Oshin giết bà chủ vì bị nói là ngu
Một người giúp việc tuổi teen phải đối mặt với bản án 20 năm tù sau khi giết hại bà chủ 87 tuổi, vì bị bà chủ mắng mỏ.
Ohsin sát hại bà chủ vì bị nói là ngu. Ảnh: The Straits Times
Vitria Depsi Wahyuno, năm nay 19 tuổi, đến từ Indonesia, mới bắt đầu làm việc được 5 ngày thì ra tay sát hại bà chủ Sng Gek Wah, người Singapore.
Nạn nhân bị đánh bằng bình hoa và bị bóp cổ cho đến chết trong đêm 25/11/2009. Sau đó Wahyuno chạy ra khỏi nhà, giả vờ hô hoán và nói với cảnh sát là bà Sng tự ngã nhưng cảnh sát Singapore đã điều tra ra chính cô giúp việc đã bóp cổ bà chủ.
Video đang HOT
Theo The Straits Times, công tố viên Christina Koh đã đề nghị tòa án phán quyết mức án 20 năm tù, vì vụ giết người này là một âm mưu có chủ đích và hành vi giết bà Sng rất tàn bạo và man rợ.
Nhưng luật sư bào chữa cho Wahyuno xin khoan hồng vì khi phạm tội Wahyuno mới có 16 tuổi, lại có trình độ thấp, nên đã không kiềm chế được khi bà chủ mắng nhiếc cô với các từ như “ngu”, “đần độn”.
Trước đó, con gái và cháu của bà Sng mô tả bà là một người mạnh mẽ, kỹ tính, tốt bụng nhưng không kiên nhẫn lắm. Còn các hàng xóm nhận xét, bà Sng cũng là người ghê gớm và thường xuyên nghe thấy bà Sng mắng mỏ người giúp việc.
Báo chí Singapore cho hay bà Sng đã thay 7 người giúp việc từ năm 2003 đến khi vụ án mạng xảy ra. Tòa án sẽ ra phán quyết vào ngày 7/3.
Theo thống kê, những năm gần đây có khoảng 200.000 người, chủ yếu từ các nước Philippines, Indonesia đến Singapore làm thuê cho các gia đình giàu có.
Theo VNExpress
Đoản khúc cuối
Một mình lang thang trên phố, nó không biết đi đâu, về đâu. Nó như người vô hồn, cố sống cho qua những tháng ngày vắng bóng anh.
Bóng đêm đến là nước mắt nó lại rơi. Đã ba tháng rồi, ngày nó bắt gặp một sự việc mà có lẽ nó không bao giờ quên được bởi khi nào trên thế gian này không còn có tình yêu thì nó mới có thể quên. Có lẽ nó chỉ cố giấu đi và cố chịu đựng hoặc thầm lặng để nó tiếp tục sống mà không ai biết tại sao nó trở thành một người khác? Nó là người trong cuộc nên vết thương đó nó gánh lấy.
Còn nó, nó có quên được không? Chắc sẽ không quên, chỉ trừ khi nó mất đi trí nhớ và thành kẻ ngớ ngẩn thì nó sẽ quên. Nó trở nên lầm lỳ, lạnh lùng, không còn là nó trước kia. Nó cũng tự hỏi bản thân nhưng nó không có câu trả lời. Nó sống mà chính trong lòng nó mâu thuẩn.
Nó trước kia bướng bỉnh, nghịch ngợm, mẹ có la mắng nhưng nó biết cách nịnh mẹ và mẹ nó không nói ra nhưng nó biết mẹ rất cưng chiều nó. Nó lớn thêm chút nữa, nó ra xã hộim học hỏi được nhiều thứ, nó càng thương mẹ hơn. Nó cố gắng và bắt đầu lại mọi thứ vì không muốn thấy mẹ nó buồn và lo lắng cho nó. Nó là đứa con út nên nhõng nhẽo từ bé, tất cả tình thương nhiều người trong gia đình điều dành hết cho nó.
Rồi nó gặp anh, yêu anh, nó cũng tham lam muốn anh chỉ dành tình yêu đó cho nó, quan tâm nó. Nhưng anh đã không làm thế. Nó cũng biết chấp nhận sự thật vì tình yêu cũng là do duyên số. Nó tự an ủi bản thân "đứng lên bước tiếp đi". Nhưng những tháng ngày không có anh, nó thấy nhớ.
Trước giờ nó vui, buồn, giận, hờn là nó đều nói lên cảm xúc của nó. Nhưng giờ đây, nó không nói ra được bởi nó không biết bắt đầu thế nào? Nó đang giải mã một bài toán "ma trận" nhưng nó đã không giải ra được. Trước giờ, nó làm điều gì cũng hỏi ý kiến bởi nó quan điểm rằng "không biết thì hỏi". Nhiều lúc nó vừa hỏi xong nó quên và hỏi lại tiếp. Còn bây giờ nó không biết hỏi gì? Nó không biết đáp án cho bài toán nó đang tìm kết quả.
Giờ đây, nó sống chẳng biết để làm gì? Nó chỉ biết là nó nhắm mắt để cho qua ngày rồi mai tới đâu thì tới. Đó không phải là cách sống của nó. Vì trước giờ nó luôn sống có dự tính cho tương lai dù khó khăn nhưng nó không nản và nó nói rằng "mình phải đặt ra cái đích đến và có cái đích đó để mình phấn đấu". Có thể mọi chuyện không suôn sẻ, phẳng lỳ nhưng chỉ cần cố gắng và biết cách né tránh điều đáng tiếc xảy ra dù hơi lâu để mình đi đến đích nhưng mình cũng có điểm đích để đến.
Đã bao lần nó nói anh hãy nắm chặt tay nó, cùng nó đi đến đích nhưng lần nào anh cũng hờ hững và anh bông đùa. Nó có chút buồn nhưng anh cứ làm thế rồi anh hứa anh không làm thế nữa. Cuối cùng lời hứa của anh là sao? Gió cuốn bay rồi, nó không thích chơi trò chơi "dây thun" kéo dài rồi thả ra mà anh cứ làm với nó. Nó buồn nhưng nó nói cho anh biết nó không hiểu sao những lần như vậy anh hứa rồi lần sau anh tiếp tục.
Xin lỗi anh Gửi Nhật! Hôm nay là ngày mà em và anh cảm thây đau khô nhât. Người phản bôi bây giờ là em, không phải là anh nữa. Anh từng phản bôi em và e hứa sẽ tha thứ cho anh, mình sẽ làm lại. Nhưng vì môt chút tự ti nên em không làm được chuyên đó. Và em đã quen người khác....