Nhiều điểm “lạ” trong cuộc thi Khoa học của học sinh phổ thông
Có quan điểm cho rằng một vài đề tài “quá sức” với các con, hoặc những đề tài đó như đã nghe thấy ở “đâu đấy”, hoặc như đã được trao giải tại một kỳ thi nào đó.
“Với góc độ là một phụ huynh có con đã từng đi thi, một giáo viên và giờ là tư cách một nhà quản lý thì tôi thấy cuộc thi Khoa học Kĩ thuật cấp Quốc gia học sinh Trung học phổ thông cũng đã tạo ra một sân chơi nếu “đúng nghĩa” nó sẽ rất bổ ích cho học sinh.
Như tiêu chí của cuộc thi là khuyến khích các con nghiên cứu khoa học, say mê tìm tòi sáng tạo, từng bước làm quen dần với một phương pháp học tập mới không phải là thầy đọc trò ghi. Các con từ lý thuyết ra thực hành, nếu chúng ta thực hiện được theo đúng ý nghĩa ban đầu thì tôi thấy cực kỳ bổ ích cho các con. Cá nhân tôi rất ủng hộ cuộc thi này.
Qua báo chí tôi thấy có một số đề tài rất hay, đề tài nho nhỏ phù hợp với lứa tuổi và suy nghĩ của các con, phù hợp với đặc điểm của vùng miền nơi các em sinh sống, đây là một yếu tố quan trọng và rất thực tế”, nhà giáo Trần Thùy Dương – Bí thư Đảng ủy, Hiệu trưởng Trường Trung học phổ thông chuyên Hà Nội – Amsterdam đã chia sẻ như vậy khi trao đổi với phóng viên Tạp chí điện tử Giáo dục Việt Nam.
Nhà giáo Trần Thùy Dương: “Có đề tài khi nghe các con thuyết trình tôi thấy quá vĩ mô. Vậy nên chúng ta phải là người định hướng cho các con và đặc biệt là ban giám khảo cần cho các con thấy được đề tài này đang quá sức”. Ảnh: Tùng Dương.
Trước những quan điểm cho rằng có một vài đề tài “quá sức” với các con, hoặc những đề tài đó giống như đã nghe thấy ở “đâu đấy”, hoặc như đã được trao giải tại một kỳ thi… nào đó rồi, về vấn đề này, cô Dương chia sẻ:
“Chuyên môn của tôi không phải là những môn khoa học, chế tạo, hóa sinh, nhưng tôi cũng có “cảm giác” rằng đây đó cũng có một số đề tài khi đọc qua thì người lớn cũng hơi “giật mình” bởi những đề tài đó mang tầm vĩ mô.
Có lẽ một đứa trẻ với thời gian trong khoảng 1 năm học thì rất khó có thể hoàn thiện được đề tài khoa học đó, kể cả một nghiên cứu sinh thực hiện cũng rất khó. Điều này theo tôi phụ thuộc rất nhiều vào thầy cô hướng dẫn và đặc biệt là ban giám khảo khi chấm điểm tại các cuộc thi này.
Thời gian qua có nhiều dư luận xôn xao trước những hiện tượng “lạ” trong cuộc thi Khoa học kĩ thuật cấp quốc gia dành cho học sinh phổ thông có xuất hiện hàng loạt đề tài đao to búa lớn, quá tầm đối với học sinh.
Với một số dự án nghiên cứu của học sinh phổ thông đạt giải thì nhiều chuyên gia đầu ngành trong lĩnh vực đó cho biết: Đối với những vấn đề này đến thầy cô của các em còn không hiểu. Nghiên cứu này phải là những tập thể, những người có kiến thức chuyên môn đầy đủ, nắm vững phương pháp nghiên cứu khoa học Y khoa với chương trình đại học và sau đại học, đồng thời có nhiều kinh nghiệm trong nghiên cứu khoa học.
Học sinh có tham gia đề tài khoa học đó thì chỉ là cộng sự sau khi các em đã được huấn luyện kỹ về một nội dung nào đó. Tôi thấy có chuyên gia nhận định: Nhiều khả năng đó là sản phẩm của thầy, chuyên gia và không biết có phải là số liệu trung thực của nghiên cứu hay không? Các em học sinh lên đọc tại cuộc thi nhưng chắc chắn không thể hiểu được thấu đáo đề tài này”.
Đề tài nghiên cứu “tầm cỡ” của học sinh sẽ thành tiền lệ xấu?
Theo cô Dương: “Tôi đọc báo thấy không ít những học sinh phổ thông đã có sản phẩm, đề tài nghiên cứu về ung thư tham dự cuộc thi Khoa học kỹ thuật và đạt giải, đã được chọn đi thi thi quốc tế? Vậy rất cần làm rõ có hay không đó sản phẩm của người lớn làm hộ để các em đi thi.
Với tôi đây là cuộc thi cấp Trung học phổ thông nhưng cũng rất cần những tiêu chí đánh giá cụ thể, ban giám khảo là những người có chuyên môn hơn ai hết về lĩnh vực đó và dễ dàng đánh giá, nhận biết được được đề tài khoa học đó của người lớn, hoặc đã nằm trong luận án thạc sỹ, tiến sỹ của ai đó, và cũng có thể đã được trao giải tại một cuộc thi nào đó? Có chăng chỉ khác tên đề tài mà thôi.
Trên thế giới thì việc sao chép ý tưởng, đề tài, sử dụng đề tài …đã được công bố thì đó là một lỗi rất nặng. Tôn chỉ của chúng ta đưa ra là thi và chấm ý tưởng của các con, chấm xem ý tưởng đó có cơ hội để phát triển ra những đề tài sau này áp dụng vào cuộc sống hay không? Tiếp đó là người lớn và các chuyên gia sẽ nghiên cứu phát triển thêm cho hoàn thiện.
Video đang HOT
Trên đấu trường quốc tế thì ban giám khảo và các chuyên gia chấm điểm đều dựa vào tiêu chí đó, chấm điểm ý tưởng. Ý tưởng đó phải giúp gợi mở ra những đề tài nghiên cứu sau này, đó là điểm hay nhất của cuộc thi.
Các con học sinh chưa có kinh nghiệm nhưng lại có sự sáng tạo của những đứa trẻ, còn nếu bây giờ chúng ta chấm điểm các con phải ra được một sản phẩm có tác dụng cụ thể thì theo tôi chi phí phòng thí nghiệm nó sẽ quá lớn đối với cả một công ty chứ chưa nói đến một trường phổ thông.
Với những đề tài nào đó “quá sức” học sinh, ở tầm “vĩ mô” mà vẫn được chấp nhận thì đó sẽ là một tiền lệ xấu, nhiều em học sinh ở các tỉnh, thành phố khác nhìn và học theo rằng cũng phải có những đề tài nghiên cứu khoa học tầm vĩ mô hoặc những đề tài tốn kém thì mới dám đi thi thì đó cũng là một sự lãng phí”.
Theo cô Dương: “Các em học sinh tham gia cuộc thi này tôi thấy các con thực sự có đam mê, nghe cách trình bày, diễn giải, cách phát triển…thì tôi chắc chắn đó là ý tưởng của các con chứ không phải của “người lớn”.
Nhưng cũng có đề tài khi nghe các con thuyết trình tôi thấy quá vĩ mô. Vậy nên chúng ta phải là người định hướng cho các con và đặc biệt là ban giám khảo cần cho các con thấy được đề tài này đang quá sức.
Nếu chúng ta định hướng tốt, thì trong những năm tiếp theo học sinh sẽ bám lấy những định hướng đó để rồi cho ra những ý tưởng, những đề tài phù hợp, thực tế theo tiêu chí đề ra.
Nhiều thầy ở bậc tiến sỹ, bậc đại học thường có tầm nhìn rộng, bao quát vấn đề, mà các thầy hỏi, chấm điểm ở một cái “tầm” như vậy thì con trẻ sẽ dần dần bị nâng lên theo, cứ bị với cao mãi rồi “đây đó” sẽ nảy sinh ra những đề tài không phù hợp, quá cao siêu thiếu thực tế. Thậm chí đưa đề tài ra chấm điểm xong về cất đi vì không thể áp dụng hay phát triển thêm được. Đó cũng là lãng phí mà còn tạo tiền lệ không hay”.
Những học sinh trong Câu lạc bộ Bobotis Trường Trung học phổ thông chuyên Hà Nội – Amsterdam thỏa sức sáng tạo tại phòng nghiên cứu của trường. Ảnh: Tùng Dương.
Cá nhân tôi rất ủng hộ cuộc thi này
Có dư luận cho rằng có thể một vài đề tài của “người lớn” nhưng để các em đứng tên mang đi dự thi? Cô Dương nói: “Nếu như có thật chuyện đó xảy ra thì thứ nhất sẽ làm mất lòng tin của những học sinh có sức sáng tạo.
Trẻ con dù có sáng tạo đến mấy thì cũng vẫn là trẻ, không thể có sự chín chắn, thực tế hoặc những kiến thức uyên thâm. Còn không thì đâu cần ai cũng phải học lên đại học nếu như ở tầm các con đã có những suy nghĩ và đề tài “tầm cỡ” như vậy?
Mục đích của chúng ta là khuyến khích sự say mê sáng tạo của các con mà nếu để tình trạng như vậy thì đâu còn ý nghĩa. Chúng ta luôn dạy học trò phải thật thà thì chúng ta cũng cần phải nghiêm túc thực hiện việc đó để làm gương cho các con noi theo”.
Cô Dương chia sẻ thêm: “Hiện nay có một điều rất mừng là học sinh trường Ams theo tôi quan sát thấy các con rất đam mê khoa học, các con tự thành lập các Câu lạc bộ Robot, Câu lạc bộ nghiên cứu Khoa học, Câu lạc bộ Thiên văn, Câu lạc bộ Thiết kế Đồ họa…đó thực sự là sở thích của các con và cũng đã đạt được nhiều thành tích nhất định.
Trong thời gian tới, ban giám hiệu nhà trường mong muốn những câu lạc bộ này không chỉ mang tính chất sở thích, cũng như hoạt động theo kiểu phong trào mà nó sẽ là định hướng phát triển năng khiếu của học sinh.
Ví dụ Câu lạc bộ Thiên văn có thể của những em chuyên môn Vật lý hay Toán học, chúng tôi sẽ đầu tư mời thầy để huấn luyện các con từ niềm đam mê đó phát triển thành kỹ năng cao hơn.
Các con rất thích học đi liền với thực hành, như vậy sẽ không còn cảm thấy áp lực với lý thuyết mà sẽ trở nên yêu thích môn học hơn. Tôi cũng mong rằng sẽ khuyến khích niềm đam mê khoa học của các con thể hiện qua các câu lạc bộ như vậy chứ không phải vì áp lực tham gia chỉ để lấy giải.
Việc học mà không có đam mê thực sự thì các con khó mà giỏi được, vậy muốn giỏi thì trước hết phải tạo cho các con niềm đam mê”.
Bỏ thâm niên nhà giáo không ai vui, nhưng cần thiết để trả lương theo công việc
Theo tôi việc được trả lương theo năng lực, theo tính chất công việc đang làm cũng là một động lực tốt thúc đẩy các giáo viên ở mọi lứa tuổi cống hiến hết mình.
"Đứng về quan điểm cá nhân thì tôi hay bất cứ thầy cô nào có tuổi cũng vậy, đã có khá nhiều năm công tác trong nghề thì đương nhiên chúng tôi cũng cảm thấy không vui lắm. Thực sự là phải nói như vậy vì đang hưởng mức phụ cấp thâm niên như vậy mà bây giờ không còn nữa thì không ai vui cả.
Nhưng chúng ta cũng nên nghĩ rộng ra một chút. Theo tôi việc được trả lương theo năng lực, theo tính chất công việc đang làm đó cũng là một động lực tốt thúc đẩy các giáo viên ở mọi lứa tuổi cống hiến", nhà giáo Trần Thùy Dương - Hiệu trưởng Trường Trung học phổ thông chuyên Hà Nội - Amsterdam đã chia sẻ như vậy khi trao đổi với phóng viên Tạp chí điện tử Giáo dục Việt Nam.
Học sinh Trường Trung học phổ thông chuyên Hà Nội - Amsterdam trong tà áo dài duyên dáng. Ảnh minh họa: H.A.
Theo cô Dương: "Người xưa vẫn nói rằng thầy giáo già con hát trẻ, điều này có nghĩa để trở thành một giáo viên nhiều kinh nghiệm thì đương nhiên cần một bề dầy tích lũy sau nhiều năm giảng dạy. Việc này quả thật tôi cũng có trải nghiệm với mấy chục năm trong nghề.
Tuổi trẻ có sự năng động, sáng tạo tâm huyết của tuổi trẻ nhưng để có kinh nghiệm thì chúng ta không thể có ngay trong 1 - 2 năm công tác được. Nhưng mặt khác cũng cần phải khuyến khích động viên bởi nếu thầy cô với công việc tạm gọi là như nhau, hưởng cùng mức lương thì tôi chắc không có ai thích làm thêm việc.
Nhiều thầy cô làm thêm công việc kiêm nhiệm, tổ trưởng chuyên môn...rõ ràng họ vất vả hơn về công việc đồng thời chịu trách nhiệm chính trước ban giám hiệu nhà trường về công tác chuyên môn của tổ mình.
Ngoài ra những thầy cô làm về công việc đoàn thể, ví dụ Bí thư Đoàn trường, Bí thư chi Đoàn giáo viên và những hoạt động phong trào đó có đóng góp rất nhiều cho sự phát triển của một nhà trường. Công việc mọi người thường nói là "không tên" nhưng việc ghi nhận cho các thầy cô đó hầu hết là ở mặt tinh thần, có giấy khen, bằng khen còn về vật chất mới chỉ gọi là có.
Nhưng thầy cô phụ trách công đoàn lo cho cuộc sống của anh chị em giáo viên và đây là việc vô cùng cần thiết, chúng ta là một tập thể, một môi trường sư phạm thì ngoài chuyên môn ra cũng cần phải có những hoạt động khác nữa.
Vậy rõ ràng tôi thấy nếu như có một cơ chế để trả lương các thầy cô theo năng lực chuyên môn, cũng như là nhiệm vụ công việc kiêm nghiệm thì đó là điều rất đáng mừng. Chúng ta sẽ có nhiều người với chuyên môn tốt sẵn sàng cống hiến, chứ nếu cứ cào bằng thì tôi e rằng mọi người thiên về làm đúng nhiệm vụ của mình mà thôi.
Ở đây tôi không nói đến lứa tuổi và tôi không có ý định phân biệt về tuổi, cũng có rất nhiều thầy cô ở lứa tuổi đáng kính nhưng phụ trách việc Công đoàn vô cùng tốt, đôi khi thế hệ trẻ chưa theo được. Ở đây chúng ta khuyến khích về công việc, về chuyên môn, về năng lực hoạt động...
Đôi khi cũng có những bạn trẻ ở đâu đó và cũng là số ít có tư tưởng khi được vào biên chế, chắc chân rồi là yên tâm và cứ đúng việc thì làm, hết giờ thì về. Vậy để nhà trường ép những giáo viên này phải tham gia thêm nhiều hoạt động thì rất là khó.
Vậy nên quan điểm cá nhân tôi ủng hộ phương án bỏ phụ cấp thâm niên và nói đúng hơn là trả lương theo công việc. Tuy nhiên tôi nghĩ các cấp quản lý sẽ có những nghiên cứu để làm sao hợp lý, điều hòa giúp cho quy định chặt chẽ hơn".
Nhiều ý kiến của giáo viên cho rằng thời gian dạy số tiết trong tuần như nhau, có không ít giáo viên già lâu năm nhưng đóng góp của họ vào công việc không hiệu quả. Nhưng những giáo viên trẻ, có năng lực muốn công hiến thì lại rất ủng hộ chính sách này.
Cô Dương cho biết: "Nếu như chúng ta có thể kết hợp cả 2 ở mức nào đó, có nghĩa cũng có khuyến khích độ thâm niên, mức độ đóng góp của các thầy cô nhưng ở mức được hưởng thế nào thì chúng ta phải tính kỹ, chứ không phải càng lâu năm lại phải cộng phụ cấp rất nhiều trong khi giáo viên trẻ cứ ngồi chờ.
Ngược lại khi chúng ta tính cơ chế cho các giáo viên kiêm nghiệm, trả lương theo nhiệm vụ, theo năng lực và tính chất công việc...thì mức đãi ngộ đó cũng không hề kém so với mức phụ cấp của giáo viên lâu năm. Vấn đề ở đây là công bằng, theo công việc thì chính xác hơn, còn theo thâm niên thì cũng nên có chút gì đó để khuyến khích, ghi nhận".
Giờ Chào cờ đầu tuần tại Trường Trung học phổ thông chuyên Hà Nội - Amsterdam. Ảnh: Tùng Dương
Có nên bỏ biên chế hay không?
Cô Dương nêu quan điểm: "Bất cứ một phương án nào bao giờ cũng có mặt khó khăn và thuận lợi, tuy nhiên cũng cần phải đưa ra để cân nhắc phương án nào có nhiều thuận lợi hơn khi thực hiện.
Biên chế thì cũng có cái ràng buộc đối với các thầy cô, họ cần phải được đánh giá theo năm, họ sẽ có quyền lợi phát triển về sự nghiệp và những người có năng lực thật sự sẽ được cất nhắc bổ nhiệm lên vị trí cao hơn, có thể làm quản lý nhà trường. Đó cũng là điều các thầy cô đang phấn đấu và cũng là động lực để gắn chặt họ vào công việc.
Còn nếu như bỏ hoàn toàn biên chế thì cũng có khả năng dẫn đến việc các thầy cô đi dạy chỉ vì lương. Như vậy sự cạnh tranh giữa các trường sẽ mạnh hơn và trường nào lương cao, đãi ngộ tốt thì sẽ thu hút được nhiều giáo viên giỏi. Việc giữ chân người tài sẽ rất áp lực và có thể sang một hình thức như các trường tư thục, hơi khó có sự ổn định lâu dài của giáo viên. Đây là một bài toán rất khó.
Vẫn rất cần có một cơ chế để giữ chân được giáo viên nói chung và đặc biệt là giáo viên giỏi. Có thể không biên chế cả đời nhưng cần phải có những đợt đánh giá lại giáo viên sau 3 đến 5 năm công tác, nó sẽ như một cái mốc để giáo viên nhìn nhận lại bản thân, tự phấn đấu không ngừng.
Chúng ta không nên dựa vào cảm tính riêng của người lãnh đạo, cũng không dựa vào đánh giá của các đồng nghiệp trong trường mà phải là đánh giá của học sinh, của phụ huynh các em. Nếu như một giáo viên được trên 80% các lớp đều khen và thích người đó dạy thì đương nhiên kết quả đó có độ chính xác cao.
Còn với giáo viên khi vào dạy mà lớp nào cũng trăn trở, lớp nào cũng "chưa quen" với cách dạy đó, phong cách dạy có thể nói chưa quen thì chỉ 1 năm là quá đủ, chứ còn 5 năm mà vẫn chưa quen thì chắc chắn giáo viên đó có vấn đề về chuyên môn. Vậy nên rất cần có cơ chế đánh giá để giáo viên nhìn nhận lại bản thân.
Cũng rất cần những chế tài, ví dụ sau 5 năm mà mức độ đánh giá của học sinh vẫn không đạt, không được tín nhiệm cao thì phải có điều chuyển sang bộ phận khác".
Cô Dương chia sẻ thêm: "Phản ứng của con người thường rất tự nhiên, bởi vì lâu rồi chúng ta theo một cái "nếp" như vậy và tự nhiên đùng một cái nói bỏ đi thì cũng rất khó. Vậy theo tôi vẫn cần có một chút gì đó ghi nhận công lao, đánh giá của các thầy cô trong ngần đó năm công tác chứ không nên bỏ hẳn, mức độ nào thì các nhà quản lý cần nghiên cứu kỹ.
Còn chúng ta vẫn rất cần khuyến khích động viên không cứ phải là thế hệ trẻ, có thể là trung tuổi nhưng họ có đóng góp nhiều, quan trọng là việc đóng góp của họ. Rất cần sự đánh giá theo năng lực công việc, theo đóng góp và các nhiệm vụ họ thực hiện, không phân biệt lứa tuổi".
Chỉ đọc tên dự án đã thấy đất nước mình sánh với cường quốc năm châu? Không đặt nặng thành tích, dự án của học sinh phải là những thứ rất gần gũi, đơn giản, chứ không mang tầm cỡ to tát quá sức học sinh. Những ngày này, đâu đó trên khắp cả nước ta đang từng bừng, hân hoan mừng học sinh đạt giải Quốc gia cuộc thi khoa học kỹ thuật dành cho học sinh trung...