Nghị lực phi thường của cô giáo mắc trọng bệnh
Cô Nguyễn Thị Mai Liên ở Quảng Bình đã vượt lên bệnh tật, nỗ lực truyền đạt kiến thức cho học trò…
Sau những đợt xạ trị, cô Liên lại nén cơn đau để đến lớp giảng bài cho học trò.
Mang trong mình căn bệnh ung thư vú quái ác, thế nhưng cô Nguyễn Thị Mai Liên, Trường THCS số 1 Đồng Sơn (TP Đồng Hới, Quảng Bình) đã vượt lên bệnh tật, ngày ngày vẫn miệt mài đến trường, nỗ lực truyền đạt kiến thức cho học trò.
Những tai ương bất ngờ
Sinh ra trong gia đình có truyền thống hiếu học nên từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, cô học trò Nguyễn Thị Mai Liên đã ước mơ trở thành cô giáo. Bằng nỗ lực của bản thân, ước mơ đó cũng sớm thành hiện thực.
Sau khi tốt nghiệp đại học ngành sư phạm, năm 2001, cô giáo trẻ Nguyễn Thị Mai Liên được phân công về dạy học tại Trường THCS Sơn Trạch. Đến năm 2005, cô chuyển về dạy tại Trường THCS Bắc Dinh (huyện Bố Trạch). Năm 2006, cô tiếp tục được phân công về công tác tại Trường THCS số 1 Đồng Sơn. Trải qua các đơn vị công tác, bằng tình yêu nghề, niềm đam mê dạy học, cô Liên luôn nỗ lực, tìm tòi, sáng tạo các phương pháp hay để giúp học trò tiếp thu tốt các bài giảng.
Nhiều thế hệ học sinh của cô đã trưởng thành, có công việc ổn định. Thế nhưng, sứ mệnh “gieo chữ” của cô lại gặp vô vàn khó khăn, trắc trở. Khi vào giữa năm 2019, nhận thấy những thay đổi trong cơ thể, linh cảm có điều chẳng lành nên cô đã đến bệnh viện để thăm khám.
Sau khi được các bác sĩ thông báo mắc căn bệnh ung thư vú giai đoạn 3, cô Liên dường như chết lặng. Bởi, cô hiểu rõ những khó khăn, gian nan đang chực chờ và sẽ đến với nghề, cuộc sống của gia đình và cả bản thân cô ở phía trước.
Thế nhưng, bi kịch chưa dừng lại ở đó, sau những tháng ngày thực hiện đợt xạ trị đầu tiên, khi tinh thần còn chưa ổn định, sức khỏe vẫn yếu, thì cô lại hay tin chồng bị bệnh tim phải nhập viện mổ. Và đến tháng năm 2021, căn bệnh ung thư của cô lại tái phát phải mổ và điều trị lần 2. Mệt mỏi vì những đợt xạ trị đau nhức cơ thể tưởng chừng khiến cô gục ngã, thế nhưng, vượt lên tất cả, nữ nhà giáo đã kiên cường chống lại căn bệnh quái ác và nỗ lực truyền tải kiến thức cho học trò.
Cô Liên cho biết, khi phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo, bản thân rất hoang mang và suy sụp tinh thần. Thế nhưng, được chồng con, ban giám hiệu, các thầy, cô giáo và học sinh động viên, cô đã phấn chấn hơn và kiên cường đấu tranh với bệnh tật để được tiếp tục đứng trên bục giảng dạy học cho trò.
“Nghĩ đến học sinh đang chờ đợi tôi ở từng lớp học, nghĩ đến 2 con nhỏ đang tuổi ăn học, tôi tự nhủ bản thân phải vượt lên chính mình. Thế nên, tôi đã kiên trì tập luyện, thực hiện chế độ ăn kiêng, cân bằng tinh thần bằng cách quên đi bệnh tật, say sưa với những giờ dạy trên lớp, tập trung vào chuyên môn cũng như chăm sóc tốt cho gia đình.
Mỗi lần lên lớp, tôi cảm thấy bản thân mình như được tiếp thêm sức mạnh để chống lại bệnh tật. Bản thân luôn dành tâm huyết, nỗ lực, cố gắng để truyền đạt kiến thức cho các em. Hiểu được sự vất vả của cô, học trò đều chăm ngoan, càng khiến tôi thêm quyết tâm hơn để mang đến cho các em những bài giảng tốt nhất”, cô Liên tâm sự.
Video đang HOT
Cô Liên trong những đợt xạ trị bệnh.
Tình yêu nghề, yêu trò vượt lên nghịch cảnh
Sau mỗi đợt xạ trị, cô Liên lại trở về nhà và lên lớp đều đặn để giảng bài cho trò. Có những lần xạ trị khiến mái tóc dài của cô rụng hết, rồi những khi “trái gió, trở trời” những cơn đau hành hạ, phải cố gắng lắm, cô mới có thể hoàn thành được giáo án cho bài giảng ngày mai.
“Có những lúc tưởng chừng mình không thể nào gắng gượng được nữa và không thể tiếp tục lên lớp giảng dạy. Nhưng rồi cứ tự nhủ rằng, chỉ cần mình kiên trì nỗ lực và có tinh thần thoải mái thì bệnh tật cũng sẽ dần dần tan biến. Và khi đứng trên bục giảng, say sưa với những bài dạy, bản thân quên đi những cơn đau và lo âu thường ngày. Học trò chính là nguồn động viên giúp mình kiên cường hơn”, cô Liên trải lòng.
Em Phan Thị Lam Giang, học sinh lớp 8A4, Trường THCS số 1 Đồng Sơn, tâm sự: “Khi biết cô Liên bị mắc bệnh hiểm nghèo, chúng em ai cũng buồn, thương cô lắm. Thế nhưng, qua những đợt điều trị, cô lại đến lớp, chúng em được nghe cô giảng bài. Em cũng như các bạn tự nhủ, sẽ nỗ lực cố gắng học thật tốt để không làm cô buồn lòng”.
Mặc dù mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, thế nhưng bằng sự lạc quan, ý chí vươn lên trong cuộc sống đã tạo niềm tin giúp cô Liên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được phân công. Nhiều học sinh của trường được cô bồi dưỡng đã đạt thành tích cao trong các cuộc thi cấp thành phố, tỉnh. Các con của cô cũng đều chăm ngoan, học giỏi.
Cô Lê Thị Minh Lý, Hiệu trưởng nhà trường, cho biết: “Cô Liên công tác tại trường đã nhiều năm, có chuyên môn tốt. Trong dạy học, cô luôn nỗ lực mang đến cho học trò các bài giảng hay, dễ hiểu. Là người sống tình cảm, hòa đồng nên cô luôn được đồng nghiệp và học trò quý mến.
Từ khi bị bệnh đến nay, nhà trường thường xuyên quan tâm và động viên, chia sẻ đến cô và gia đình. Mặc dù hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, nhưng cô Liên luôn kiên cường đấu tranh với bệnh tật và nỗ lực, cố gắng trong công tác dạy học”.
Vừa qua, cô Nguyễn Thị Mai Liên cùng với 25 giáo viên ở Quảng Bình vinh dự được nhận máy tính từ Chương trình “Cùng Danisa tri ân người trồng cây, chung tay trao laptop” do Nhãn hàng bánh quy bơ Danisa phối hợp với Báo Giáo dục và Thời đại tổ chức. Cô Liên cho hay, món quà tri ân từ chương trình là nguồn động viên lớn lao, giúp cô có thiết bị để phục vụ tốt hơn cho công tác dạy học, góp phần nâng cao hơn nữa chất lượng bài giảng.
Cô giáo miền xuôi hơn 10 năm xa chồng con lên gieo chữ làng bản
Là giáo viên vùng cao, khó khăn nào cũng đã trải qua, cay đắng nào cũng đã nếm đủ, hơn chục năm qua, cô giáo Đinh Thị Hương thấm nỗi nhớ nhà, nhớ chồng con.
Về vùng cao huyện Hoàng Su Phì, tỉnh Hà Giang nghe những câu chuyện kể của người đi gieo chữ, học chữ, mới thấy được sự hy sinh thầm lặng của lớp lớp thầy cô đã ươm mầm cho các thế hệ học sinh ấm tình yêu thương.
Trong đó, câu chuyện cô giáo Đinh Thị Hương (37 tuổi) hơn chục năm qua phải xa mái nhà nhỏ, vượt hàng trăm cây số để gieo chữ cho trẻ em vùng cao Sán Sả Hồ - một trong những địa phương nghèo nhất, khó khăn nhất của tỉnh Hà Giang khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Cô giáo Đinh Thị Hương - Giáo viên trường Phổ thông Dân tộc Bán trú Tiểu học và Trung học cơ sở Sán Sả Hồ
Khao khát đem "con chữ" tới học sinh vùng cao
Mấy ai có dịp chứng kiến nỗi vất vả gian truân của các cô giáo "cắm bản" ở vùng sâu vùng xa mà không rơi nước mắt vì xót xa. Để đem được "con chữ" đến cho các em học sinh vùng cao, các cô giáo đã hy sinh tuổi trẻ, đời sống tinh thần, vượt qua những khó khăn trở ngại trong cuộc sống, thậm chí nhường cơm sẻ áo, đồng hành với học sinh.
Gian nan con đường đưa chữ lên vùng núi giờ đây không còn ở "ba cùng" mà giáo viên phải "bốn cùng": cùng ăn, cùng ở, cùng làm, cùng chia sẻ ngôn ngữ với các em, mới có thể dạy tốt được.
Cô giáo Đinh Thị Hương kể: "Sau khi ra trường, tôi được phân công về đây dạy học, tới nay cũng đã hơn chục năm bám bản. Các em học sinh 100% là dân tộc thiểu số Tày, Nùng. Trẻ không được giao tiếp với xã hội nên vốn kiến thức về tiếng Kinh còn hạn chế. Giáo viên chúng tôi phải học thêm luôn cả tiếng của các dân tộc để có thể dạy các cháu".
Niềm vui với các thầy cô giáo là được đem con chữ đến cho các em
Ngày đến nhận việc, cô hoang mang khi càng đi càng heo hút, không thấy nhà cửa, phía trước chỉ là con đường đất, một bên là núi, một bên là vực. Lần đầu nhìn thấy trường, thấy lớp rồi nhìn học sinh, cô Hương thấy sợ.
"Lúc đó, mình chỉ muốn bỏ về nhà. Mình khóc một tuần, khóc vì không có nhà tắm, không có nước nóng, nhớ nhà. Dẫu đã tưởng tượng trước sự vất vả nhưng mình không nghĩ cuộc sống thực tế lại khắc nghiệt gấp nhiều lần như vậy", cô Hương nhớ lại.
Thế mà thấm thoát đến nay cũng đã hơn chục năm cô gắn bó với nơi đây. Trong những ngày gian khó cắm bản gieo chữ, cô Hương chứng kiến không ít những câu chuyện rơi nước mắt của học trò nghèo, kiên trì tới lớp.
"Trẻ ở đây rất khó khăn, đi bộ 6 - 7km đường rừng tới trường. Mùa đông giá rét, có những em chỉ có chiếc áo sơ mi để mặc, chân không có dép, vừa ngồi trong lớp vừa run.
Có những cháu nhà xa quá, lại học cả ngày nên mang cơm tới để ăn trưa, cơm chỉ có ít muối vừng, rau đắng ăn tạm bợ. Nhìn học trò của mình như vậy tôi đã không cầm nổi nước mắt", cô Hương xúc động tâm sự.
Nhưng càng thấu hiểu những khắc nghiệt của vùng cao, cô giáo càng yêu nghề, yêu trẻ hơn.
"Chọn nghề làm giáo viên do yêu nghề, được nhìn thấy các cháu tới trường mỗi ngày là món quà tinh thần lớn nhất của tôi. Chỉ mong sao, mình góp một phần chút công sức bé nhỏ mang con chữ tới các em vùng khó khăn hẻo lánh này để các em được học tập và thoát nghèo", cô giáo tiểu học bày tỏ.
Nhiều đêm khóc ướt gối vì nhớ chồng thương con
Khi được hỏi về gia đình, một thoáng buồn hiện lên trong đôi mắt của nữ giáo viên. Sinh ra ở Ninh Bình, lớn lên, lập gia đình tại Tuyên Quang, cô Hương hiện có 2 người con (cháu lớn học lớp 5, cháu bé học lớp 2) nhưng đành phải gửi ông bà và chồng ở quê chăm sóc.
"Xa nhà nên nhớ con, nhớ chồng lắm. Đi dạy xa chỉ được về tranh thủ cuối tuần 1, 2 ngày bên con, dù mỗi lần đi về cũng mất 6 - 7 tiếng trên xe, nhưng thấy nụ cười các con thì bao nhiêu mệt mỏi tan biến.
Có những tuần không về được, mấy mẹ con chỉ có thể gọi điện, nhìn nhau qua chiếc điện thoại. Mà để gọi điện được đôi khi phải chạy ra xa chỗ có sóng mới nghe được giọng nói và nhìn được các con. Nhiều hôm buồn chỉ biết lôi ảnh chồng, con ra ngắm cho đỡ nhớ", cô Hương rơm rớm nước mắt kể lại.
Cô Hương hơn 10 năm xa chồng, xa con lên vùng cao dạy chữ cho trẻ
Thương vợ vất vả, lại xa nhà, xa con, đã rất nhiều lần chồng cô đã động viên nghỉ việc, về miền xuôi tìm công việc khác thay thế nhưng với tình yêu dành cho những đứa trẻ vùng cao, nhìn những đứa trẻ cần được học con chữ, cô không nỡ lòng rời xa chúng.
"Hồi trước khóc nhiều lắm, đêm nào cũng khóc ướt gối, thương con bé nhỏ đã phải xa vòng tay mẹ. Một mình trong căn phòng vắng, ngoài kia sương lạnh, tiếng thú rừng kêu, cảm giác tủi thân vô cùng.
Dù vẫn còn nhiều vất vả và thiếu thốn, nhưng đây là con đường tôi đã chọn và cũng là con đường mà tôi vẫn sẽ chọn. Tôi vẫn tự dặn mình sẽ giúp đỡ các em bằng tình yêu thật sự. Tôi cũng mong các em sẽ được quan tâm, giúp đỡ nhiều hơn nữa để có điều kiện học tập thật tốt, để tôi được nhìn thấy các em bay xa và trưởng thành," cô Hương nói.
Chia sẻ về các giáo viên trong trường, thầy Hà Duy Tân - Hiệu trưởng trường Phổ thông Dân tộc Bán trú Tiểu học và Trung học cơ sở Sán Sả Hồ cho biết, 70% giáo viên ở trường là người miền xuôi và các huyện lân cận đến dạy học. Cuộc sống bà con ở đây còn nhiều khó khăn nên hành trình "gieo chữ" của các thầy cô đã gặp không ít chông gai.
"Các thầy cô giáo trên này phải chịu nhiều thiệt thòi như ít khi có dịp để diện quần áo đẹp. Ngày lễ ngành hay các dịp lễ, tết không khí trên này cũng trầm lắng hơn. Nhưng điều mà chúng tôi luôn động viên nhau và mong mỏi nhất là cùng nhau đưa học sinh được đến trường, học tập tốt để cuộc sống sau này bớt khổ", thầy Tân cho hay.
Thầy Hà Duy Tân - Hiệu trưởng trường Phổ thông Dân tộc Bán trú Tiểu học và Trung học cơ sở Sán Sả Hồ
Con chữ có nặng không mà hành trình mang con chữ tới bản lại gian nan tới thế. Hành trình ấy không chỉ được đo đếm bằng chiều dài những quãng đường mà hơn hết là tâm huyết, lòng yêu nghề của các thầy cô với các em học sinh vùng cao.
Sự hi sinh thầm lặng của cô Hương, chồng, con cô bao năm qua và nhiều thầy cô giáo khác không gì có thể diễn tả hết nỗi lòng ấy được. Công ơn của các thầy cô giáo, sao có thể nói hết được bằng lời khi đã hi sinh cả tuổi thanh xuân, vì lửa nghề và nhiệt huyết cõng con chữ lên đồi cho các cháu dân tộc vùng cao.
Cô giáo truyền ngọn lửa đam mê Luôn tâm niệm 'Mỗi thầy cô giáo là một tấm gương sáng về tự học và sáng tạo', cô giáo Trịnh Thị Hiền - Trường Trung học cơ sở (THCS) Thị trấn Thường Xuân đã không ngừng nỗ lực, học hỏi trong sự nghiệp trồng người của mình. Cô Hiền vinh dự là 1 trong 68 gương giáo viên được tuyên dương trong...