Người con trai đau đớn phát hiện sự thật về mẹ kế
Câu chuyện dang dở tôi đọc được trong nhật kí của mẹ hai khiến tôi chao đảo. Tôi đã sống và yêu thương mẹ hai như mẹ ruột của mình hơn hai mươi năm qua nhưng giờ, hai mươi năm qua đối với tôi dường như đã trở nên vô nghĩa vì có lẽ, tôi đã yêu thương một người không đáng để yêu thương…
Nhìn dáng bà gầy gò đi trong buổi trưa nắng rực, tôi trào nước mắt nhưng lại vội vàng lau đi ngay bởi tôi thấy, nếu tôi khóc vì thương người đàn bà ấy thì sẽ có tội với người mẹ đã khuất
Tôi không nhớ khuôn mặt của mẹ đẻ mình như thế nào. Cả một bức hình của mẹ, ba tôi cũng không giữ. Ba nói, ba nhớ mẹ ở trong tim, hình của mẹ ở trong đó. Tôi không hỏi thêm gì nữa vì kí ức về mẹ của tôi cơ hồ là không có.
Vì không có khái niệm về người mẹ đã khuất nên tôi không hay thắc mắc về mẹ. Kể cả chuyện vì sao ba không còn liên lạc với nhà ngoại và tôi chưa từng được gặp ông bà ngoại hay các dì, các cậu của mẹ, tôi cũng không hỏi bởi tôi đã có mẹ hai.
Nghe mọi người kể lại, mẹ hai chăm tôi từ khi tôi hai tuổi. Mẹ ruột tôi khi ấy đã mất. Vì thế, tôi coi mẹ hai như mẹ ruột. Người ngoài không biết, có lẽ sẽ nghĩ rằng mẹ hai là người đã mang nặng đẻ đau để sinh ra tôi bởi bà đối với tôi rất tốt, vô cùng tốt.
Ba tôi ít khi ở nhà. Những công trình xây dựng ở nơi xa khiến ba phải đi suốt. Thế nên ở nhà chỉ có tôi và mẹ hai. Mẹ hai không sinh em bé dù có lần, tôi nghe ba nói mẹ hãy sinh cho tôi một em gái. Mẹ hai cứ cười nói nuôi mình tôi là đủ rồi, “có thêm con nữa, tui yêu thằng Kiên không được nhiều như trước. Tui làm không đặng”.
Khi ấy tôi còn nhỏ, chỉ thấy mẹ hai nói vậy cũng đúng, trong nhà đã có tôi, không cần có thêm em nữa cũng được. Kì thực, ba và mẹ hai vẫn thường xuyên cãi vã về chuyện này.
Ba muốn có thêm con còn mẹ hai thì không. Ba và mẹ giấu không cho tôi biết nhưng thi thoảng, tôi vẫn nghe được câu chuyện của hai người khi vô tình đi qua phòng ba mẹ lúc đêm muộn.
Thế rồi ba cũng phải nghe theo quyết định của mẹ hai. Mẹ hai không sinh em bé. Mẹ chỉ nuôi và yêu thương mình tôi. Bà dạy tôi nhiều thứ, coi tôi là niềm tự hào của bà. Ai đến nhà chơi, mẹ cũng gọi tôi ra và hớn hở khoe: “Con trai tui đó. Nó tên Kiên. Cái thằng sao mà đẹp trai dữ vậy?”.
Mẹ hai cứ khoe tôi như vậy. Tôi quấn mẹ. Chuyện gì cũng kể với mẹ hai. Có lần tôi hỏi: “Mẹ hai có biết má con trông thế nào không?”. Mẹ hai giật mình rồi lắc đầu nói không biết, rằng khi bà lấy ba tôi thì mẹ ruột tôi đã mất rồi.
Năm tôi vào đại học, phải xa nhà vào thành phố ở trọ, mẹ hai nhất quyết đòi đi theo ba con tôi dù ba nói, mình ba đưa tôi đi là được rồi. Mẹ hai vốn là người rất dễ tính nhưng hôm đó, bà khó tính vô cùng. Nhà trọ nào bà cũng lắc đầu, không vừa ý.
Video đang HOT
Chỗ bà chật, chỗ bà kêu bẩn, chỗ lại ồn ào, chỗ thì xa trường quá. Cuối cùng, mẹ hai cũng thở phào khi tìm được một phòng trọ ở tầng ba của một chung cư. Phòng rộng rãi, có ban công, ngoài ban công có rất nhiều hoa và quan trọng là nó rất gần trường, yên tĩnh cho tôi học và nghỉ ngơi.
Giá thuê có hơi đắt nhưng mẹ hai quả quyết bà sẽ lo được còn tôi chỉ cần tập trung lo học hành mà thôi. Mẹ hai tôi là con nhà quyền quý, khi lấy ba tôi thì mẹ bị gia đình từ mặt. Mẹ hai được chiều từ nhỏ nên không quen lao động kiếm tiền.
Khi tôi còn ở nhà, mẹ cũng chỉ hàng ngày ở nhà cơm nước và dọn dẹp còn chuyện kiếm tiền đều do một tay ba tôi lo. Thế mà lúc tôi vào đại học, mẹ quyết định đi làm. Mẹ đi may thuê cho một cửa hàng may gần nhà.
Việc không nặng nhưng bận bịu và ảnh hưởng không tốt tới cái lưng vốn đã luôn đau nhức của mẹ. Tôi nói với mẹ hai rằng tôi có thể rủ bạn tới thuê phòng cùng mình để chia tiền phòng, mẹ hai không cần đi làm nữa nhưng mẹ nhất quyết không đồng ý.
Bà nói có bạn ở cùng tôi sẽ không học được và rồi còn trăm thứ bất tiện không tên nữa sẽ nảy sinh. Mẹ hai vẫn đi làm. Bà nhận thêm việc về nhà. Hàng tháng, ngoài tiền gửi lên cho tôi sinh hoạt hàng ngày, mẹ hai gửi thêm cả đồ ăn mẹ tự làm cho tôi.
Hễ tôi về nhà, câu đầu tiên mẹ nói với tôi bao giờ cũng là: “Sao mày gầy dữ vậy Kiên? Mày gầy thế này bảo sao lúc nào mẹ cũng phải lo”.
Có những lúc nghĩ về mẹ hai, tôi lại thầm cảm ơn trời đất vì đã mang bà đến với cuộc đời tôi, cho tôi được làm con của mẹ. Thế nhưng có một sự thật mà khi phát hiện ra, tôi bỗng nghi ngờ những yêu thương của mẹ dành cho tôi và sự thật này còn khiến tôi rất đỗi đau lòng.
Mẹ hai thường có thói quen viết nhật kí. Khi viết, mẹ luôn ngồi dưới giàn hoa trước nhà, gương mặt bình thản và bắt đầu ghi chép. Tôi luôn tò mò mẹ hai viết những gì trong cuốn sổ dày đó nhưng chưa bao giờ ngỏ ý xin mẹ cho đọc.
Mẹ dạy tôi nhật kí là sự riêng tư của mỗi người, là thế giới riêng của mỗi người, thế giới mà dù có là người yêu thương nhất của người đó, họ cũng không thể biết trong thế giới ấy có những gì. Tôi đọc trộm nhật kí của mẹ vào lần tôi về thăm nhà trước khi ra trường.
Tôi biết mẹ luôn đặt cuốn nhật kí của mình trong chiếc tủ hoa ở đầu giường ba mẹ và không bao giờ, mẹ hai khóa tủ. Mẹ hai ghi lại từng ngày tôi lớn lên và cả câu chuyện của bà với mẹ ruột tôi. Trong cuốn nhật kí, có tấm ảnh của mẹ ruột tôi. Tôi biết điều đó vì mẹ hai ghi như vậy.
Mẹ ruột tôi không phải ốm rồi mất như ba thường kể. Mẹ ruột tôi tự tử. Vì mẹ hai. Mẹ ruột phát hiện ra mẹ hai và ba yêu nhau. Ba nhất quyết đòi làm đơn li hôn để có thể tự do đến với tình yêu của mình. Câu chuyện càng hoang đường hơn nữa khi mẹ ruột tôi phản đối tình yêu này bằng cách tự tử.
Tôi không dám tin đây là sự thật. Đặt cuốn nhật kí vào đúng vị trí của nó và tôi bắt xe về trường. Không một ai trong nhà biết là tôi đã về và đã đi trong tâm trạng tồi tệ như thế.
Vậy là bao nhiêu năm qua, tôi đã yêu thương một người mà vì chính người đó, mẹ ruột tôi đã chết. Tôi không hiểu tại sao ba tôi và người đàn bà ấy có thể sống hạnh phúc với nhau như chưa hề có chuyện gì xảy ra sau cái chết của mẹ tôi.
Người đàn bà ấy luôn dạy tôi cách làm người, cách sống và cách yêu thương người khác nhưng bà đâu có làm được điều đó. Có lẽ, bà không sinh con mà chỉ ở vậy để chăm sóc mình tôi đơn giản là để cho lương tâm đỡ cắn rứt và cảm thấy bớt đi phần nào tội lỗi khi bà nhớ về mẹ tôi.
Và có lẽ, bấy nhiêu điều tốt đẹp bà dành cho tôi, bấy nhiêu yêu thương bà dành cho tôi cũng chỉ là một cách để chuộc tôi với người mẹ đã khuất của tôi. Tất cả chỉ là giả dối và tôi đã sống trong sự giả dối ấy hơn 20 năm.
Nực cười thay cho những tin tưởng tôi đã dành cho bà. Tôi từng ngưỡng mộ bà và biết ơn bà bởi những điều bà đã làm cho tôi nhưng giờ thì có lẽ, những thứ đó đều là vô nghĩa.
Đã lâu tôi không liên lạc về nhà. Tôi nói với ba rằng tôi muốn tập trung để ôn thi nên không muốn bị phân tâm bởi những việc khác. Mẹ hai lên thăm tôi, tôi cũng tránh mặt.
Nhìn dáng bà gầy gò đi trong buổi trưa nắng rực, tôi trào nước mắt nhưng lại vội vàng lau đi ngay bởi tôi thấy, nếu tôi khóc vì thương người đàn bà ấy thì sẽ có tội với người mẹ đã khuất của tôi biết bao.
Mẹ hai viết thư lên cho tôi. Bà kể chuyện ở nhà, chuyện hàng xóm rồi cuối thư bà viết: “Kiên giận mẹ chuyện gì hả con?”. Tôi không trả lời bức thư ấy. Ba lên thăm tôi. Ông hỏi tôi có chuyện gì. Tôi lắc đầu không kể.
Nếu ba mẹ biết tôi đã rõ hết sự thật thì họ sẽ phải làm sao. Và chính bản thân tôi cũng không biết phải làm sao. Tôi sẽ vờ như chẳng hề biết chuyện gì và tiếp tục sống hay sẽ hỏi ba mẹ tôi để được nhận câu trả lời thỏa đáng nhất? Tôi sẽ phải làm gì đây khi sự dối trá ngày càng lấn vào cuộc sống này quá nhiều?
Theo VNE
Bị em dâu cướp chồng, quá khổ đau!
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Vợ còn trinh, tôi lại nghi làm giả Thật lòng, khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân và thấy có lỗi với vợ mình. Nhưng tôi đã từng không tin vợ, không tin vợ là một người con gái ngoan ngoãn, đoan chính. Vậy mà tôi vẫn lấy em làm vợ, chỉ vì, tôi cảm thấy, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng,...