Nỗi niềm giáo viên cắm bản – Bài 1: ‘Gieo chữ’ giữa đại ngàn Trường Sơn
Những ngày này, khi nhiều thế hệ học trò trên cả nước đang hướng về kỷ niệm 40 năm Ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11/1982 – 20/11/2022), chúng tôi đã có dịp đến với các điểm trường ở các huyện miền núi (thuộc nhiều tỉnh miền Trung) để được tận mắt chứng kiến và cảm nhận nỗi vất vả, gian khổ, cùng những câu chuyện cảm động về các thầy cô giáo ‘cắm bản’ nơi miền sơn cước.
Dù trong điều kiện còn nhiều khó khăn, thiếu thốn, nhưng bằng tấm lòng nhiệt huyết và tình yêu thương, các thầy cô nơi đây vẫn ngày đêm miệt mài đem những ‘con chữ’ đến với học sinh dân tộc thiểu số nơi miền biên viễn.
Bản Dộ – Tà Vờng, xã Trọng Hóa (huyện Minh Hóa, tỉnh Quảng Bình) – nơi các thầy cô giáo không ngại khó khăn “mang chữ lên non”. Ảnh: Xuân Thi – Xuân Hoàng.
Dọc theo dãy Trường Sơn ở nơi biên giới của tỉnh Quảng Bình là những bản làng của đồng bào Bru – Vân Kiều, Chứt sinh sống. Ở nơi xa xôi ấy, dù đường đi hiểm trở, đời sống còn bộn bề khó khăn nhưng luôn có những thầy cô giáo miệt mài cắm bản để “gieo” từng con chữ. Tình yêu nghề của các giáo viên ở nơi biên cương đã trở thành điểm tựa để con em đồng bào dân tộc ngày ngày cắp sách tới trường.
Gian nan “cõng chữ” lên non
Giữa bạt ngàn màu xanh của rừng, sừng sững của núi, chúng tôi men theo đường Hồ Chí Minh nhánh Tây để lên với Trường Sơn, xã biên giới còn lắm khó khăn. Nơi đây, đang có 52 giáo viên “cắm bản” ở 24 điểm trường mầm non và tiểu học.
Sau cái bắt tay thân tình, bà Văn Thị Thu Hiền – Hiệu trưởng trường Tiểu học Long Sơn (xã Trường Sơn) cho biết, trường có 5 điểm trường lẻ ở những bản Đá Chát, Chân Trôộng, Dốc Mây, Liên Thượng, Trung Sơn nhưng ở Dốc Mây là điểm trường xa nhất, đường sá đi lại khó khăn nhất. Bản nằm ở trên núi cao ở nơi biên giới Việt – Lào. Để vào dạy chữ cho các em học sinh ở bản Dốc Mây, từ trung tâm xã Trường Sơn, các thầy giáo của trường phải mất gần nửa ngày để vượt hơn 30km đường rừng, vượt suối, lội đá tai mèo mới đến được bản.
Thầy giáo Phạm Mạnh Tuấn là người nhiều năm gắn bó với điểm trường ở Dốc Mây chia sẻ, đường vào bản Dốc Mây rất hiểm trở, nhiều dốc cao, đá tai mèo lởm chởm. Nhiều đoạn phải bám vào vách núi cheo leo, có khi phải lội suối cả km. Mùa nắng đường vào bản đã vất vả, mùa mưa thì càng nguy hiểm hơn. Vì vậy, trong ba lô các thầy khi nào lên bản cũng sẵn sàng áo mưa và tấm ni lông khổ rộng cùng với chiếc võng để phòng trường hợp mưa rừng, nước khe dâng cao không thể qua được suối. Những lúc đó, các thầy đành phải căng ni lông, mắc võng giữa rừng để chờ nước cạn rồi mới lên bản.
“Để đến được lớp học ở bản Dốc Mây, phải vượt một chặng đường dài gian nan. Nhiều khi chúng tôi động viên nhau “cõng con chữ” vào Dốc Mây như bộ đội vượt Trường Sơn thời đất nước chiến tranh. Mặc dù khó khăn là thế, nhưng thấy các em học sinh ngoan ngoãn, ham học, nhiều em vượt quãng đường xa đến lớp và những tình cảm chân thành với dân bản, xem các thầy như người nhà nên chúng tôi cảm thấy ấm lòng và tiếp tục cống hiến sức lực của mình” – thầy Tuấn giãi bày.
Các cô thầy cắm bản ở điểm trường Hôi Rấy, Nước Đắng phải di chuyển bằng đò để đến trường.
“Bốn cùng” với bà con dân bản
Trong tiết trời se lạnh của những ngày đầu đông, chúng tôi trở lại các bản vùng biên giới ở xã Trọng Hóa (huyện Minh Hóa). Bản Dộ – Tà Vờng ở nơi xa nhất, nằm dọc theo đường biên giới với nước bạn Lào. Từ trên đỉnh đèo nhìn xuống, mấy chục nóc nhà sàn ở bản Dộ – Tà Vờng san sát bên nhau giữa màu xanh của núi rừng. Trước đây, bản Tà Vờng ở sâu trong núi, bên kia con suối Tà Leng. Do địa hình dốc, đến mùa mưa lũ, đất bị xói lở, gây nguy hiểm cho bà con nên chính quyền và bộ đội biên phòng đã vận động bà con dân bản Tà Vờng di chuyển về xây dựng bản mới trên một ngọn đồi nhỏ nằm sát bên bản Dộ. Những ngôi nhà sàn mới vững chắc, khang trang được xây dựng từ chương trình “Mái ấm cho người nghèo nơi biên giới, hải đảo” do Ủy ban MTTQ tỉnh Quảng Bình phối hợp với Bộ đội Biên phòng Quảng Bình xây dựng và bàn giao vào năm 2012.
Chúng tôi đến điểm trường Dộ, gặp lúc đang diễn ra cuộc họp phụ huynh để các thầy cô trao đổi, nhận xét về việc học tập của các em. Dộ là một trong 7 điểm trường của trường PTDT bán trú TH và THCS số 2 Trọng Hóa gồm có: Pa Choong, Ka Oóc, Ra Mai, Si Mới, Cha Cáp, Dộ, Lòm. Thầy giáo Cao Văn Bảo – Tổ trưởng chuyên môn bậc tiểu học tại điểm trường Dộ, người đã gắn bó 26 năm với các bản làng từ Thượng Hóa đến Trọng Hóa chia sẻ, để tổ chức được buổi họp phụ huynh ở nơi miền biên giới này là kết quả của một thời gian dài kiên trì vận động của thầy cô. Ngoài công việc chuyên môn, các giáo viên cắm bản phải “bốn cùng” (cùng ăn, cùng ở, cùng làm và cùng nói tiếng đồng bào dân tộc thiểu số) với bà con và học sinh.
Thầy giáo Bảo cho biết, ngoài khó khăn bởi đi lại, ăn ở, đối với người giáo viên “cắm bản”, ngôn ngữ giao tiếp là rào cản lớn nhất. Vì vậy, để bám trụ và dạy chữ cho các em học sinh, trước hết mình phải học tiếng của họ, rồi làm quen với họ, gần gũi với họ để giao tiếp và vận động các em đến trường.
Nghĩa tình của Mặt trận
Chúng tôi trở lại bản Sắt, xã Trường Sơn khi trời se lạnh. Nơi thung lũng bằng phẳng, 34 ngôi nhà được xây dựng ngay ngắn trông thật ấm áp, điểm trường bản Sắt kết hợp nhà cộng đồng tránh lũ rộn ràng tiếng đọc bài của các em học sinh. Không giấu được niềm vui, thầy giáo Nguyễn Xuân Thành cho biết, kể từ khi chuyển đến ngôi trường mới khang trang, kiên cố này, thầy trò rất an tâm, không còn nơm nớp lo cảnh sạt lở núi.
Video đang HOT
Còn nhớ vào tháng 10 năm 2020, bản Sắt bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi mưa lũ với gần 30 nhà dân và điểm trường đối mặt với nguy cơ sạt lở núi, đe dọa tính mạng con người. Để giúp người dân bản Sắt sớm ổn định cuộc sống an cư lạc nghiệp trong những ngôi nhà kiên cố, con em dân bản có nơi học hành, Mặt trận tỉnh Quảng Bình đã kêu gọi nguồn hỗ trợ từ các địa phương để xây dựng toàn bộ nhà ở và nhà tránh lũ kết hợp trường học cho các hộ đồng bào dân tộc tại bản Sắt, bản thuộc diện di dời khẩn cấp do nguy cơ sạt lở núi.
Bà Phạm Thị Hân – Chủ tịch Ủy ban MTTQ tỉnh Quảng Bình cho biết, vào thời điểm cuối năm 2020, việc xây dựng nhà ở kiên cố cho 34 hộ dân của bản Sắt được tỉnh Quảng Bình ưu tiên hàng đầu. Với nghĩa tình của người làm công tác Mặt trận, chúng tôi đã kết nối với Mặt trận của các địa phương để được giúp đỡ. Khi biết được thông tin, Ban Cứu trợ của Mặt trận tỉnh Thái Bình đã hỗ trợ với tổng số tiền 3,06 tỷ đồng để giúp người dân bản Sắt xây dựng 34 ngôi nhà sàn kiên cố. Cùng với đó, Ban Cứu trợ của Mặt trận TP Hà Nội đã tặng thêm công trình nhà cộng đồng tránh lũ kết hợp trường học với tổng mức đầu tư 3,5 tỷ đồng.
Công trình này đã được Mặt trận tỉnh Quảng Bình bàn giao cho địa phương vào dịp kỷ niệm 91 năm Ngày truyền thống MTTQ Việt Nam năm 2021. Kể từ khi đưa vào sử dụng, bà con bản Sắt đã có cuộc sống ổn định lâu dài, thoát khỏi cảnh ngập lụt và nguy cơ sạt lở núi. Đặc biệt, các em học sinh và thầy cô đã có điểm trường khang trang để an tâm trong công tác dạy và học.
Bà Nguyễn Thị Thu – Hiệu trưởng trường PTDT bán trú Tiểu học Trường Sơn chia sẻ: Cô trò bản Sắt cảm ơn tấm lòng của MTTQ các địa phương đã chung tay giúp đỡ để xây dựng điểm trường khang trang, phục vụ hiệu quả công tác dạy và học ở vùng biên giới. Thời gian qua với sự quan tâm của Đảng, Nhà nước và chính quyền địa phương, các điểm trường lẻ ở các bản của nhà trường đã dần đổi thay với cơ sở vật chất ngày càng kiên cố, chất lượng dạy học được nâng cao. Tuy nhiên, hiện tại ở một số điểm trường còn nhiều khó khăn về cơ sở vật chất như ở bản Ploang, Zin Zin..
Mặc dù cuộc sống của giáo viên “cắm bản” ở trên địa bàn tỉnh Quảng Bình còn nhiều vất vả nhưng bằng tình yêu nghề, các thầy giáo, cô giáo đã vượt qua mọi khó khăn, động viên nhau mang con chữ lên những bản làng xa xôi nơi biên giới Việt Lào. Nghĩa cử và việc làm của những người giáo viên “cắm bản” thật đáng trân quý.
(Còn nữa)
Trưởng bản Dộ – Tà Vờng Hồ Khiên nói: “Dân bản mình quý thầy cô giáo lắm. Họ không chỉ dạy cái chữ cho con em trong bản mà còn “bốn cùng” giúp dân bản mình nhiều việc từ ăn uống vệ sinh, sinh đẻ có kế hoạch, sống định canh định cư, xóa bỏ các thủ tục lạc hậu đến cầm tay chỉ việc trong cách trồng cây lúa nước, cách nuôi gia súc đạt hiệu quả. Những cô thầy đã gắn bó keo sơn với đồng bào để làm nhiệm vụ cao quý.
Phượt Đông - Tây Trường Sơn giữa mùa mưa bão
Mùa mưa ở Trường Sơn bắt đầu từ tháng 7 đến tháng 10. Tuy nhiên, Thu Hằng không ngại bước vào hành trình khám phá cung đường Đông - Tây Trường Sơn ý nghĩa.
Để chuẩn bị cho chuyến phượt kéo dài 7 ngày, Thu Hằng và bạn đồng hành đã chuẩn bị các vật dụng cần thiết và tìm hiểu kỹ về nơi mình sắp đi qua.
Hành trình:
- Ngày 1: Đắk Đoa, Gia Lai - Ia H'Drai, Kon Tum (80km)
Đôi bạn khởi hành từ Đắk Đoa (Gia Lai) đến Kon Tum. Trời đổ mưa suốt dọc đường đi nhưng cả hai vẫn tràn đầy năng lượng.
Dọc đường đi, đôi bạn ghé qua sông Sê San, nơi có cảnh đẹp thiên nhiên hữu tình, làng chài nổi tiếng và các công trình thủy điện. Hai người tiếp tục thẳng tiến đến đường Đông - Tây Trường Sơn, chinh phục cung đường huyền thoại.
Đến 18h00, xe cố gắng đi tới thị tứ H'Drai để dừng chân ăn uống, nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày du ngoạn kế tiếp.
Cảnh đẹp sông Sê San trên chặng đường phượt Đông - Tây Trường Sơn.
- Ngày 2: Phượt Đông - Tây Trường Sơn (Ia H'Drai, Kon Tum - Tu Mơ Rông, Kon Tum 180km)
Buổi sáng, Thu Hằng dậy sớm dạo quanh thị tứ của huyện Ia H'Drai. Đây là nơi mới xây dựng với đường xá, cơ sở vật chất đẹp như trong thành phố. Bao xung quanh thị tứ là không gian trời mây non nước rất hữu tình.
Đôi bạn lái xe xuất phát lúc 10h00 đến Tây Trường Sơn. Theo kế hoạch, cả hai sẽ dừng chân tại mốc ngã ba Đông Dương, nơi "gà gáy 3 nước cùng nghe thấy" (Việt Nam, Lào, Campuchia).
Đôi bạn mua đồ chuẩn bị camping trên khu bảo tồn Ngọc Linh (Kon Tum). "Đường lên đèo dốc liên tục nhưng đẹp tuyệt, nhất là khi hoàng hôn buông xuống. Song mưa to làm hai người phải từ bỏ ý định tiếp tục hành trình và tạm vào nhà nghỉ ở Tu Mơ Rông.
- Ngày 3: Tu Mơ Rông, Kon Tum - Nam Giang, Quảng Nam (200km)
Xuất phát từ trung tâm huyện Tu Mơ Rông, đôi bạn đi xuyên qua khu bảo tồn Ngọc Linh của Kon Tum. Cả hai ngạc nhiên trước những đèo dốc uốn lượn của Trường Sơn, nhiều khúc cua gấp, đường hẹp, dốc cao, lại thêm bùn lầy của Tây Nguyên. Bên cạnh đó là khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Cặp đôi dừng chân chụp hình, nghỉ ngơi ở Măng Ri - một xã thuộc huyện Tu Mơ Rông. Đứng trên cao nhìn xuống, xã Măng Ri như hình một chiếc chảo lớn, 4 bề được bao quanh bởi dãy núi Ngọc Linh.
Xã Ngọc Linh, thuộc huyện Đăk Glei, Kon Tum. Nơi đây có những ruộng bậc thang phủ kín từ đỉnh tới chân núi, lại trải dài liên tiếp nhiều ngọn núi cao. Dưới chân núi là con suối rộng, cuồn cuộn dòng nước trong xanh, tạo nên khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, hùng vĩ.
Rời khỏi Ngọc Linh, đi qua đèo Lò Xo trứ danh, đôi bạn dừng chân ở Nam Giang, Quảng Nam. Cả hai chọn bãi cát thoai thoải gần sông để dựng trại, nấu cháo gà.
- Ngày 4: Nam Giang, Quảng Nam - A Lưới, Thừa Thiên Huế (172km)
Đôi bạn tiếp tục khởi hành vào buổi sáng, đi qua những đoạn đèo dốc, ngắm nhìn rừng núi bạt ngàn đi qua Tây Giang, A Lưới. Đây là khu bảo tồn Sao La, người dân không được phá rừng, làm rẫy.
Đường đi này có lẽ là cung đường đẹp nhất nhưng cũng hoang sơ nhất trong cả chặng với liên tiếp đèo dốc và những cánh rừng bạt ngàn. Hoang sơ nhất là đoạn từ Tây Giang tới A Lưới. Bởi đây là khu bảo tồn Sao La, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt, người dân không được phá rừng, làm rẫy. Nhờ đó, rừng nơi đây phát triển tầng tầng tán tán như rừng nguyên sinh thời cổ đại - một vẻ đẹp quá hiếm hoi. Xen lẫn giữa cây lá là những thác nước thấm đẫm cơn mưa rào vừa qua.
Khung cảnh xanh mát suốt dọc đường đi.
Các địa danh Nam Giang, Tây Giang, A Lưới giờ đã phát triển, đô thị hóa mạnh. Mỗi nơi đều có khu du lịch sinh thái hoặc du lịch cộng đồng, phục vụ ăn uống, vui chơi cho du khách.
Tiếp tục hành trình tới Thừa Thiên Huế, đôi bạn gặp mưa to, phải trú ở trạm kiểm lâm A Tép, được các đồng chí kiểm lâm mời ăn. Tối lạnh, cặp đôi tìm một nhà nghỉ qua đêm.
- Ngày 5: A Lưới, Thừa Thiên Huế - Hướng Hóa, Quảng Trị (170km)
Sau cơn mưa trời lại sáng, đôi bạn lên đường từ A Lưới dẫn vào Quảng Trị. Tại Huế, cả hai thưởng hức món bún hến đặc trưng, ghé thăm khu sinh thái Anor, nơi có đồng bào Pa Cô sinh sống.
Xe lăn bánh đến Quảng Trị, vì trời mưa nên kế hoạch đi thăm nhiều nơi không thành. Cả hai chỉ đến check-in tại cây cô đơn ở Hướng Hóa rồi tiếp tục lên đường.
Chiều tối, xe bị hỏng nặng, cả hai mất 4 tiếng để sửa chữa, đành dừng chân nghỉ ngơi ở một quán nước.
- Ngày 6: Hướng Hóa, Quảng Trị
Cả hai dành một ngày để nghỉ ngơi, khám phá Hướng Hóa (Quảng Trị), thăm mộ liệt sĩ tại đây. Buổi tối, hai người đi tắm tại một con suối gần đó, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày phượt tiếp theo.
- Ngày 7: Hướng Hóa, Quảng Trị - Phong Nha, Quảng Bình (138km)
Xe sửa xong, đôi bạn lên đường từ Quảng Trị đến Quảng Bình - chặng đường khám phá Tây Trường Sơn. Nơi đây có núi đá vôi trập trùng, hùng vĩ, đèo dốc quanh co, đường bê tông nhỏ hẹp.
Suốt dọc đường đi, những bảng thông báo cẩn thận sạt lở, đá rơi xuất hiện liên tục. Không gian hoang sơ, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng vượn gọi bầy trong tán lá rậm rạp.
Xe đã tiến vào địa phận vườn quốc gia Phong Nha, hệ sinh thái được bảo vệ nghiêm ngặt. Người dân không được sinh sống, trồng trọt tại đây. Bản đồ cũng không hề lưu tên địa danh, cây xăng nào ở khúc này.
Xe tiếp tục bị hỏng nặng khiến đôi bạn phải nhờ đến sự giúp đỡ của kiểm lâm và người dân địa phương. Tuy nhiên, cả hai vẫn vô cùng thỏa mãn với hành trình chinh phục chặng đường Đông - Tây Trường Sơn, khám phá vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ.
Lưu ý:
Sau chuyến đi, Thu Hằng lưu ý du khách một số điều sau:
- Mang ít đồ, tránh để đồ đạc cồng kềnh, vừa mất thời gian quản lý vừa tốn sức lực mang vác.
- Thời tiết: Thời gian đẹp nhất để đi là tránh mùa mưa tháng 7-tháng 10. Nếu gặp trời mưa, bão, sấm sét điều đầu tiên là tắt nguồn điện thoại và phải tìm chỗ trú ẩn. Nếu đi giữa rừng mà gặp sấm sét nguy hiểm, nên tìm những cây thấp, nhỏ để trú vào gốc cây, không trú vào những cây cao.
- Đông - Tây Trường Sơn không hề hoang vu, hẻo lánh như lời đồn mà có nhiều thị trấn, thị tứ, có nơi phát triển như thành phố để du khách nghỉ ngơi, thư giãn, tham gia các hoạt động du lịch.
- Muốn tìm một nơi thực sự hoang sơ, du khách có thể đi thật sâu vào các bản làng, nơi giao thông khó khăn, ít người biết, như xã Ngọc Linh trong khu bảo tồn Ngọc Linh.
- Giúp người dân tộc phát triển không chỉ bằng cách trợ cấp thực phẩm cho họ mà còn có thể tư vấn, giúp đỡ họ mở homestay, farmstay, xây dựng một cộng đồng du lịch sinh thái ngay ở bản làng.
- Chuẩn bị xe thật kĩ càng, kiểm tra xăng dầu trước khi đi.
- Người dân ở đâu cũng rất tốt. Nếu khó khăn đừng ngại xin giúp đỡ. Du khách sẽ không chỉ vượt qua khó khăn mà còn hiểu thêm về con người, văn hóa nơi đó.
- Người đi cùng vô cùng quan trọng. Chọn được người hợp mình, đặc biệt là vui vẻ, không cáu kỉnh trước khó khăn là chân ái của chuyến đi.
"Trường Sơn Xanh", mở lối cho phụ nữ Pa Kô làm du lịch Từ dự án Trường Sơn Xanh tập huấn làm du lịch, những người phụ nữ Pa kô dần biến ngôi làng thân yêu của mình trở thành địa điểm du lịch hấp dẫn. Đội văn nghệ làng du lịch cộng đồng A Nôr trong đêm hội cùng du khách Từ dự án mở lối.. Dự án Trường Sơn Xanh chính thức khởi động...