh ra, rồi nhìn về hướng chị đầy sợ hãi. Anh thấy thế liền bật người dậy ngẩng đầu lên:
- Sao thế em?
Anh ngoảnh lại thấy chị đang cầm cái điện thoại quay video:
- Đẹp mặt lắm anh làm tiếp đi chứ.
- Em… em về khi nào vậy?
- Đủ để thấy anh phản bội mẹ con tôi như thế nào, anh dám đưa cả bồ về trên giường tôi ngủ. Tôi đã thấy nhiều kẻ khốn nạn nhưng khốn nạn như anh thì là lần đầu đấy.
- Em à… nghe anh nói đã. Xin em hãy nghe anh nói.
(Ảnh minh họa)
2 tháng nay tôi đã câm lặng đủ rồi, giây phút anh ôm cô ta đi trên phố tôi đã nghĩ không thể tha thứ cho anh, còn giờ khi chứng kiến cảnh bỉ ổi này thì tôi nghĩ loại đàn ông như anh không cần đáng bận tâm nữa.
- Em à… xin em…
Chị tiến tới chỗ cô bồ nhổ bãi nước bọt vào mặt cô ta rồi nói:
- Loại chồng vứt đi này tôi biếu không cô đó.
Chị ra khỏi nhà mặc kệ chồng chạy theo van xin, chị còn không khóc nổi vì nỗi đau đó quá lớn. Ngày mai gia đình chị sẽ chỉ còn chị và các con còn gã đàn ông kia chị xem như đã c.hết.
Mẹ chồng khuyên tôi nên ra ngoài xin lấy đứa con để thay đổi nòi giống
Cứ vậy, 5 năm trôi qua, tôi chấp nhận cuộc sống hiện tại của mình, dù rằng trong sâu thẳm 'cái đàn bà' trong tôi cũng ao ước được làm vợ làm mẹ như bao người phụ nữ khác. Song với tôi đó chỉ là giấc mơ hão huyền.
Không được may mắn như những người phụ nữ khác, tôi sinh ra trong một gia đình đông con, hoàn cảnh gia đình lại khó khăn, ăn học không được đến nơi đến chốn. Hơn nữa, nhan sắc của tôi có phần 'khiêm tốn' đúng như lời nhận xét của những người xung quanh, vậy nên ở cái t.uổi được xem như đã quá lứa lỡ thì tôi vẫn không có lấy một người đàn ông nào tới hỏi.
Ảnh minh họa
Mẹ tôi buồn lắm, vì tôi là chị cả, ngoài 30 vẫn chưa lấy chồng, mẹ sợ tôi phải ở vậy suốt đời. Hơn nữa, quê tôi quan niệm khá cổ hủ, trong nhà chị lớn chưa lập gia đình thì các em cũng chưa được lấy chồng lấy vợ. Có thể nói, khoảng thời gian đó, tôi rất áp lực.
Cuối cùng, duyên của tôi cũng đến. Nhưng không giống như những cặp đôi khác, vô tình gặp nhau mà yêu với tình yêu sét đ.ánh, hay mưa dầm thấm lâu mà nảy sinh tình cảm. Duyên phận của tôi đến từ một lời giới thiệu của bà cô trong họ, tôi gật đầu làm đám cưới với anh - người chồng hiện tại của mình vì bởi cả 2 bên đều chấp nhận hoàn cảnh của nhau. Gia đình anh khá giả, anh lại là con trai duy nhất trong nhà, nhưng không được 'khôn ngoan như người bình thường khác. Còn tôi con nhà nghèo, nhan sắc lại có hạn nên bố mẹ đồng ý gả tôi cho anh.
Ngày cưới mà lòng tôi như tán nát, ngồi bên chú rể - người chồng lúc nào cũng vô tư nở nụ cười, không biết là mình đang cưới vợ khiến tôi càng thêm tê tái. Cuối cùng, tôi cũng có chồng, hơn nữa nhà chồng tôi lại giàu có. Cuộc sống kinh tế của tôi khác hẳn những ngày còn ở nhà, tôi tham gia làm kinh doanh với mẹ chồng, bà không tiếc tôi điều gì, hàng tháng còn đưa thêm cho tôi t.iền để gửi về đỡ bố mẹ nuôi các em tôi ăn học. Tôi hiểu bà thương tôi, bà hiểu nỗi lòng người đàn bà lấy chồng hờ như tôi đau khổ đến nhường nào.
Còn chồng tôi, anh như một đ.ứa t.rẻ, không hơn không kém có chăn chỉ khác về chiều cao và cân nặng. Mọi sinh hoạt ăn uống ngủ, nghỉ của anh đều do tôi chăm sóc. Nói đúng hơn, tôi là vợ hờ và là bảo mẫu thật sự của anh.
Cứ vậy, 5 năm trôi qua, tôi chấp nhận cuộc sống hiện tại của mình, dù rằng trong sâu thẳm 'cái đàn bà' trong tôi cũng ao ước được làm vợ làm mẹ như bao người người phụ nữ khác. Song với tôi đó chỉ là giấc mơ hão huyền.
Cho đến hôm vừa rồi, tự nhiên mẹ chồng gọi tôi lên lầu nói chuyện. Sau mội hồi tâm sự, bà hỏi tôi có muốn sinh con không? bà nói: con lấy An ( tên chồng tôi) là 1 sự thiệt thòi lớn của con. Mẹ cũng mong có cháu, nhưng mẹ biết, An không thể mang lại niềm hạnh phúc làm mẹ cho con, hơn nữa, thật sự mẹ không muốn con đi vào vết xe đổ của mẹ nữa, bởi như vậy sẽ khổ cả con và con con sau này, vậy nên, con hãy ra ngoài tìm một người đàn ông nào đó tử tế, xin họ một đứa con con ạ. Chuyện này chỉ mẹ biết, con biết. Mẹ muốn con thay đổi giống nòi ..! Nếu được con hãy làm như vây.
Tôi gần như sốc trước lời đề nghị của mẹ chồng tôi, sau cuộc nói chuyện giữa tôi với bà, tôi chỉ biết im lặng, những lời nói của bà vẫn lởn vởn trong đầu tôi, tôi muốn làm mẹ, có những lúc niềm khao khát ấy như thiêu như đốt tôi, song, nếu tôi có con với An tôi sợ lại có một 'An nhỏ' như thế, còn làm theo lời bà, liệu rằng có được hay không?
Theo Trang/Phununes
Biết chồng đang hú hí với thư ký trên ô tô, vợ giả vờ làm tài xế Cuộc sống là muôn màu muôn vẻ, có rất nhiều chuyện có thể xảy ra khiến chúng ta không thể nào lường trước được. Cũng giống như chuyện chồng chị ngoại tình với thư kí trẻ măng đáng t.uổi con mình. Anh chị kết hôn đến nay cũng đã lâu rồi không phải ngắn nữa. Thời gian bên nhau đã ngót ngét hơn...