Nhìn cảnh chồng chạy theo níu kéo vợ cũ, tôi ôm bụng bầu mà bật khóc chua chát
Khi chạm mặt nhau, vợ cũ của chồng đã vội quay lưng bỏ đi, giống như đang trốn chạy. Chồng tôi đuổi theo, mặc kệ tôi ôm bụng bầu đứng đó.
Dù biết Đạt đã từng có một đời vợ nhưng tôi vẫn yêu anh say đắm. Bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng khuyên can, tôi chỉ bảo đàn ông từng đổ vỡ mới thật sự trân trọng gia đình. Tôi tin tưởng Đạt sẽ yêu thương, bù đắp thiệt thòi cho tôi và hết mực vun vén tổ ấm mới.
Nhưng rồi tôi đã lầm. Cuộc sống của một người vợ thứ 2 thật sự không dễ dàng gì. Vì Đạt đã có nhà sẵn nên sau khi cưới, tôi chuyển về nhà anh ở. Hàng xóm xung quanh thấy tôi, họ xì xầm bàn tán. Có lần, tôi còn vô tình nghe một bà hàng xóm chê tôi xấu hơn, đen hơn và công việc không ngon nghẻ như chị vợ cũ. Tôi buồn lòng, tâm sự với chồng thì anh hờ hững không quan tâm. Anh còn nói tôi nên làm quen với sự so sánh, họ so sánh đã miệng rồi thì tự im chứ anh không thể đi bênh vực tôi cả đời được.
Ngay cả nhà chồng cũng hay đặt tôi và vợ cũ của chồng lên bàn cân so sánh. Họ nói tôi không phóng khoáng bằng, cư xử cũng không tế nhị bằng,… Nhưng vì lương tôi rất thấp, làm sao có thể chi tiêu mạnh tay được? Dần dần, tôi cũng không còn muốn về nhà chồng nữa. Tôi ám ảnh việc mình bị so sánh với người cũ của chồng, tâm tính cũng không còn hiền hậu như trước. Mỗi khi ai nhắc đến chị ấy, tôi đều cáu kỉnh, bực bội ra mặt.
Chồng tôi đuổi theo, nắm tay vợ cũ; bỏ mặc tôi một mình. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Khi tôi báo tin có thai, trái với sự tưởng tượng, chồng tôi rất bình thản. Anh bảo mình từng có con một lần rồi nên giờ thấy cũng “bình thường” chứ không hăm hở, vui sướng như lần đầu. Tôi rơi nước mắt tủi thân, càng cảm thấy mình đang đi sai đường.
Mấy ngày trước, chồng chở tôi đi siêu thị mua đồ bầu. Lúc loay hoay lựa đồ, chúng tôi lại chạm mặt vợ cũ của anh. Vừa thấy chúng tôi, chị ấy đã vội quay lưng, dắt con bỏ đi như trốn chạy. Tôi chỉ không ngờ, chồng tôi lại đuổi theo. Anh kéo tay chị ấy lại, cả 2 người đứng nói chuyện gì đó, rồi anh bế con, hôn con. Tôi đứng nhìn theo, cảm giác sụp đổ thật sự. Nhìn 3 người bọn họ vẫn rất giống một gia đình, còn tôi chỉ là kẻ chen ngang, cay đắng làm sao?
Sau hôm đó, tôi luôn suy nghĩ đến chuyện ly hôn vì tôi thấy chồng không hề yêu mình. Người anh yêu vẫn là vợ cũ, chỉ là không hiểu sao họ lại chia tay nhau. Chồng thì vẫn bình thường, vô tâm, lạnh nhạt. Tôi muốn gặp vợ cũ anh, hỏi thẳng thắn mọi chuyện rồi đưa ra quyết định cuối cùng. Như vậy có ổn không?
Vừa thắp hương giỗ đầu chồng thì có người đàn ông giống hệt anh bước vào nhà, tôi run rẩy khấn vái thì nghe tiếng thở dài
Mẹ tôi nghe vậy, vội vào ôm và nhìn người đàn ông đó thật kỹ rồi bật khóc, hỏi đi hỏi lại.
Chuyện tương lai không ai nói trước được điều gì, đặc biệt là sinh li tử biệt. Trước đây tôi từng có một gia đình nhỏ rất hạnh phúc, một người chồng luôn nghĩ cho vợ, chăm chỉ làm ăn khiến tôi tự hào, đứa con gái nhỏ ngoan biết nghe lời. Cuộc sống hôn nhân không tránh khỏi những lúc cãi vã, nhưng sau tất cả chúng tôi vẫn cần nhau, yêu và không thể xa rời được.
Vợ chồng tôi từng vạch ra kế hoạch tương lai, năm 40 tuổi, 50 rồi 60, 70 tuổi sẽ đi đâu, làm gì cùng nhau. Vậy mà tất cả đều phải bỏ lửng, giang dở khi chồng tôi đột ngột qua đời vì gặp nạn giao thông. Ngày nghe tin anh cấp cứu tôi sốc tột độ, ôm bụng bầu vào viện mà tôi không dám tin sự thật rằng anh không thể qua khỏi. Tại sao lại nghiệt ngã như vậy. Đứa con thứ 2 của tôi mới được 5 tháng, chưa chào đời mà anh lại bỏ mẹ con tôi đi như thế.
Số phận nghiệt ngã biến tôi trở thành người đàn bà bất hạnh, ôm trọn đau đớn. Tôi chẳng biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo khi không có anh, những ngày tháng phía trước thật khó khăn. Nhưng tôi chẳng thể làm điều gì dại dột vì tôi còn 2 đứa nhỏ, chúng cần tôi, bố nó cũng mong tôi thay anh chăm sóc các con thật tốt. Tôi tin như vậy.
Mất chồng, tôi tập quen với cuộc sống của một người đàn bà goá. Nhà chồng thương tôi nên giúp đỡ nhiều lắm, tôi biết mẹ đau xót con trai nhưng chẳng dám thể hiện vì sợ tôi buồn. Mẹ chồng tâm sự bảo tôi cứ chờ 2 thằng vào lớp 1 rồi lúc đó đến với ai cũng được. Bà chỉ xin tôi đừng lấy chồng mới khi các con còn nhỏ quá tội nó, bà nội sẽ nuôi hết các cháu tôi không phải bận tâm. Mẹ thật tâm lý nhưng tôi chưa nghĩ đến điều đó.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, giờ cháu thứ 2 của tôi được mấy tháng rồi, cũng đến giỗ đầu của chồng. Là giỗ đầu nên tôi và mẹ quyết định mở rộng, mời dòng họ. Thắp nén hương, nhìn lên di ảnh chồng nỗi đau một năm trước lại hiện về, tôi vẫn đau vẫn xót xa vô cùng. Mới đó thôi mà đã một năm rồi, một năm tôi thay anh làm bố, thay anh chăm sóc mẹ.
Thắp hương xong quay ra bế con thì tôi sững người thấy một người đàn ông giống hệt chồng đang bước vào nhà. Là chồng tôi, đúng chồng tôi rồi nhưng không phải anh mất rồi mà. Sự bối rối, hoang mang đan xen cả sợ hãi vì nghĩ mình thần hồn nát thần tính, tôi quỳ xuống khấn vái, khóc lóc trước người đàn ông đó: "Em xin lỗi anh, em xin lỗi anh. Anh sống khôn thác thiêng phù hộ cho mẹ con em".
Người đó cúi xuống đỡ lấy tôi thở dài giải thích: "Em bình tĩnh, anh không phải Phong - chồng em. Anh là Phú - anh sinh đôi với chồng em thôi. Anh bị bố bế đi vào Nam từ lúc mới sinh, giờ mới có cơ hội về tìm mẹ và em trai, không ngờ lại cay đắng thế này".
Mẹ tôi nghe vậy, vội vào ôm và nhìn người đàn ông tên Phú đó thật kỹ rồi bật khóc, hỏi đi hỏi lại: "Phải Phú không con?". Anh ta gật đầu, nói hết tất cả rằng bố nói dối mẹ đã mất, không cho anh biết sự thật. Mãi gần đây, ông bệnh nặng mới cho anh biết sự thật và tìm về đây nhận mẹ và em trai.
Vậy mà tôi cứ tưởng chồng mình về. Biết hoàn cảnh mẹ con tôi, anh Phú bảo sẽ thay Phong nuôi 2 đứa nhỏ còn tôi muốn cứ đi bước nữa vì còn quá trẻ. Tôi cười mà chẳng biết trả lời ra sao, anh ấy thật tốt như chồng tôi vậy, chỉ tiếc chúng tôi không còn được ở bên nhau nữa rồi.
(maiphuong...@gmail.com)
Tức giận vì mẹ đem sữa tiền triệu của cháu cho mèo uống, nhưng rồi tôi bật khóc ân hận khi biết lý do Tôi làm mẹ cũng tệ, mà làm con cũng chẳng ra sao... 20 năm trước khi còn là một đứa nhỏ, tôi đã nghĩ ra rất nhiều lý do để khi trưởng thành sẽ không lấy chồng sinh con nữa. Tôi chứng kiến cảnh bố mẹ gây gổ với nhau, chửi mắng nhau, thậm chí lôi cả tôi ra để trút giận. Họ...