Ngạt thở vì… yêu
Tôi lại tiếp tục những ngày tháng yêu đương cùng anh, tự giam mình trong cũi sắt của anh, tự làm sa sút tình hình học tập của mình vì lúc nào cũng phải nói chuyện với anh và thỉnh thoảng lại những trận cãi vã, anh chẳng có nguyên cớ gì ngoài đổ lỗi tôi lăng nhăng.
Tôi như ngạt thở trong sự ghen tuông, ích kỉ của anh
Ngay sau khi chia tay với mối tình đầu chỉ vì người đó không bao giờ biết thể hiện tình cảm, luôn mang cho tôi nỗi buồn và cô đơn. Yêu nhau được gần 2 năm mà anh không hề dám công khai tôi với bạn bè và với gia đình thì càng không. Điều đó khiến tôi cảm thấy anh không xác định với tôi, dần dần tình cảm của tôi với anh đã tắt, điều gì đến cũng đã đến tôi đã quyết định chia tay với anh – một mối tình đầu đầy mơ mộng.
Anh – người yêu mới tôi quen anh qua bạn bè, lúc đầu cũng chỉ là bạn chúng tôi nói chuyện thật nhiều với nhau. Tâm sự chuyện cuộc sống, gia đình và cả mối tình đầu mà cả 2 đã từng trải qua, thời gian nói chuyện lâu dài đã gắn kết chúng tôi đến với nhau, sau vài lần gặp gỡ nhưng chủ yếu là nói chuyện tôi đã nhận lời yêu anh. Mặc dù biết đó là khó khăn bởi cả 2 đều đang là sinh viên lại học cách xa nhau. Thế nhưng cả 2 đã quyết tâm đến với nhau.
Anh một người con trai có cách yêu mãnh liệt đã khiến tôi thấy say đắm bởi mối tình trước tôi chưa bao giờ được như thế và bây giờ tôi đã được cảm nhận điều đó. Tôi không suy nghĩ điều gì và vượt mọi rào cản đến với anh, yêu nhau được một thời gian thì anh hỏi tôi về chuyện đó, hỏi tôi có còn không? Lúc đầu tôi thấy như bị xúc phạm nhưng rồi những lời lẽ của anh đã thuyết phục được tôi. Để chứng minh rằng mình là đứa con gái ngoan và vẫn còn trong trắng dù đã trải qua 1 mối tình tôi đã dâng hiến cho anh tất cả trong lo sợ và cũng phần nào tự hào.
Sau khi biết được tôi vẫn còn trong trắng anh cũng rất hạnh phúc và thề sẽ bên tôi chọn đời để đền đáp lại tất cả. Tôi cũng không còn lo nghĩ gì nữa và hứa sẽ bên anh, chung thủy với anh để có được hạnh phúc mãi mãi. Nhưng tất cả đâu như cái nhìn ban đầu bạn thấy. Yêu nhau vài tháng anh mới càng bộc lô rõ bản tính ích kỉ và gia trưởng của mình.
Yêu nhau xa thời gian anh xuống thăm tôi rất hạn hẹp vì lí do thời gian và quan trọng là kinh tế nữa tôi cũng rất hiểu điều này và không giám oán trách, chúng tôi chỉ có thể liên lạc với nhau nhiều qua điện thoại và mạng internet. Cũng nhờ công nghệ thông tin hiện đại nên dù ở xa nhưng lúc nào làm gì? Đi đâu? tôi và anh cũng điều biết. Anh yêu cầu tôi phải nghe điện thoại ở bất cứ đâu và bất cứ khi nào với thái độ ân cần.
Video đang HOT
Ban đầu tôi thấy bình thường và luôn theo ý anh, dần dần tôi đã cảm nhận được sự khó chịu và tù túng. Ở xóm trọ tôi có biệt danh là tự kỉ vì chẳng mấy khi giao tiếp với ai, ngoài giờ lên lớp về là chỉ có đóng cửa nghe điện thoại của anh. Lúc anh gọi mà chỉ nghe thấy tiếng con trai là y rằng sẽ có chuyện cãi vã xảy ra. Sự kiểm soát của anh khiến tôi không còn bạn bè, thấy bị tù túng và đôi khi thấy người mình bị ngu đi do sự giam hãm đó.
Tôi cũng không được phép đi chơi với bạn bè nhiều, nếu có đi cũng chỉ được đi với bạn gái nhưng đi như vậy thà ở nhà còn hơn bởi anh liên tục gọi điện kiểm tra và giục về. Anh yêu cầu tôi phải ở xóm trọ không có con trai. Bình thường thì tôi thấy chẳng qua anh làm vậy là do yêu tôi nên ghen thôi. Nhưng khi nhiều thứ tích tụ lại chèn nén thì tôi phát khùng lên cãi nhau với anh.
Sau mỗi lần cãi nhau thì anh lại dỗ dành và giải thích do yêu tôi quá, tôi lại mủi lòng cho qua. Và cứ như thế tất cả do ghen tuông, ích kỉ tôi và anh đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, không thể đếm hết sau 10 tháng yêu nhau. Thế rồi chuyện không chỉ dừng lại ở đó dần dần cứ mỗi lần xảy ra chuyện gì, hay gọi điện tôi không kịp nghe hay vì lí do nào tôi không thể nghe ngay là anh đổ luôn cho tôi cái tội đi chơi với người khác, có người mới. Mỗi lần như thế tôi ức chế lắm không thể tả nổi.
Tôi phải làm thế nào để thoát khỏi tình trạng “tự kỉ” này?
Anh có thể sẵn sàng chửi bạn tôi vì cô ấy muốn tham gia với anh, chửi bất cứ 1 người con trai nào nếu nhắn tin hay gọi cho tôi dù chỉ là lời nói xã giao bình thường hay hỏi chuyện gì đó. Vì anh mà trong mắt bạn bè tôi, anh chẳng ra gì và tôi cũng không hề kém. Có lần cãi nhau anh còn nói nghi ngờ sự trong trắng của tôi là giả tạo làm gì có chuyện đã từng có người yêu mà vẫn còn. Tôi đau đớn lắm, sụp đổ.
Bạn bè cũng khuyên tôi nên chấm dứt đùng tự làm khổ mình nữa. Thế nhưng vì sự dàng buộc khi đã trao hết cho anh và hơn nữa tôi cũng rất yêu anh nên tôi đã bỏ qua tất cả sau nhưng lời xin lỗi và hứa sẽ thay đổi của anh. Tôi lại tiếp tục những ngày tháng yêu đương cùng anh, tự giam mình trong cũi sắt của anh, tự làm sa sút tình hình học tập của mình vì lúc nào cũng phải nói chuyện với anh và thỉnh thoảng lại những trận cãi vã, anh chẳng có nguyên cớ gì ngoài đổ lỗi tôi lăng nhăng.
Một anh hàng xóm hỏi tôi anh nghe thấy thế là cũng bị kết tội, một người bạn muốn vào phòng chơi cũng không được. Anh họ vào chơi thì phải bật máy cho anh nghe xem có đúng là anh họ không. Và tới bây giờ tôi không thể chịu được nữa khi đang học bài giở tôi không muốn nghe điện thoại vì muốn làm hết bài cũng đã bị anh kết án đang ngồi với thằng nào nên không dám nghe điện thoại.
Bây giờ thì mệt mỏi quá rồi tôi không thể chịu được cách yêu và thể hiện ích kỉ của anh. Ngay cả quyền tự do tối thiểu của một con người tôi cũng không có, tôi muốn kết thúc ở đây. Thế nhưng tôi biết trong lòng mình tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm muốn vượt qua là rất khó, hơn nữa vấn đề trinh tiết cũng làm tôi phải day dứt nhiều. Tôi sợ rằng sau này không người đàn ông nào chấp nhận tôi nữa. Liệu tôi nên tiếp tục hay dừng lại? mong mọi người cho tôi lời khuyên. Xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Bị em dâu cướp chồng, quá khổ đau!
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Vợ còn trinh, tôi lại nghi làm giả Thật lòng, khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân và thấy có lỗi với vợ mình. Nhưng tôi đã từng không tin vợ, không tin vợ là một người con gái ngoan ngoãn, đoan chính. Vậy mà tôi vẫn lấy em làm vợ, chỉ vì, tôi cảm thấy, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng,...