Nếu như mình gặp lại
Liệu rằng khoảnh khắc chúng ta bất ngờ gặp lại có khiến anh âu lo về sự bền vững của tình cảm hiện tại không anh?Rồi cuối cùng ngày cũng nối ngày đi qua, mùa cũng gối lên nhau mà thêu dệt ra cái gọi là nỗi nhớ. Em đứng chênh vênh ngay đoạn ngã tư ngập nắng cuối mùa, không dưng chợt nghĩ sẽ ra sao nếu mình gặp lại. Chẳng rõ những tháng ngày dắt nhau đi qua có khiến anh gợn chút nỗi niềm về em, một người xưa cũ.
Thảng hoặc, em vẫn nghĩ về anh. Trong những cơn mơ thổn thức không ngăn nổi nước mắt của chính mình. Thành ra cứ đầm đìa, ướt gối. Khổ sở vô chừng tưởng không vực dậy được. Thế mà cũng đi qua. Một sáng tỉnh giấc em hiểu rằng tất cả chỉ là chuyện cũ. Mà đã cũ, thì không lấy lại được, không cầm lại được và cũng chẳng yêu lại được nữa phải không anh?
Thảng hoặc, giữa những nụ cười và sự an ủi, khuyên nhủ của bạn bè, em vẫn nghĩ mình nợ anh một lời cảm ơn. Không phải bởi anh đã bao bọc em trong những ngày tháng ấy, mà bởi anh đã dũng cảm để rời xa em, cho em đủ dũng cảm để đối diện với nỗi đau chưa một lần nghĩ mình có thể. Đau đến thảng thốt và không nói lên lời. Chỉ nhớ có bàn tay ai đó nắm lấy, vội vàng mà ấm lắm. Chẳng phải một người, mà bởi nhiều người, bởi những người thương yêu em đó. Em nhìn họ, rưng rưng cảm động. Họ nghĩ em buồn lại nức nở thương yêu.
Đôi lúc em vẫn nhớ về anh rất nhiều (Ảnh minh họa)
Thảng hoặc, em vẫn tự cho phép mình tưởng tượng ra khung cảnh mình gặp lại nhau. Một cuộc hẹn được lên lịch từ những tính toán của riêng em, hay một cuộc hẹn ngày mình chạm trán tình cờ trên phố. Em sẽ nhìn anh trân trân, buồn phiền không giấu được, lưu luyến ngỡ đã quên hiện hình đến rõ. Thương lắm phải không anh? Nhưng có thể em cũng sẽ nhìn anh, trong một nụ cười đủ vẹn tròn để anh biết em đang vui, và hạnh phúc. Ngày chia tay, anh cũng chúc em như thế còn gì…
Video đang HOT
Thảng hoặc, em nhớ cách anh ôm xiết em từ phía sau. Nhưng lạ là chẳng thấy ấm nữa chỉ thấy tim mình đau nhói. Thành phố cả chục triệu dân mà sao chẳng có lấy một người nắm tay em bảo, có anh ở đây rồi, em đừng buồn nữa, được không? Cứ như thế, em cứ mải miết trên đại lộ cô đơn, tưởng tưởng ra cả trăm nghìn cảnh mình gặp lại, rồi mình đi bên nhau, như ngày xưa ấy.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Và rằng dẫu em có muốn cảm ơn anh ngàn lần đi chăng nữa thì em vẫn phải thừa nhận rằng em ghét anh, hận anh, nhiều như cách em đã yêu anh, mà không hề được đáp trả. Liệu cái ấm ức và ích kỉ đó trong em có khiến những giấc mơ bên tình cảm mới của anh trở nên méo mó? Liệu rằng khoảnh khắc chúng ta bất ngờ gặp lại có khiến anh âu lo về sự bền vững của tình cảm hiện tại không anh?
Xin hãy cứ chôn lo âu vào trong lồng ngực mà yêu đi anh nhé. Vì cuộc đời này chẳng mấy dả dư cho những cuộc gặp tình cờ. Và thực lòng rằng cũng chỉ đôi khi em mới nghĩ, sẽ thế nào nếu mình gặp lại nhau.
Cuộc sống này dài và vui quá, người thương yêu em nhiều, và em biết mình ác quá! Đã đến lúc nghĩ đến chuyện thương yêu, đã đến lúc tỉnh một giấc mộng dài, phải không anh?
Theo Tiin
Tình thật của kẻ bắt cá hai tay
Đã có lúc Lệ thấy mình quá tham lam, quá ích kỉ nhưng cứ nghĩ đến cảnh phải rời xa một trong hai người, cô không thể nào chịu nổi. Lệ gặp Phúc trong một cuộc giao lưu vào năm cuối đại học giữa trường anh và trường cô, rồi những chuyến phượt đầy thú vị đến vùng đất xa xôi đã gắn kết hai trái tim đồng cảm. Hai bí thư lớp, cùng sôi nổi, hoạt bát, lúc nào cũng líu lo ca hát và là trung tâm của mọi cuộc vui chốn đông người.
Lệ nhớ đến Phúc, nhớ hình ảnh một chàng trai ngồi ôm đàn với giọng hát ngọt ngào làm si mê biết bao n.ữ sin.h cùng trường. Còn Phúc ấn tượng về cô gái xứ Nghệ xinh xắn và nụ cười răng khểnh rất duyên tên Lệ.
Sau một thời gian quen biết, họ chính thức yêu nhau, dù trong lòng cả hai còn không ít đa.u đớ.n vì mối tình đầu tan vỡ.
Trước khi quen Phúc, Lệ đã trải qua mối tình đầu trong sáng với Phong. Năm thứ nhất đại học, chân ướt chân ráo trên mảnh đất thủ đô, tình yêu của họ đã nảy sinh trong một lần Lệ vô tình lạc đường. Lúc đó, Phong đang học năm thứ 4, nhưng anh hơn cô đến 8 tuổ.i. Vẻ phong trần, hào hoa của Phong đã làm trái tim mong manh của Lệ rung động. Hơn nửa năm yêu nhau, mặc dù không có nhiều thời gian gần gũi người yêu nhưng cả hai đều thông cảm và một lòng hướng về nhau.
Sau khi Phong ra trường, anh đã chấm dứt mối tình đầu đẹp đẽ của Lệ bằng lời giải thích: " Đã đến lúc anh phải kết hôn để ổn định cuộc sống cho bố mẹ yên tâm. Em vẫn còn quá nhỏ, còn cả tương lai ở phía trước nên hãy tập trung học tập, quên anh đi. Rồi sẽ có người con trai khác đến với em, sau này..."
Quá bất ngờ trước lời chia tay vội vàng của Phong, Lệ đã nhiều lần tìm hiểu cho ra nhẽ cái cớ mà Phong đưa ra trong lần cuối cùng anh đến gặp Lệ. Cô vẫn tin Phong, yêu Phong, chỉ trách cho duyên số đã không giữ họ ở lại bên nhau.
Lệ băn khoăn không biết chọn ai trong hai người đàn ông mà cô cùng yêu thương (Ảnh minh họa)
Tính về thời gian, mối tình của Lệ với Phúc đáng để nhiều người ngưỡng mộ. 5 năm gắn bó, nhưng vì điều kiện sống còn khó khăn, người lo học tiếp, người muốn học thêm để tìm được công việc khá hơn nên cả Lệ và Phúc cùng chưa muốn nhắc đến chuyện tương lai. Thêm nữa, chính thời gian yêu nhau quá lâu, hai người cùng quá hiểu nhau nên tình cảm cứ nhạt nhẽo dần. Nhiều khi công việc bận rộn, đến cả tuần họ chẳng gặp nhau lần nào.
Nếu như trước kia không gặp thấy nhớ thì giờ đây, có đợt xa nhau đến cả tháng mà Lệ chẳng nhớ nhung gì, Phúc cũng không muốn gặp. Sinh nhật, ngày lễ, những ngày kỉ niệm cả hai vẫn cùng nhau đi chơi. Song thay vì những món quà bất ngờ, họ vội vã rủ nhau đi ăn, hay đưa người yêu đi chọn một món quà cho đủ lệ. Cảm giác mệt mỏi và nhàm chán đã len lỏi vào tình yêu của họ lúc nào không hay.
Giữa cái lúc nhùng nhằng, yêu thì nhạt mà chia tay cũng không nỡ, Lệ gặp lại Phong. Họ vui vẻ hỏi thăm nhau chuyện mới, ôn lại chuyện cũ và điều khiến Lệ vô cùng bất ngờ là Phong vẫn chưa cưới. Sau lần ấy, hai người vẫn giữ liên lạc với nhau. Đôi lần Phong ngậm ngùi hỏi Lệ chuyện ngày xưa, rằng cô có trách cứ gì Phong không nhưng Lệ đều xua đi " Chuyện đã qua hãy để nó qua anh ạ".
Họ thường xuyên hẹn hò nhau như chưa hề có lời chia tay nào. Thấy Lệ hay đi chơi với người yêu cũ, không ít lần cô bạn cùng phòng đã can ngăn nhưng Lệ cứ gạt đi vờ như không nghe thấy gì. Đến khi quá nhiều lần phải nói dối về Lệ, cô bạn mới nổi khùng lên dọa sẽ nói rõ trắng đen cho Phúc biết để Lệ "chừa đi".
Nhiều đêm Lệ lên giường mà không tài nào ngủ được. Cô cố gắng để lý trí dẫn lối về phía Phúc, nhưng mỗi lần như thế hình ảnh Phong lại hiện lên, rõ ràng và cồn cào nhung nhớ. Nếu để thành thật đối diện với chính mình thì cô buộc phải nói rằng cô yêu cả hai, nhớ cả hai. Đó là tình cảm thật, dù cô biết mình đang bắt cá hai tay.
Lệ không muốn phải lựa chọn, phải đặt lên bàn cân hai người đàn ông ấy. Đã có lúc Lệ ước muốn, nếu mãi mãi như thế này cô sẽ hạnh phúc biết mấy, hơn cả khi chìm đắm trong tình yêu đầu đẹp đẽ với Phong và bao nhiêu năm gắn bó cùng Phúc.
Theo 24h
Anh chẳng còn ý nghĩa Anh còn một chút đặc biệt chỉ đơn giản vì anh là bố của con gái em. Đang giữa đêm, cái lạnh khiến em giật mình tỉnh giấc. Cuối thu rồi, chẳng mấy chốc là lại bước sang một mùa lạnh nữa mất thôi. Quờ tay sang bên cạnh, em phát hiện con gái đã đạp tung chiếc chăn mỏng trên người ra...