Ngoại tình mà tôi giấu được đến 15 năm
Xin lỗi người chồng hiền lành nhưng chẳng cần chút tình yêu của tôi. Tôi phải đi vì tình yêu không cho tôi ở lại.
Tôi vẫn đang sống cùng chồng và các con mình. Cái tổ ấm nhỏ bé này vẫn được mọi người gọi là một gia đình hạnh phúc theo như cách mà người ta nhìn thấy. Cũng đúng thôi, ngay đến cả người chồng đầu ấp tay gối vơi tôi ngần ấy năm còn chẳng nhận ra anh ấy bị cắm sừng thì nói chi đến người ngoài. Tôi đã giữ im lặng quá lâu, tôi cũng chẳng biết mình làm thế vì điều gì. Nhưng giờ là lúc tôi muốn nói ra tất cả. Vì tôi không thể bắt người tình của mình chờ đợi mãi.
Tôi thương chồng mình nhưng không yêu. Đó là sự thật. Khó mà có thể yêu được một người đàn ông lúc nào cũng trong cái vỏ bọc thật thà nhưng nhạt nhẽo và vô vị đó. Tôi là một người sống tình cảm, khao khát yêu thương nên cái sự thật thà như đếm, cái sự thô kệch đó của anh khiến tôi thấy chán ngán. Anh càng ra sức làm một người đàn ông cù lần trong nhà thì tôi lại càng thấy vọng. Tôi muốn chồng mình ra ngoài kia, làm những điều lớn lao hơn hoặc chí ít là một người chồng tâm lí, ngọt ngào.
Tôi lấy chồng nhưng không có tình yêu. Bao nhiêu tình yêu tôi đã dành cả cho người tình trước đó. Chúng tôi yêu nhau say đắm nhưng chỉ vì một chút hiểu lầm, tôi quyết định lấy chồng vội vã để quên anh. 1 năm sau ngày tôi cưới, mọi chuyện vỡ lẽ, tôi hiểu mình đã sai lầm. Người tôi yêu vẫn chờ đợi tôi, anh chưa lấy vợ. Nhưng tôi khi ấy đã là gái có chồng, đã đeo cái gông vào cổ. Giọt máu trong bụng tôi đang lớn dần lên. Lương tâm không cho phép tôi bỏ chồng, bỏ con để đi theo tiếng gọi tình yêu.
Ở bên chồng nhưng lòng tôi chỉ nhớ về người tình (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đã có với nhau 1 cái hẹn. Nếu sau 15 năm, khi con tôi đủ chững chạc và khôn lớn, tôi không thể nảy sinh tình yêu với chồng còn anh, anh không yêu một ai khác nữa thì tôi sẽ vứt bỏ tất cả để đến bên anh. Tôi cứ nghĩ 15 năm đó thật dài, rồi tôi sẽ yêu được chồng mình hoặc giả người tình của tôi sẽ lấy vợ và hạnh phúc. Thế nhưng không phải, thời gian không làm phai mờ tình yêu của chúng tôi.
Video đang HOT
Ngần ấy thời gian tôi sống hờ hững bên chồng, không một chút yêu thương và rung động. Tôi cũng không sinh thêm con, chỉ một đứa vì tôi không muốn thêm nhiều người phải khổ nếu cuộc hôn nhân này của tôi tan vỡ. Chồng tôi chẳng suy nghĩ gì. Anh biết tôi không yêu chồng nhưng cứ kệ. Cuộc sống của chồng tôi không quan trọng tình yêu. Chỉ cần tôi vẫn nấu cơm ngon, canh ngọt mỗi ngày, chăm sóc con và lên giường cùng như một người vợ, thế đã là một cuộc sống mĩ mãn với anh ấy lắm rồi. Càng như vậy, tôi càng chán nản.
Xin lỗi chồng, xin lỗi con, tôi phải ly hôn để đến bên người tình, để đi theo tiếng gọi tình yêu (Ảnh minh họa)
15 năm tôi ôm ấy mối tình với người cũ. Tôi nhớ về anh mỗi phút, mỗi giờ. Anh vẫn điện thoại cho tôi mỗi tuần để nhắc tôi rằng: “Anh vẫn chờ em”. Tôi đã nghĩ câu nói đó cùng lắm chỉ diễn ra 1 năm, 2 năm hoặc lâu hơn thế một chút thôi. Rồi anh cũng có tuổi, anh cũng phải tìm một ai đó để yêu thương. Vậy mà không, anh chờ tôi đến tận bây giờ. Ở cái tuổi mà người khác đã viên mãn với gia đình của mình thì anh vẫn một mình. Anh còn chờ tôi!
Tôi mang tiếng là kẻ phải lòng tai. Tôi bị nhà chồng và hàng xóm chê cười. Nhưng đời người chỉ sống có một lần mà thôi. Tôi đã thử thách tình yêu và cuộc hôn nhân của mình tới 15 năm rồi. Ngần ấy là đủ để chứng minh tôi cần gì. Xin lỗi đứa con yêu vì thứ tình yêu của tôi mà sống cảnh thiếu cha, thiếu mẹ. Xin lỗi người chồng hiền lành nhưng chẳng cần chút tình yêu của tôi. Tôi phải đi vì tình yêu không cho tôi ở lại.
Theo Khampha
Cớ sao nắm chặt tay nhau mà vẫn lạc?
Rồi chúng ta rẽ về hai con đường riêng biệt, một lối đi không chung đường nhưng dám chắc đưa ta đến với tình yêu đích thực.
Chúng ta gặp nhau vào một chiều mùa thu lá đổ. Đôi trái tim yêu hòa cùng một nhịp. Anh nắm lấy tay em, thì thầm ba tiếng diệu kì. Em ngượng nghịu rồi gật đầu đồng ý. Chúng ta nắm tay nhau, hứa một câu sẽ đi tới cùng trời cuối đất, tới khi nào hơi thở ngưng lại, mới dám buông tay nhau. Ấy vậy mà giờ đây, yêu thương lạc lối.
Tất nhiên là em biết, thủa tình yêu say đắm, mặn nồng, người ta mới tin vào những điều ảo diệu đó. Tình yêu có trăm lí do để bắt đầu thì có ngàn lí do để kết thúc. Khi yêu có nghĩa là người ta cũng sẵn sàng đối diện với chuyện một ngày nào đó bỗng dưng tình yêu đó không còn. Nhưng... em ngây thơ quá, em chỉ nghĩ được rằng chúng ta sẽ ngừng yêu nhau khi một trong hai thay đổi, giống như chúng ta sẽ lạc nhau khi một trong hai buông bàn tay mình ra... Vậy mà thực tế thì khác. Em và anh, không ai phản bội, không ai yêu thương người khác mà tình yêu cứ thế nhạt nhòa dần. Chúng ta vẫn nắm chặt tay nhau, vậy mà cả hai vẫn lạc.
Có lẽ những tháng ngày này không chỉ em mà cả anh cũng rất hoang mang. Chúng ta như đang đứng giữa một xa lộ vắng người, trống trải và mênh mông. Anh không biết mình đến từ con đường nào và cần đi về đâu. Và em cũng vậy. Chúng ta chỉ thấy phía sau lưng mình, một quãng đường dài đã cùng nhau vượt qua, đã cùng nhau nếm trải bao cảm xúc. Ở đó, còn rơi rớt lại chút tình vụng dại thủa còn yêu. Nhưng lúc này, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau mà con tim trống rỗng, không một cảm xúc nào nhen nhóm lên.
Em hoang mang giữa đất trời vì yêu thương lạc lối (Ảnh minh họa)
Trên hành trình yêu thương đó, chúng ta nắm lấy tay nhau như một thói quen và không ngừng làm cho nhau bị tổn thương. Nhưng vì một lời đã hứa, ta thà làm tổn thương người kia trong danh phận một người yêu còn hơn là dũng cảm buông tay để họ không đau nhưng ta mang danh phận của một người phản bội. Hai đứa sợ làm cho đối phương đau khổ nên không ngừng làm cho nhau khổ đau lúc yêu. Cứ thế, tình yêu nhạt dần, thưa dần và nỗi mệt mỏi dày hơn.
Chúng ta cùng nắm tay nhau đứng giữa nga ba đường. Đôi tay vẫn nắm chặt nhưng trái tim thì lạc lối. Bởi lẽ cả em và anh đã không còn cùng nhau nhìn về một hướng. Anh hoang hoải tìm một chân trời nào đó để chinh phục, còn em mệt nhoài muốn tìm một chốn bình yên. Chúng ta muốn buông tay...
Rồi chúng ta rẽ về hai con đường riêng biệt, một lối đi không chung đường nhưng dám chắc đưa ta đến với tình yêu đích thực. (Ảnh minh họa)
Thế đấy, đôi khi trong tình yêu, đâu phải cứ một kẻ thay lòng thì tình yêu mới chết. Người trong cuộc không biết nâng niu, vun vén hoặc đơn giản chỉ là cái duyên tình đến đoạn đọa đầy thì tự khắc tình yêu cũng ra đi. Cũng giống như hai kẻ không còn khao khát tìm thấy nhau thì dù đứng trước mắt vẫn chẳng thấy nhau tồn tại.
Thôi thì mình buông tay đi anh. Chúng ta đã đi lạc lối qua rồi. Chúng ta nên dừng lại ở đoạn cuối đường tình và rẽ sang một chặng đường khác. Còn nắm tay nhau chúng ta còn lạc lối. Khi yêu thương không còn, hãy mạnh mẽ rời xa. Hãy đặt lên môi em một nụ hôn tạm biệt. Em sẽ nắm lấy tay anh thay một lời cảm ơn. Rồi chúng ta rẽ về hai con đường riêng biệt, một lối đi không chung đường nhưng dám chắc đưa ta đến với tình yêu đích thực.
Mình lạc lối yêu thương rồi, tìm đường khác đi anh!
Theo Khampha
Anh dạm ngõ rồi bỏ đi biền biệt Trước khi đi nước ngoài, gia đình anh có làm lễ dạm ngõ cho chúng em. Thế nhưng anh đi đằng đẵng 5 năm trời không ngó ngàng. Chị Thanh Bình thân mến! Hiện tại em đang rất rối bời, em không biết phải chờ đợi người yêu đến bao giờ. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên để em có...