Nhận được điện thoại, vợ vào viện mổ gấp, chồng vẫn ăn tối như thường
Khi đang ăn tối, điện thoại của Lucy reo lên. Cô lập tức tới bệnh viện để mổ cho một bệnh nhân, trong khi Chris vẫn tiếp tục ăn tối.
‘Vì cùng ngành, chúng tôi hiểu và thông cảm cho nhau’, Lucy kể.
Hỗ trợ nhau trong công việc
Chris Cartlidge và Lucy Khan kết hôn được 16 năm. Cả hai là bác sĩ phẫu thuật, chuyên ngành ung thư vú. Nói về cơ duyên trở thành vợ chồng, Chris chia sẻ: “Chúng tôi biết nhau từ cấp 3, sau đó cùng thi đỗ vào trường Y ở Edinburgh (Scotland) và cả hai quyết định học phẫu thuật ngực”.
Chris chia sẻ, họ hợp tác cùng nhau rất hiệu quả. “Chúng tôi có thể phẫu thuật hai bên ngực cùng một lúc cho bệnh nhân, nhờ vậy thời gian phẫu thuật giảm xuống và bệnh nhân mau phục hồi hơn”. Dù vậy, Chris và vợ vẫn vạch ra các giới hạn nơi công sở. Dù là vợ chồng nhưng cả hai phải giữ được thái độ chuyên nghiệp.
Hai vợ chồng Chris và Lucy. Ảnh: The Guardian
Về phía mình, Lucy chấp nhận khi kết hôn cùng đồng nghiệp thì việc dành thời gian cho con cái, gia đình là rất khó. Nhớ lại thời gian mới sinh con đầu lòng, Lucy kể: “Chris chăm sóc con trai ở Edinburgh, còn tôi thì ở Surrey để làm nghiên cứu. Sau đó anh ấy chuyển đến làm ở Sheffield, tôi phải ở nhà chăm con”.
Cô chia sẻ, nhiều cặp vợ chồng mặc định là vợ ở nhà chăm nom nhà cửa, nội trợ nhưng với cô và Chris, “nhiệm vụ” đó dành cho cả hai. Họ phải thật “linh hoạt” để con cái được nuôi dạy tốt nhất.
Lucy kể lại một kỷ niệm đáng nhớ. Khi họ đang ăn tối, đột nhiên điện thoại của cô reo lên. Bệnh viện thông báo, bệnh nhân của Lucy cần được phẫu thuật gấp. “Tôi lập tức đến bệnh viện, còn Chris tiếp tục ăn tối. Có thể với các gia đình khác, đây là việc nghiêm trọng. Nhưng vì cùng ngành, chúng tôi hiểu và thông cảm cho nhau”.
Chung một con thuyền đến suốt đời
Malte và Anastasiya đều là vận động viên chèo thuyền tại Đức. Họ chưa từng chung một đội thi đấu, cho đến Thế vận hội năm 2021. Khi chuẩn bị chia đội, Anastasiya đề nghị với Malte cùng nhau thi đấu.
Lúc đầu, Malte lo tập luyện cường độ cao và áp lực thi đua sẽ làm hỏng tình cảm của hai người nên quyết định từ chối vợ. “Sau đó chúng tôi nói chuyện và đi chơi với nhau nhiều hơn, tôi lại cảm thấy chúng tôi thật sự là một đội. Tôi đồng ý với đề nghị của vợ trước thềm trận đấu”, Malte kể lại.
“Trong chèo thuyền, giao tiếp là chìa khóa chiến thắng. Mọi hành động đều phải phán đoán dựa trên sự hiểu biết đồng đội. Là vợ chồng, nên việc này đối với chúng tôi dễ như ăn bánh”, Malte chia sẻ thêm.
Malte và Anastasiya cùng nhau tập luyện tại Đức. Ảnh: Lars Wehrmann/ DSV
Anastasiya cũng rất hiểu chồng mình. Cô chia sẻ, khi bắt đầu tập luyện hay thi đấu, Matle sẽ cộc cằn, nghiêm túc khác với bình thường. Cô phải học cách nhẫn nhịn và chấp nhận tính cách đó của “đồng đội”, không xen lẫn những cảm xúc riêng tư.
Matle tự hào chia sẻ: “Những trận đấu căng thẳng hay áp lực tập luyện đã giúp vợ chồng tôi gắn bó hơn. Đây là đỉnh cao sự nghiệp của tôi và Anastasiya. Và không chỉ ở Paris (Pháp), chúng tôi sẽ chung một con thuyền trong suốt quãng đời còn lại”.
Đi vào thế giới tâm hồn của nhau
Nicci Gernard và Sean đều viết văn, nhưng cách viết và hướng đề tài khác nhau. Nicci chia sẻ: “Chồng tôi viết về kẻ hủy diệt nhân loại, còn tôi sáng tác những cuốn sách về chứng mất trí nhớ”. Nicci yêu thích những từ ngữ chứa đựng cảm xúc, các tính từ mềm mại, còn Sean đam mê với sự gay cấn, giật gân.
Video đang HOT
Một lần, họ quyết định thử cùng viết một tác phẩm hư cấu. “Thật ngạc nhiên là nó rất hấp dẫn. Hóa ra khi viết cùng nhau, chúng tôi có tiếng nói chung về trí tưởng tượng”, Nicci chia sẻ. Từ đó đến nay, cặp vợ chồng này đã lấy bút danh Nicci French và viết kịch bản cho 26 bộ phim.
Nicci Gerard và chồng thảo luận về ý tưởng cho cuốn sách tiếp theo. Ảnh: Roo Lewis
Khi cùng viết sách, Nicci và Sean đi sâu vào trí tưởng tượng của nhau, thậm chí họ phải bỏ đi cái tôi và sự phù phiếm của mình. “Tất nhiên chúng tôi vẫn cãi nhau, nhưng phải có giới hạn và phải cùng giải quyết để quyển sách được hoàn thiện” – Nicci chia sẻ cách mà vợ chồng cô xử lý những bất đồng.
Hàng năm, vào tháng 9, Sean và Nicci sẽ có một kỳ nghỉ dài để ở bên cạnh nhau. Kỳ nghỉ là khoảng thời gian để họ cùng nhau suy nghĩ và phát triển ý tưởng, cốt truyện, chủ đề cùng nhân vật suốt hàng giờ mà không bị phân tâm bởi việc khác.
Khi bắt tay vào viết lách, mỗi người làm một công việc. “Vợ tôi sẽ viết chương đầu, tôi sẽ đọc, chỉnh sửa và viết tiếp chương hai. Cả hai gửi email cho nhau như vậy tới khi cuốn sách hoàn thiện”, Sean nói.
“Đối thủ” của nhau
Kathleen Martin và John Hwa đều là nhà nghiên cứu tim mạch ở Yale. Kathleen và John sở hữu 2 phòng nghiên cứu cạnh nhau. Họ thực sự là “đối thủ” của nhau.
Trong những năm đầu tiên về cùng một nhà, cả hai phải cật lực làm ở các phòng thí nghiệm, để có đủ vốn liếng xây dựng cơ sở riêng. “Phụ nữ khi làm nghiên cứu, dễ bị coi thường và gắn mác bám áo chồng. Thế nên, tôi và John cố gắng chuyên nghiệp nhất trong công việc, không thể hiện tình cảm nơi công sở”, Kathleen chia sẻ.
John Hwa và vợ trong phòng làm việc tại Yale. Ảnh: Benedict
Mặc dù khác nhau về lối sống, nhưng John và Kathleen biết cách cân bằng chúng và vận dụng vào công việc nghiên cứu của mình. “Tôi là người ưa mạo hiểm và bay bổng, nhưng vợ tôi lại là người thực tế, logic. Và chúng tôi tiếp nhận khoa học bằng cả hai góc nhìn đó. Thật tuyệt!”, John nói.
John chia sẻ thêm về việc các cặp vợ chồng cùng làm nghiên cứu: “Họ có thể nâng cao hiệu quả và học hỏi từ nhau nhiều hơn so với những cặp vợ chồng khác ngành. Nhưng việc này đòi hỏi tính kỷ luật và sự phối hợp của cả hai. Chắc không ai muốn ly dị chỉ vì giám sát, xoi mói hay cãi nhau về công việc đâu nhỉ?”.
Kết hôn với người cùng ngành mang lại nhiều lợi ích về cả khía cạnh công việc lẫn tình cảm vợ chồng. Tuy nhiên, cũng cần cân nhắc kỹ lưỡng về khả năng quản lý thời gian, áp lực công việc để đảm bảo công việc không làm ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình, chăm sóc con cái.
Hồn nhiên tuổi 16
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của tôi, đó là ngày sinh nhật! Thế là tôi vừa tròn 16 tuổi!
Ảnh minh họa/ITN
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của tôi, đó là ngày sinh nhật! Các bạn có tưởng tượng được là tôi đã chờ đợi ngày này từ bao lâu rồi không! Thế là tôi vừa tròn 16 tuổi! Đối với tôi thì niềm vui của ngày tuyệt vời này còn được nhân lên gấp đôi, vì đó cũng là ngày sinh nhật cô bạn thân tốt nhất của tôi nữa.
Chúng tôi ra đời chỉ cách nhau có 10 tiếng thôi và có thể vì thế mà tính tình của chúng tôi khác nhau chăng? Cô bạn Alisa chào đời sớm hơn tôi, chắc hẳn do vậy mà nó nhanh nhẹn và lanh lợi hơn tôi, nhưng chúng tôi lại rất hợp nhau và bổ sung cho nhau.
Tôi thì suốt ngày ru rú ở trong nhà và thích xem vô tuyến hơn là đi nhảy nhót, còn Alisa thì lại say mê nhảy disco và những đám đông vui ồn ào khác. Nó có rất nhiều bạn bè, ngoài tôi ra còn là những chàng trai, còn tôi thì không thể nhìn thẳng vào mắt một anh chàng nào, cho dù chỉ là một giây vì sẽ đỏ mặt lên mất thôi.
Và các bạn có biết là tôi đã được tặng món quà gì trong ngày sinh nhật không? Đó là thứ mà tôi đã mơ ước từ lâu - một chiếc điện thoại di động nhỏ, màu xám và đẹp vô cùng. Điều thú vị là Alisa cũng được tặng món quà hệt như thế! Kỳ lạ hơn nữa là chiếc vỏ máy của chúng cũng giống nhau.
Hóa ra là cha mẹ của chúng tôi đã cùng nhau chọn quà. Chúng tôi sướng phát điên lên mà không ngờ rằng sau đó sẽ có điều gì chờ đợi chúng tôi. Chúng tôi không rời xa chiếc máy, thế nhưng có lần cô bạn tôi lại đánh mất chiếc móc đeo máy nên để nhờ chiếc điện thoại vào túi của tôi.
Tôi đã biết rằng, đối với tôi, tuổi 16 sẽ đem lại điều may mắn và lúc nào cũng luôn hy vọng. Và thế rồi chỉ hai ngày sau sinh nhật thì đã có một sự thay đổi đầu tiên trong đời tôi.
Có người đã hẹn hò với tôi. Trước đó chỉ là người ta không để ý đến tôi, còn tôi thì không để ý đến chàng trai đang hò hẹn với mình. Nhưng không sao cả, điều quan trọng là đã có ai đó mời ta đi chơi đâu đó...
Tôi và cô bạn đã kịp báo cho tất cả những người quen số máy di động của mình và thế là đã có những tiếng chuông đầu tiên. Trong máy của tôi vang lên một giọng con trai lại rất chi là trìu mến: "Lisa, cậu sắp đến chưa? Mình đang chờ đấy!".
Lạ thật, tôi chỉ cho các cô bạn gái số máy của mình thôi mà. Tôi lập tức ngắt máy và chờ xem, chắc là có ai đó nhầm số rồi... Sau đó thì tôi cũng quên đi và trên đường đi học về tôi và Alisa bàn nhau xem sẽ làm gì vào thứ Bảy ngày mai.
Minh họa/INT
- Vaxilisa, hay là chúng mình đến sàn nhảy disco nào đó vậy nhé!
- Không, Alisa, ngày mai mình không đi được. Mình đã có hẹn với Andrey. Có lẽ bọn mình sẽ đi dạo cả ngày!
- Thôi được, hôm nay mình sẽ gọi lại cho cậu.
- Này, Alisa, đã có ai gọi vào điện thoại cho cậu chưa?
- Có một tên dở người nào đó báo hủy cuộc hẹn, rằng hắn không thể tới đó và muốn hoãn vào khi khác, nói tóm lại là một tên ngốc nào đó ấy mà! - Cô bạn giận dữ kể lại với tôi.
Ôi, hôm nay là thứ Bảy rồi, ngày hẹn hò đầu tiên của tôi. Tôi đã mua một chiếc áo mới mặc rất hợp. Tôi đã cẩn thận chuẩn bị cho cuộc hẹn: Trang điểm, chải kiểu tóc mới, mặc thật đẹp và tự mình cũng không nhận thấy là mình lại đẹp đến như thế.
Tôi thấy lòng mình cứ lâng lâng và rồi tôi đi đến chỗ hẹn ở cửa hàng McDonal. Thế nhưng cậu ta không có ở đó, cậu ta đã không đến... Tôi đã đợi 30 phút và không thể hiểu vì sao ngay cả gọi điện cậu ta cũng không thể. Tôi ra về trong tâm trạng rối bời và quyết định là sẽ không bao giờ nói chuyện với anh chàng đó nữa. Rõ là chán...
Cuộc sống cứ dần trôi theo nếp quen thuộc. Andrey thường xuyên gọi điện cho tôi, nhưng tôi không nói chuyện với cậu ta. Tuy vậy, các chàng trai khác thì vẫn cứ gọi cho tôi, thậm chí cả những người mà tôi không quen biết, nhưng tôi mặc kệ.
Ở trường, tôi tắt máy điện thoại, còn Alisa thì ngược lại, cứ chờ đợi có ai đó gọi cho mình. Bây giờ có ít người gọi cho Alisa qua máy di động, nhưng điện thoại bàn ở nhà cô ấy thì không ngừng réo.
Có tiếng chuông điện thoại ngắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi đã chuẩn bị ngắt lời một kẻ dở người nữa, hắn ta lại sẽ hỏi vì sao mà tôi lại không đến gặp hoặc là những gì gì đó nữa... Tôi trả lời gay gắt:
- Lại gì nữa thế?
- Vaxilisa, cậu sao thế? Mình là Alisa đây! - Alisa nói với giọng ngạc nhiên thực sự.
- Ôi, xin lỗi nhé! Lisa, cậu gọi được cho mình từ máy di động à?
- Sao cơ? - Tôi đã rất ngạc nhiên nhận thấy là sao nhiều lúc chúng tôi không gọi được cho nhau.
- Không có thời gian giải thích đâu! Chạy đến chỗ mình đi! Và nhớ là phải mang theo điện thoại đấy.
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy đi ngay nhưng vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu ý nghĩ "Lại thêm trò đùa gì của cô nàng đây? Nhưng sao nó lại gọi được cho mình! Lạ thật!".
Minh họa/INT
Khi bước vào nhà Alisa thì tôi gần như tin rằng tất cả chỉ là trò đùa của nó mà thôi. Nó lại hơi mỉm cưởi nên tôi còn e rằng nó bị mất trí rồi. Trong phút chốc, Alisa nhảy bổ đến tôi và hét lên:
- Mình đã hiểu ra rồi! - Nói rồi nó bắt đầu vừa đi quanh phòng, vừa hất lung tung vài thứ. - Mình hiểu cả rồi! Tại sao mà bọn mình lại không thể gọi cho nhau được, tại sao mà tất cả những cậu chàng không quen biết lại gọi cho cậu mà chẳng có ai gọi cho mình cả, mình hiểu cả rồi! - Nó tuyên bố với vẻ đắc thắng về cái điều mà tôi đang rất quan tâm.
- Tại sao vậy? - Đó là tất cả những gì mà tôi có thể hỏi và cảm thấy sẽ có điều gì đó thú vị khi mà cái điều làm cho tôi băn khoăn sắp được giải đáp.
- Nghe này - Alisa nói - Vaxilisa, cậu có nhớ là có lần mình đã nhờ cậu cất chiếc điện thoại của mình vào túi cậu không?
- Phải rồi. Vì điện thoại của cậu đã bị rơi chiếc móc nên cậu nhờ mình cất hộ. Thế thì sao?
- Thì nghĩa là chúng mình đã cầm nhầm điện thoại của nhau chứ sao. Cậu không thấy là hai chiếc điện thoại đó của chúng mình rất giống nhau à?
- Đúng vậy, nhưng chiếc của cậu bị mất chiếc móc cơ mà!
- Cậu quên là sau đó chiếc điện thoại của cậu cũng bị như thế đấy thôi!
- Ờ nhỉ!... Thế ra là bọn mình cầm nhầm điện thoại của nhau thật à?! Thể nào mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện quái quỷ và vô lý không thể hiểu nổi!
- Phải! Thế có nghĩa là Andrey của cậu đã báo trước với cậu là không thể đến chỗ hẹn được. Cậu còn nhớ lúc đó mình đã nói với cậu là có tên dở người nào đó đã gọi cho mình. Đó là tên dở người của cậu đấy!
- Ôi! Còn mình thì lại đi ngắt máy khi tất cả những anh chàng của cậu gọi tới - Tôi bật cười trả lời.
- Thế là, cô bạn ơi, chúng mình được trang bị điện thoại, thế mà lại làm hỏng hết mọi chuyện! Mà cũng chỉ vì cái tên tắt đều là Lisa của chúng mình nữa cơ chứ!
Tôi thấy khâm phục Alisa về sự nhanh nhạy và linh hoạt của nó, làm thế nào mà nó lại đoán ra được chứ!
Dần dần thì cuộc sống của tôi lại đi vào nền nếp. Bây giờ thì tôi sẽ gặp gỡ Andrey, cậu ấy là người ưu tú nhất mà trước đây tôi đã không nhận ra! Tôi cũng sẽ yêu thích nhảy disco và những trò vui khác.
Cuối cùng thì tôi đã học được cách giao tiếp với các chàng trai mà không đỏ mặt. Không, chiếc điện thoại di động không có nghĩa gì trong chuyện này cả. Chỉ đơn giản là tôi đã thay đổi rồi.
Thực ra thì tôi mới chỉ 16 tuổi thôi mà!
Quên điện thoại về nhà lấy, con dâu điếng người khi nghe những gì mẹ chồng đang mắng con gái mình trong nhà Nghe xong câu nói của mẹ chồng, tôi thật sự sốc. Bao nhiêu ấm ức của tôi trong suốt mấy năm qua như trào dâng. Tôi là dâu thứ trong gia đình có hai anh em trai. Do điều kiện kinh tế chưa cho phép nên hiện chúng tôi vẫn đang sống chung với mẹ chồng. Anh chồng tôi đã có gia đình...