Người gieo chữ trên đỉnh Trường Sơn
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu truyền thống cách mạng, người con gái Vân Kiều Nguyễn Thị Yến sớm ấp ủ hoài bão lớn lên sẽ làm cô giáo dạy chữ cho con em dân tộc mình.
Với suy nghĩ đó, khi học hết bậc phổ thông, Yến quyết tâm theo học tại Trường Đại học Sư phạm Huế. Năm 2015, Yến tốt nghiệp ra trường rồi về giảng dạy tại Trường Phổ thông Dân tộc Bán trú và Tiểu học xã Trường Sơn, huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình. Ước mơ của người con gái Vân Kiều đã sớm trở thành hiện thực.
Cô giáo Yến cùng học trò thư giãn sau giờ học. Ảnh: Đức Trí
Mỗi khi nghĩ lại câu chuyện hơn 5 năm gieo chữ cho đồng bào dân tộc Vân Kiều ở xã Trường Sơn, huyện Quảng Ninh, trong lòng cô giáo Nguyễn Thị Yến lại trào dâng những cảm xúc khó tả… Chia sẻ với chúng tôi, Yến nói: “Ngày mình trở về đây dạy học cho các em nhỏ Vân Kiều, gia đình ai cũng vui mừng và hạnh phúc, mình cũng rất vui vì đã quyết định đến với trẻ em đồng bào nơi đây trong những ngày gian khó nhất”.
Sau những trận lũ lịch sử hơn một tháng qua xảy ra trên địa bàn tỉnh Quảng Bình thì bản Sắt, xã Trường Sơn, huyện Quảng Ninh được xem là địa bàn ngập sâu và sạt lở nặng nề nhất. Nhưng nhờ có BĐBP và chính quyền địa phương tổ chức di dời toàn bộ 34 hộ dân, trong đó có điểm trường do cô Yến phụ trách, giờ đây, lớp học tại bản Sắt chỉ mới được dựng nhà tạm để cho các em lên lớp trong những ngày mưa bão.
Con đường đến điểm trường tại bản Sắt những ngày này vẫn còn đọng hàng tấc bùn bởi sự tàn phá của bão lũ. Cô Yến phải dậy thật sớm, mất nhiều giờ đi bộ quãng đường dài 8km, qua nhiều ghềnh thác, hiểm trở mới đến địa điểm dạy học. Ngày Yến lên đây, bà con dân bản Sắt còn nhiều bỡ ngỡ, những lúc như vậy, Yến vừa là người đứng lớp, vừa là người phiên dịch, học trò vừa là người học chữ, vừa là người dịch chữ.
Đồng bào Vân Kiều ở đây sống biệt lập trong vùng trũng heo hút giữa đại ngàn Trường Sơn, cách xa trung tâm xã hàng chục km đường rừng, trình độ dân trí thấp, nên để đem cái chữ đến với trẻ em nghèo quả là điều không đơn giản.
Video đang HOT
Mỗi lần cùng BĐBP đến nhà vận động con em đi học là họ lại nói: “Ở nhà rồi vào rừng hái bắp chuối, bắt con hươu, con nai còn có cái mà ăn, chứ đi học chữ thì lấy cái chi mà ăn?”. Những lần như vậy, Yến phải kiên trì cùng cán bộ Biên phòng cắm bản phân tích, giải thích để họ hiểu được sự quan trọng của việc học cái chữ, cho đến khi cái đầu người Vân Kiều gật gù ra vẻ hiểu rồi thì cô mới đứng dậy ra về.
Trung tá Trần Văn Sành, cán bộ Đồn Biên phòng Làng Mô, BĐBP Quảng Bình được phân công cắm chốt tại bản Sắt tâm sự: “Với đồng bào nơi đây thì chúng tôi phải phối hợp tuyên truyền bằng nhiều hình thức và không phải một ngày, hai ngày là được mà phải kiên trì từ ngày này sang ngày khác và cuối cùng chúng tôi cũng thành công”.
Lớp học ở bản Sắt có 15 học sinh độ tuổi từ 6 đến 8 tuổi. Những buổi dạy học trên lớp, thấy em nào học còn yếu, chưa thông thạo cái chữ thì tối đến cô giáo Yến lại tình nguyện ở lại, đến nhà luyện thêm cho các em. “Học ở nhà không có bảng, cô trò phải trải chiếu ngồi tạm ở nền nhà để học. Dưới ánh đèn thắp sáng từ ngọn đèn dầu, nghe thấy tiếng học sinh đọc chữ lòng tôi dâng lên niềm hạnh phúc nghẹn ngào, nó xóa tan mọi mệt mỏi, nhọc nhằn trong tôi” – Cô giáo Yến tâm sự.
Những thiếu thốn, khổ cực về vật chất, cô Yến đều có thể chịu đựng được, nhưng mỗi lần đứng lớp, nhìn thấy các em học sinh lấm lem bùn đất, người thâm tím vì lạnh giá làm Yến không cam lòng. Những lúc như vậy, cô chỉ biết đốt một đống lửa thật to để sưởi ấm những đôi chân tím tái vì lạnh, xua đi cơn lạnh giá khi gió mùa đông bắc thổi thốc từng hồi.
Cứ như vậy, ròng rã hàng tháng qua, cùng ăn, cùng ở, cùng gieo mầm chữ cho những học sinh ở bản Sắt mùa mưa lũ, đã có lúc, cô giáo Yến cũng thấy chạnh lòng vì hoàn cảnh gia đình mình quá khó khăn. Yến lấy chồng và đã có hai con trai, cháu bé đang học mẫu giáo, chồng Yến cũng là người Vân Kiều và là giáo viên dạy học ngay tại xã Trường Sơn.
Cô giáo Yến dạy học cho các em nhỏ ở bản Sắt, xã Trường Sơn. Ảnh: Đức Trí
Khi cơn bão 13 đổ bộ, gia đình Yến phải mượn 1 phòng của nhà trường để ở tạm ít ngày, chờ cơn bão đi qua. Dù cuộc sống còn vất vả, khó khăn, nhưng Yến luôn tự nghĩ, tình yêu mình dành cho các em học sinh nơi đây quá đỗi lớn lao, nó luôn giữ chặt trái tim cô với lũ học trò lấm lem nơi mảnh đất này, đến mức không thể rời xa.
Trao đổi với chúng tôi, cô giáo Từ Thị Hà, Hiệu trưởng Trường Dân tộc bán trú và Tiểu học xã Trường Sơn cho biết: “Cô giáo Yến là giáo viên trẻ nhưng rất năng động và tâm huyết với nghề, sẵn sàng nhận nhiệm vụ đến các bản làng xa xôi, gian khó để dạy học. Sau trận lũ lịch sử vừa qua, chính cô Yến là một trong những người đầu tiên kêu gọi các nhà hảo tâm cứu trợ khó khăn cho người dân bản Sắt”. Còn ông Hồ Song, ở bản Sắt, xã Trường Sơn không giấu được xúc động nói: “Cô Yến rất tốt bụng, lại tận tình dạy dỗ học sinh không kể ngày đêm nên bà con dân bản thương cô Yến lắm”.
Nhìn lại các thế hệ học sinh của đồng bào Vân Kiều ngày càng trưởng thành, nhiều học sinh đạt thành tích cao trong học tập, là học sinh giỏi, trong lòng cô giáo Yến lại dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ. Cô bảo, đó chính là món quà quý giá nhất cho những năm tháng đáng nhớ trong cuộc đời dạy học của mình nơi vùng cao biên giới.
Lớp học giữa "đồi Gió Hú"
Vì chạy lở núi, 15 học sinh bản Sắt (xã Trường Sơn, huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình) được bộ đội biên phòng dựng lều bạt để học giữa "đồi Gió Hú". Các em được cô giáo gieo chữ giữa mây trời gió lạnh, trong một lớp học đặc biệt giữa vùng đồi núi sau thiên tai lũ lụt.
15 học sinh được cô giáo gieo chữ giữa mây trời gió lạnh
Quyết không để các em bỏ học
Cô giáo Nguyễn Thị Yến (nhà ở bản Cổ Tràng, xã Trường Sơn) phụ trách 15 học sinh bản Sắt. Đây là điểm trường cách xa trung tâm xã, nằm trên núi cao. Đến thượng tuần tháng 11, khi đồng bằng lũ rút thì bản Sắt vẫn chìm trong lũ lớn và sạt lở núi. Lũ chỉ mới rút cách đây mấy ngày.
Dù khó khăn, nhưng cô giáo Yến vẫn một lòng mang con chữ đến với con em đồng bào Vân Kiều. Trong lớp học được phủ tạm những tấm bạt, cô Yến bắt nhịp từng chữ cho các trò. Những mái đầu hồn nhiên giữa bốn bề gió lùa cùng nhau đánh vần từng con chữ, đọc từng con số để vượt lên nghịch cảnh.
Cô giáo Yến nói: "Khi chưa phải di dời vì sạt lở, tôi phụ trách 15 cháu ở 3 lớp trong một phòng học, từ lớp 1 đến lớp 3. Điểm trường cũ được kiên cố hóa, ở đó 3 bức tường được treo 3 cái bảng cho 3 lớp nên thuận tiện dạy ghép. Nay di dời vì núi Sắt nứt rất dài, sạt lở rất nhiều thì phải dựng bạt, nên chỉ có 1 cái bảng. Trên cái bảng ấy, tôi chia 3 phần dạy các cháu. Dạy lớp 1 đánh vần thì lớp 2 học câu, lớp 3 học cao hơn". Cái khó là 3 lớp khác nhau, lứa tuổi không đồng đều nên dạy được lớp này thì lớp kia lại quay sang nói chuyện. Cô giáo phải tìm cách khắc phục là sắp các dãy bàn ghế sát nhau và cùng hướng về một phía để học trò chú tâm.
Ở bản Sắt, để học sinh không bỏ học buổi chiều khi về ăn trưa, cô Yến phải tự bỏ tiền lương gùi gạo cùng mắm muối, thức ăn vào nấu cho các em ăn ở trường. "Tôi tận dụng lương thực của gia đình. Nếu các em về nhà ăn trưa thì buổi chiều tự động bỏ học, rất mất thì giờ đi vận động, nên tôi chọn cách nấu ăn trưa cho các cháu nhằm không để mất chương trình, mất chữ. Ở đây, khi các cháu lên lớp 4 thì được ra điểm trường trung tâm hơn 8 cây số đường rừng đi bộ học nội trú, cuối tuần về thăm nhà", cô giáo Yến nói.
Lội bùn tìm con chữ
Sâu trong xóm Đá Búa, bản Cây Sú có 5 học trò phải lội bùn non sau lũ rút để đến điểm trường trung tâm xã Trường Sơn. Đấy là 2 anh em Nguyễn Văn Lộc (học lớp 3A), Nguyễn Thị Mỹ Lệ (lớp 2A); 2 chị em Nguyễn Thị Quỳnh Như (lớp 2A), Nguyễn Văn Trí (lớp 1A) cùng em Nguyễn Văn Thương (lớp 2A). 5 học sinh này sau khi lũ thượng nguồn sông Long Đại rút, lớp bùn non có đoạn lên ngang bụng đã phải lội phù sa đến trường bên vách núi cheo leo. Tất cả đều nghe sự chỉ bảo của người anh Nguyễn Văn Lộc. phóng viên Báo SGGP đã theo các em về nhà trên con đường đầy phù sa, có đoạn bùn non nhão nhẹt.
Em Nguyễn Văn Lộc kể: "Chúng con thích con chữ, thích thầy cô, muốn học để sau này không phải thất học, nên bùn ngang bụng cũng lội đi". Cả 5 cô cậu học trò này quần áo mang trên người đều từ đồ cũ của các đoàn thiện nguyện tặng. Mỗi ngày, từ 5 giờ sáng đã í ới gọi nhau lội bùn đến trường hơn 1km. Chiều lại, lúc ánh nắng tắt dần, các em dắt bộ nhau vượt rừng về nhà.
Ấn tượng như một chú lính chì là Nguyễn Văn Trí, lớp 1A Trường Tiểu học Trường Sơn. Vừa xong bậc mầm non, Trí mê con chữ, từ đầu năm đến nay, chưa bỏ bữa nào. Trời mưa hay nắng Trí vẫn đều đặn cùng các anh chị đến trường. Theo dấu chân của Trí đi trên lớp phù sa sền sệt, thấy cậu bé ít nói cứ tung tăng nhí nhảnh, hỏi ngày mai có đi học nữa không, Trí nói có. Chị gái của Trí là Quỳnh Như bẽn lẽn: "Em cháu biết đánh vần. Thích gặp cô để học".
Cô giáo Từ Thị Hà, Hiệu trưởng Trường Tiểu học Trường Sơn, kể: "5 học sinh ở xóm Đá Búa rất ngoan và chăm. Trong đó, Lộc học rất trội, ý chí phấn đấu rất cao. Nhìn các em lội bộ đường rừng đến trường hàng ngày mà thương". Bây giờ, lối đi từ nhà đến trường của các em giữa bãi phù sa đã thành lối mòn. Những ngày sau khi lũ rút, các em phải lội bùn ngập đến bụng nên Lộc và các em mỗi người bỏ thêm 1 cái quần đùi trong ba lô, khi đến trường, các em rửa sạch bùn, thay quần khô vào lớp; quần thấm bùn các cô giặt phơi phóng để chiều các em mang về.
Cô hiệu trưởng cho biết, trường có 306 học sinh, trong đó có 238 em người Vân Kiều, 68 em người Kinh, 34 cán bộ giáo viên phụ trách 8 điểm trường với những cái tên nghe rất lạ như: điểm trường Hôi Rấy, Nước Đắng, Ploang Rìn Rìn, Sắt, Cổ Tràng, Khe Cát, Trường Sơn. Sau mưa lũ, cô trò nơi đây đều vượt lên tất cả để cùng nhau dạy và học, vì một tương lai tốt đẹp đến với các em.
Hiện vẫn còn vô vàn khó khăn, nhưng cô hiệu trưởng nói, sau ngày 20-11 các thầy cô lại chở khoảng 20 cháu về dưới xuôi thi bơi lội. "Ở đây bà con khó khăn, nhưng các em vẫn tham gia thi học sinh giỏi, thể thao, bơi lội với miền xuôi. Nhiều năm nay, con em bà con Vân Kiều nơi đây học ngang ngửa với học sinh miền xuôi".
Sách vở bị lũ cuốn trôi, học sinh rốn lũ Quảng Bình khó khăn trước ngày trở lại trường Nước rút, nhiều em học sinh vùng rốn lũ huyện Quảng Ninh (Quảng Bình) phụ giúp bố mẹ dọn dẹp nhà cửa, phơi sách vở chờ ngày trở lại trường. Nhiều em đối mặt với nguy cơ thiếu đồ dùng học tập. Từ ngày 22/10, Quảng Bình có nắng từ rất sớm, người dân bắt đầu trở về vệ sinh, dọn dẹp nhà...